Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

Chương 16: Thế giới của Thi Thường Vân (10)




“Xin hỏi Mạc tiên sinh, ngài tại sao lại ở dưới tình huống như hôm nay, làm món nấm hương cải thìa này?” Người chủ trì tướng mạo vui tươi, âm thanh ôn nhu hỏi vấn đề thật là bén nhọn.

“Hiện tại là mùa hè.” Mạc Từ tại cái nhìn soi mói của nhiều người như vậy cũng hơi ngại ngùng, một đôi mắt đào hoa khóe mắt uốn cong kèm theo là đỏ ửng nhàn nhạt.

Tận lực xem nhẹ một chút khẩn trương trong nội tâm, Mạc Từ đem lời không đâu vào đâu vừa rồi nói tiếp: “Mùa hè nhiệt độ cao, ra nhiều mồ hôi, uống nước nhiều, cho nên phải dùng ẩm thực thanh bổ, kiện tì, khử nóng tiêu ẩm làm nguyên tắc, nên làm ăn món ăn hương vị thanh đạm. Nấm hương cải thìa mặc dù là món ăn gia đình bình thường, nhưng rất giàu dinh dưỡng, có thể làm cho người ta sinh ra thèm ăn. Còn nữa, một trong nguyên liệu của món này nấm hương ở trong sách cổ ghi lại ‘Ích khí bất cơ, trì phong phá huyết cùng ích vị trợ thực.’ Có bổ gan thận, tính khí khỏe mạnh, có lợi khí huyết, có lợi cho an thần, công hiệu mỹ dung nhan. Còn có thể tiêu đàm dùng thuốc lưu thông khí huyết, có lợi cho dạ dày cùng giải độc rất tốt, kháng sưng u, đỡ mụn đậu.”

Nhìn thấy người trên trường sắc mặt có biến, Mạc Từ đem khẩn trương vừa rồi phân phát sạch sẽ, toàn bộ không có câu nệ trước đó, thoải mái đối với người chủ trì đưa qua microphone nói:

“Món ăn này đơn giản, thao tác dễ dàng, thích hợp cho phụ nữ thưởng thức, có thể mỹ dung dưỡng nhan a.” Nói xong mở lớn hai mắt, giải thích có vẻ hơi hài hước làm cho hai vị nữ giám khảo gần ba mươi hiện ra hảo cảm, nhìn tuyển thủ có bộ dáng thiếu niên này. Buông ra giấy ăn đang lau mồ hôi, nhanh chống cầm lấy chiếc đũa, kẹp nâng món rau trước đó không chút nào thu hút, hiện tại là hết sức mê người.

Cục diện xấu hổ trước đó bị Mạc Từ cứ như thế giải thích, trong nháy mắt xấu hổ bị xua tan vô tung vô ảnh. Năm người giám khảo trước đó nếm cũng không nếm món này, đồng thời cầm lấy chiếc đũa, đem món ăn của Mạc Từ nấu này bỏ vào trong miệng nhai từ từ chậm nuốt.

So sánh với một đoạn lớn Mạc Từ vừa nói, ôm tâm tình ăn thử nghiệm ăn vào. Sau khi vào miệng, cảm giác trên đầu lưỡi càng ngày càng mỹ diệu, hai người nữ giám khảo nếm thử trước mắt sáng ngời, lại gắp một cọng rau cải đưa vào trong miệng.

“Không tệ.” Người giám khảo thứ nhất phát ra âm thanh gật gật đầu, lại vài cái ăn xong nấm hương cải thìa bày trong dĩa, cầm lấy khăn ăn bên cạnh lau miệng.

Mười ba vị tuyển thủ ở đây, ngoại trừ Mạc Từ bên ngoài, sắc mặt đều sản sinh biến hóa. Có người kinh ngạc bội phục, có người không cam lòng đố kỵ, có người cảm thán không thôi.

Trên trường thi đấu im lặng truyền đến âm than ghé tai rì rầm, xì xào bàn tán.

Chủ đề của tất cả mọi người đều quay xung quanh Mạc Từ, quan sát cẩn thận cái thằng nhóc hôi sữa này. Mạc Từ nghe thấy phía sau mơ hồ nói chuyện với nhau, có chút cau lông mày, treo nụ cười yếu ớt, hướng Đoạn Phong đối diện dùng ánh mắt cảm kích quăng đến.

Ít nhiều có Đoạn Phong nhắc nhở.

Những tuyển thủ khác làm món ăn sở trường tuy rằng hương vị thượng thừa, nhưng không có chú ý đến thời tiết thay đổi, điều chỉnh thích hợp tính khí con người, dùng phối liệu, nguyên liệu nấu ăn đều là dễ thượng hỏa. Mạc Từ trải qua nhắc nhở của Đoạn Phong, nghĩ ra đạo món ăn gia đình dễ tiêu kiện tỳ này, tuy rằng so ra kém món chính sắc thái rực rỡ, tạo hình mỹ quan của người khác, có vẻ không cầu kỳ, nhưng là cách nghĩ so với bọn họ cao minh hơn không ít. Cho nên đã lấy được ưu ái của giám khảo, tìm được một cái bình luận ‘Đúng trọng tâm’ còn chưa mở miệng nói, tất nhiên hấp dẫn những người khác.

Là bình phẩm từ đầu đầu đến cuối.

Nhìn chung toàn trường, này những Gà miến hoa sen, Tôm viên may mắn, Tôm băm nổi mỡ, Cá khúc bọc giòn, Cá bóc nướng khô…Tất cả đều động đũa, nhưng phần còn thừa chiếm đa số.

Trong những món ăn bình thường từ hải sản đặc sản của thành phố C này, giám khảo không có chỗ nào mà trán không mang mồ hôi, hơi một chút là cầm giấy ăn, vừa ăn vừa lau mồ hôi.

Miệng lưỡi sinh nước bọt…Cũng phải nhìn thời tiết, người thành phố C tuy rằng thích ăn cay, nhưng dùng món cay ăn lại kích thích tính khí, thủy chung không phải lựa chọn tốt nhất.

Lúc giám khảo vừa mới bắt đầu quan sát, Mạc Từ cũng chú ý tới phân chia nam nữ, chú ý tới niên kỷ của các giám khảo, cùng khẩu vị yêu cầu của nữ giám khảo, đặc biệt lựa chọn đạo món ăn gia đình bình thường.

Món ăn ở nhà thường đa dạng, từ trong những món chính trổ hết tài năng, ngoại trừ năng lực, coi trọng nhất chính là tác dụng.

Có thể được một cái đánh giá ‘Không tệ’, Mạc Từ tự biết thành công một nửa.

Đem vui sướng để trong đáy lòng độc hưởng, ở trên mặt thì biểu hiện dậy sóng không sợ hãi.

Điều này làm cho trước đó bởi vì nguyên liệu nấu ăn mà kéo dài thời gian, không lên trên đài triển khai, bị nhân viên công tác thúc giục dẫn tới giám khảo không vui có ấn tượng đổi mới hẳn.

Ấn tượng đầu tiên cũng không phải nhân tố mang tính quyết định.

Vài vị giám khảo hướng về vài đạo món ăn trên bàn tiệc, vây quanh ở cùng một chỗ bắt đầu nổi lên bình phẩm.

Mạc Từ tuy rằng không yên, nhưng vẫn bảo trì bộ dáng trấn định.

Cái trận đấu ‘Vui vẻ mỹ thực mỗi ngày’ này thanh to thế lớn, số người dự thi so với trước kia nhiều gấp hai lần, yêu cầu chọn lựa nhập vòng càng thêm nghiêm khắc, mười lăm người một tổ nhập vào vòng thi đấu trong, chính thức có thể vào vòng chỉ có ba vị. Tỉ lệ đào thải hơn năm, bỏ thô lấy tinh. Không thể không nói, đây là một trận đấu yêu cầu hà khắc.

Mạc Từ nắm nắm tay, đưa tay buông thả đặt ở bên người, nhìn thấy giám khảo đã trao đổi ý kiến đem ý kiến nói cho người chủ trì.

Người chủ trì mang bài chấm điểm cầm microphone, hắng giọng một cái, dùng giọng nói vui tươi báo danh sách thanh viên nhập vòng.

Đem một cái danh tự cuối cùng báo ra thì Mạc Từ rốt cục nhịn không được, miệng toe toét cười rộ lên.

Mặc dù không có hoa tay múa chân vui sướng, nhưng bất lận kẻ nào cũng nhìn ra được vui mừng trong lòng của cậu.

Đoạn Phong dùng ánh mắt ôn hòa dừng trên khuôn mặt tươi cười xán lạn của Mạc Từ, chú ý tới Mạc Từ giờ này khắc này, nụ cười trên mặt là chân chính phát ra từ nội tâm, như là một đứa trẻ tận sức tìm được thừa nhận, cùng với sau khi nhận được thừa nhận là thoải mái cười to.

Giống như tuổi tác hiện tại của cậu, sáng sủa tươi đẹp, thiếu niên người tràn đầy tinh thần phấn chấn. Đối với u buồn nhàn nhạt ở trong quá khứ thì đã hoàn toàn rút đi từ khóe mắt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hoạt bát hiếu động, tâm tính của thiếu niên vốn dĩ phải nên như thế.

Đoạn Phong từ trên ghế đứng lên, cùng nắm tay Mạc Từ vừa vặn nhận thẻ số vào vòng đang đi xuống sân khấu, chụp bờ vai lẫn nhau, đều tự cho một cái tiếu dung khẳng định.

Mạc Từ ngồi ở vị trí Đoạn Phong vừa rồi đã dùng, hướng trên trường nhìn lại.

Đánh số khác nhau khiến cho vị trí sân khấu công khai cũng không giống nhau, bởi vì dựa vào đánh số, vị trí Đoạn Phong vắng vẻ hơn, bị che mắt bởi những người khác, Mạc Từ không thể nhìn thấy tư thái nấu ăn tác phong nhanh nhẹn của Đoạn Phong thì có hơi thất vọng.

Đem đầu ngẩng cao cao, Mạc Từ thừa dịp qua khe hở nhìn thấy một chút, không muốn bỏ qua nơi Đoạn Phong trực tiếp nấu ăn.

Loáng thoáng nhìn thấy một bên sườn mặt của Đoạn Phong.

Tí ti thần sắc chuyên tâm không khinh suất bị người phía trước ngăn trở, chỉ thấy tìm được một đôi tay lớn hữu lực, bày ra ở trên sân khấu thao tác qua lại.

Vừa rồi, Đoạn Phong cũng là như vầy ở dưới sân khấu nhìn cậu nha…

Mạc Từ chợt nhớ tới điều gì, ý cười khóe môi càng ngàng càng lớn, trong nội tâm hiện lên một tia vui mừng. Nhìn không chuyển mắt quan sát hướng thi đấu trên trận đấu.

Sau khi máy đếm thời gian vang lên, Mạc Từ mới biết được 40 phút đã vội vàng trôi qua. Vội vàng duỗi dài cổ, nhìn tình huống trên sân khấu.

Nơi Đoạn Phong đứng không thấy bóng người, Mạc Từ sững sốt, vội vàng đứng lên tìm kiếm. Nhìn quanh khắp nơi, Đoạn Phong không chút hoang mang đứng ở bên phải sân khấu mở, bị bóng người che khuất.

…Lo chuyện không đâu một hồi.

Mạc Từ vỗ vỗ ngực cho rằng Đoạn Phong nấu chưa hoàn thành, thở ra một hơi. Đem ánh mắt dời về phía giám khảo đang bình phẩm trên bàn tiệc, vểnh tai nghe lời bình của các giám khảo.

Đủ loại món ăn được mang lên bàn tiệc bình phẩm, có đổi mới hơn trước, lần này vài vị tuyển thủ dự thi làm món ăn hương vị dễ tiêu, chỉ có duy nhất một sắc thái bị tô điểm năm màu sặc sỡ.

Mạc Từ lưu ý, nghe thấy người chủ trì nói ra danh tự Đoạn Phong cùng món ăn, kinh ngạc một phen.

Sushi chuối tiêu1.

Không ai ngờ được, Đoạn Phong lại làm đạo món trái cây mát này, sửa cũ thành mới, làm ra món ăn bày ra trước mắt.

Cơm quấn rong biển ở ngoài, trên mặt rải đậu phộng nghiền ngũ vị hương* cùng quả điều, từng tầng từng tầng chồng lên, bao vây lấy chuối tiêu được cắt chỉnh tề, cuốn thành hình sushi, rất là hấp dẫn.

*Ngũ vị hương là một loại gia vị tiện lợi dùng trong ẩm thực của người Trung Hoa hay Việt Nam, đặc biệt hay dùng trong ẩm thực của người Quảng Đông. Nó bao gồm 5 loại vị cơ bản trong ẩm thực là: mặn, ngọt, chua, cay, đắng. (Wikipedia)

Người chủ trì đặc biệt buông microphone, bưng lên cái dĩa sushi chuối tiêu, để cho mọi người trên trường nhìn.

Hương vị mùa hè dễ tiêu, được phát huy đến rõ ràng.

Trên sân khấu không có một người dùng trái cây làm món rau, sushi chuối tiêu mỹ vị ngon miệng, ăn vào miệng lành lạnh. Cách làm dễ dàng, nhưng các giám khảo hỏa nhãn kim tinh nhìn ra được nguyên liệu sushi là cao cấp.

Không hề lo lắng.

Đoạn Phong không hề lo lắng nhập vòng, dùng tốc độ cực nhanh hoàn thành đạo món ăn đầy sáng kiến này.

So với chính mình thắng hiểm, suy nghĩ của Đoạn Phong càng đặc biệt, càng có ý nghĩ mới mẻ.

Vì Đoạn Phong nặn ra một phen mồ hôi, sau khi Mạc Từ nghe được danh tự Đoạn Phong thành công vào vòng, tảng đá trong lòng Mạc Từ cũng rơi xuống đất.

Vỗ vỗ bộ ngực phập phồng, cảm giác mình so với bản thân Đoạn Phong càng thêm khẩn trương, bởi vì lo lắng mà khóe miệng mím lại hiện lên một tia cười yếu ớt, làm cho biểu cảm khuôn mặt Mạc Từ trở nên sinh động.

“Ha ha, chúc mừng anh vào vòng.” Mạc Từ tiếp nhận thẻ số trên tay Đoạn Phong, để cho Đoạn Phong có thời gian sửa sang lại ba lô.

“Những lời này hẳn là tôi nên nói trước a.” Đoạn Phong rất tự nhiên để cho Mạc Từ tiếp nhận thẻ số của mình, đến gần Mạc Từ, ngồi ở bên trái Mạc Từ sửa sang lại nâng lên gì đó.

“Anh rất lợi hại, khi đến trận chung kết, anh chính là đối thủ mạnh của tôi.” Mạc Từ dựa sát vào Đại Phong, hiếu kỳ hướng trong ba lô Đoạn Phong nhìn qua.

“Cậu cũng không ỷ lại a.” Đoạn Phong vài cái thu thập xong ba lô, nhìn xem ánh mắt ngốc trệ của Mạc Từ, đột nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng thoáng ngắt cái mũi của Mạc Từ.

“Sao vậy?”

“Anh tại sao mang nhiều đồ như vậy, còn có hai cái kẹp…” Mạc Từ một phen đoạt lấy ba lô trong tay Đoạn Phong, ước lượng vài cái, cảm giác được trọng lượng nặng trịch.

“Cái này tính cái gì.” Đoạn Phong cực kỳ khinh thường kéo ba lô qua, mang lên trên lưng. Hướng Mạc Từ còn đang chậm chạp hô lớn:

“Cậu nóng hay không nóng, chúng ta đi uống đồ lạnh.”

“A?” Mạc Từ đuổi kịp Đoạn Phong đã đi xa, kinh ngạc lên tiếng. Cũng đang oán thầm Đoạn Phong cùng trước kia khí chất hai người khác nhau.

Lúc trước ở chung Đoạn Phong rõ ràng là cái khốc nam khó chịu, lời nói không nhiều, mặt không biểu tình.

Gần như mặt bị tê liệt cảm thấy làm thế nào cũng không thèm ngó tới, biểu tình vô lại vô lại….

Tuy rằng Đoạn Phong cười rộ lên ánh mặt trời cực kỳ, nhưng thật sự là hai người hoàn toàn bất đồng nha…

Mạc Từ một đường quấn quýt nghiêm mặt suy tư lại bị Đoạn Phong kéo kéo tha tha, ra khỏi trường thi đấu, đi đến một tiệm nước giải khát gần đó ngồi xuống.

Người bán hàng đang xem TV nhìn thấy vào hai người dễ nhìn, nhãn tình sáng lên, vội vàng thả điều khiển trong tay, bắt tay trên tạp dề lau một phen, nhiệt tình hỏi hai người muốn chọn cái gì.

“Coke ướp lạnh.” Đoạn Phong quan sát cái tiệm nước giải khát diện tích không lớn này, nhìn thoáng qua Mạc Từ còn đang ngẩn người, đẩy một chút.

“Cậu muốn cái gì?”

“Sao?” Mạc Từ lúc này mới hoàn hồn, phát hiện bản thân đang ở một tiệm nước giải khát đều là trang trí phấn hồng. Nhìn thấy poster ly kem dán thật to trên tường, trước mắt sáng ngời, không chút do dự chỉ chỉ poster ly kem.

“Cậu muốn cái đó?” Âm thanh Đoạn Phong thay đổi mùi vị, kinh ngạc nhìn liếc Mạc Từ, “Đó là con gái ăn…”

“Tôi chính là muốn cái đó!” Mạc Từ không đợi Đoạn Phong nói xong câu, hướng em gái bán hàng cười cười. Trong nội tâm thì thầm phỉ báng, trên ly kem vừa rồi không có ghi rõ chỉ cho phép con gái ăn, cậu thích đồ ngọt chẳng lẽ sai sao?

“Cái đó rõ ràng là con gái ăn…” Đoạn Phong rất là buồn bực nhìn xem Mạc Từ bị kích thích.

Mạc Từ đang cùng em gái bán hàng nói chuyện sôi nổi, căn bản không phản ứng đến anh.

Đoạn Phong thở dài, đột nhiên cảm thấy Mạc Từ bên người này cực kỳ giống một loại động vật đuôi dài.

Cong móng vuốt, chỉ thiếu chút nữa giương cái đuôi phía sau lắc lắc.

Đem tay để lên đầu Mạc Từ, dường như cho hả giận hung hăng xoa một phen tóc Mạc Từ, Đoạn Phong giả vờ bộ dáng điềm nhiên như không ngồi vào trên mặt ghế nhựa kề bên.

“Làm gì!” Tóc bị loạn bậy Mạc Từ đẩy ra vuốt xuống lộn xộn che khuất con mắt, tức giận đạp chân một cái.

Cậu cũng không biết động tác này…Là cỡ nào ngây thơ.

Vốn là buồn bực Đoạn Phong trong chớp mắt trêu chọc nở nụ cười, rất không lễ phép đem coke ướp lạnh vừa rồi uống phun ra.

“Thực xin lỗi a.” Đoạn Phong luống cuống tay chân tiếp nhận khăn lau em gái bán hàng đưa tới, đem coke phun ra bàn lau đến sáng bóng không nhiễm hạt bụi.

Nhìn xem Mạc Từ nhìn có chút hả hê, Đoạn Phong cũng không nói gì, hai người giống nhau giận dỗi, cùng ngồi ở trên bàn.

Kem bốc hơi lạnh được đem lên bàn. Em gái bán hàng trốn đến phía sau quầy hàng vụng trộm liên tục nhìn xem suất ca phong cách bất đồng, đem phim Hàn trên TV chỉnh âm thanh thấp đến vạch mười.

“Anh ngày mai cũng có trận đấu à.” Mạc Từ nâng đầu đang chôn trong ly kem, hướng về Đoạn Phong đối diện hỏi.

“Ừ, là chiều ngày mai.” Đoạn Phong đáp lại, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Từ đem kem ăn mặt mũi đều dính đầy, buồn cười, chỉ chỉ má phải của mình, cười lên ha hả.

“Cười cái gì!” Mạc Từ phẫn nộ nhìn Đoạn Phong đối diện cười đến không có hình tượng, không rõ anh ta vừa rồi vì sao mà cười, hết sức buồn bực. Tay phải cầm cái muỗng nhỏ, đem kem còn lại từng chút từng chút múc đến bên môi. Vài cái ăn xong ly kem chua chua ngọt ngọt.

“Ha ha.” Đoạn Phong chỉ sợ bản thân một tháng cười cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay, vuốt vuốt cái bụng cười đến đau nhức, Đoạn Phong chống cái bàn đứng lên, nghiêng về phía trước, hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Từ còn dính kem.

“Làm sao vậy?” Mạc Từ bị anh dò xét đến lo sợ, vô thức sờ sờ gò má: “Dính vào cái gì sao?”

“Không phải chỗ đó.” Đoạn Phong nghiêng kéo một góc độ nhỏ, duỗi tay ra, rất tự nhiên chạm vào chóp mũi Mạc Từ: “Trên mũi dính kem.”

Đem mảnh vụn quệt xuống, Đoạn Phong thu tay lại, đứng dậy đi rửa tay.

Bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện em gái bán hàng vẫn luôn tránh ở sau quầy hàng xem TV, trên mặt có vẻ cười quỷ dị. Nụ cười kia, vậy mà cùng cô em nhỏ Dao Mộng nhà bên có tám phần tương tự…

Đoạn Phong mang hai phần gì đó trả xong tiền, chuẩn bị cùng Mạc Từ lên tiếng gọi về nhà.

Mạc Từ rửa sạch sẽ tay mặt cũng hướng quầy hàng đi tới, nhìn thấy Đoạn Phong đã trả xong tiền, có chút tức giận.

“Hẳn là để tôi đưa a.”

“Tôi cũng đã tính tiền.” Đoạn Phong mở hai tay, làm trạng thái bất đắc dĩ.

“Lần sau tôi đến trả tiền!” Mạc Từ vẩu vẩu môi. Cùng Đoạn Phong ở chung một thời gian ngắn, đối với tính cách cường ngạnh nói một không hai của anh ta ít nhiều cũng có chút lý giải.

Chỉ là gần đây cuộc sống Đoạn Phong túng quẫn, lại phải hoàn xong nợ nần…Mạc Từ do dự một chút, cuối cùng không có đem một vài lời trong lòng nói ra.

Đoạn Phong đến tham gia cái giải đấu mỹ thực này, nhất định là vì nợ nần mười vạn kia.

Mạc Từ rất muốn hỗ trợ, hỏi thoáng tình huống lại sợ Đoạn Phong không chịu nói, đành phải đem lời nói nuốt vào trong bụng, lảng tránh.

Đoạn Phong…Có dự định của chính anh ta a.

Đi đến trạm xe buýt, hai người một trước một sau đồng thời dừng lại, Đoạn Phong hướng Mạc Từ vẫy vẫy tay, tỏ vẻ đi trước một bước.

“Ngày mai gặp!” Mạc Từ đáp lại, biên độ vẫy tay sau khi xe buýt đi xa càng ngày càng nhỏ.

Đợi xe buýt triệt để biến mất không thấy, Mạc Từ đi về phía trước hai bước, đột nhiên sinh ra một cổ phiền muộn. Nhìn xem biển treo quảng cáo ở trạm, ngơ ngác đứng trong chốc lát cũng tìm một chiếc taxi chui vào.

Không có ai chú ý tới chỗ góc cua đường cái một chiếc BMWs ở đoạn đường không thể đỗ xe ngừng lại, sau đó chậm rãi chuyển động, cùng chiếc xe taxi Mạc Từ ngồi vừa rồi bảo trì một khoảng cách, ở trên đường chạy đi ——

__________________

1. Sushi chuối tiêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.