Trùng Sinh Đi Tra Nam!

Chương 2: Tạm biệt




- Hồ yêu, ngươi hủy thành Cổ Dương của ta, còn không bỏ qua sao?

Trên bầu trời, một tên nam tử toàn thân bao phủ trong hỏa diễm quát lớn, giọng nói như sấm, hiển nhiên vô cùng tức giận.

Trong tay hắn cầm một thanh chiến chùy có hỏa diễm màu tím đang bốc cháy, hỏa diễm dễ dàng thiêu chết cường giả ngũ bí.

- Liễu Lăng Phong, ngươi ngấp nghé nội đan của ta, thừa dịp ta bế tử quan lại đánh lén, suýt nữa hủy đi trăm triệu năm khổ tu của ta, thù hận như thế này, hủy một tòa thành có thể dẹp lửa giận của ta sao?

Đối thủ của hắn là một nữ tử quần áo đỏ tươi, gương mặt bị khí tức đại đạo che phủ nên không nhìn thấy rõ ràng.

Dáng người của nàng uyển chuyển, có lồi có lõm, mê người tới cực điêm.r

Chính hai người kịch chiến trực tiếp đánh nát mặt trời trên cao, cũng làm Lăng Hàn trốn trong Hắc Tháp không ra được.

Liễu Lăng Phong, đó là nam tử cầm chiến chùy, hắn có mái tóc đen dựng đứng và mang theo hỏa diễm thiêu đốt, trên gương mặt uy nghiêm còn mang theo lửa giận.

Đúng như nữ tử áo đỏ nói, hắn ngấp nghé nội đan của đối phương, muốn thừa dịp đối phương bế tử quan tiến hành đánh lén, cướp lấy đạo quả của đối thủ, nhưng không ngờ đối phương bố trí tầng tầng cơ quan làm hắn thất bại trong gang tấc, kết quả nữ tử áo đỏ hủy đi chủ thành của hắn trả thù, một kích hủy diệt mặt trời, chủ thành phía dưới hóa thành hư ảo.

Đương nhiên hắn tức giận, tuy chủ thành này không phải tổ địa của Liễu gia nhưng hắn phải hoa phí bao nhiêu tâm huyết mới có thể kinh doanh được như bây giờ.

Nói hủy liền hủy, hắn tức sùi bọt mép.

- Hồ yêu, nhận lấy cái chết!

Hắn vung vẩy chiến chùy tiến hành oanh kích nữ tử áo đỏ, từng đạo hỏa diễm hóa thành lưu tinh giáng xuống mặt đất, tùy tiện một lưu tinh rơi xuống cũng có thể nện ra một hố sâu cực lớn.

Đây chính là cường giả Thăng Nguyên Cảnh, giơ tay nhấc chân cũng có thể hủy thiên diệt địa, cường đại tới mức không thể hình dung nổi.

- Tiểu nhân vô sỉ.

Nữ tử áo đỏ tức giận tới mức tận cùng, nàng êm đẹp tu luyện, e ngại ai đến, lại bị đối phương ngấp nghé nội đan, thiếu chút nữa hủy đạo hạnh trăm triệu năm, không giết Liễu Lăng Phong, nàng không nuốt trôi cục tức này.

Hai đại cường giả đại chiến, núi cao xung quanh bị san bằng thành bình địa, lưu lại từng cái hố sâu, còn có chổ biến thành biển lửa.

Trận chiến này tiếp tục suốt bốn tháng, hai đại cường giả đều là bị vết thương không nhẹ lúc này mới dừng chiến, sau đó từng người rút đi nhưng oạn ân oán này không có khả năng hóa giải.

Lăng Hàn cũng bước ra khỏi Hắc Tháp, hắn cười khổ, hắn bây giờ cách Quản thống lĩnh không biết bao xa, bởi vì một khu vực này đã bị san bằng thành bình địa, hiện tại biến thành biển lửa.

Chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm.

Hỏa diễm hừng hực, cho dù Lăng Hàn bây giờ có được hỏa diễm tiên thai, càng có Cửu Thiên Hỏa tương hộ, hắn cũng không dám hoành hành ở nơi này.

Cảnh giới chênh lệch quá lớn, hắn đi vào chỉ chịu chết.

Hắn đành phải đi vòng qua, nhưng biển lửa lớn bao nhiêu? Hắn muốn đi đường vòng cũng mất thời gian vài tháng.

- Liễu Lăng Phong, ngươi là vương bát đản!

Lăng Hàn cắn răng chửi mắng, nếu không phải vì gia hỏa này chủ động đoạt nội đan của người ta, bằng không tại sao người ta tới trả thù chứ?

Hắn chỉ là người vô tội bị liên lụy tới, nếu không thể tụ hợp với Quản thống lĩnh, vậy hắn phải đi tới tây tiên vực gặp lại đám Hổ Nữu mà thôi, hiển nhiên là nói sau.

- Thống lĩnh đại nhân, chúng ta đã tìm hơn nữa năm, có phải hay không...

Một bạch ngân nữ kỵ sĩ do dự nói với Quản thống lĩnh.

Từ khi tách ra khỏi Lăng Hàn, các nàng vẫn tìm kiếm tung tích của hắn, tuy trong lòng các nàng đã sớm có kết luận, dưới công kích cuồng bạo như thế, Lăng Hàn khẳng định xong đời.

Nhưng Hổ Nữu quan tâm Lăng Hàn cỡ nào, đương nhiên các nàng không có khả năng không tìm, bởi vậy các nàng vẫn tìm kiếm.

Nhưng các nàng cũng biết, Lăng Hàn nhất định đã chết nhưng không ai nói tới vấn đề này cả.

Quản thống lĩnh trầm mặc một lát, lấy một ít tài liệu xây dựng thành trận pháp nhỏ, sau đó lấy một khối đá đen như mực đau lòng đặt lên mặt đất, lúc này mới bấm pháp quyết.

Sau đó trận pháp sáng lên, đó là một tấm gương, sau đó một bóng người xuất hiện, xinh đẹp không gì sánh được, nàng vô cùng có linh tính, vừa xuất hiện đã hô lớn:

- Có phải tìm được Lăng Hàn rồi không?

Nhìn bộ dạng hưng phấn của Hổ Nữu, Quản thống lĩnh đổ mồ hôi lạnh, nàng nói:

- Bẩm thiếu cung chủ, thuộc hạ đúng là tìm được Lăng Hàn...

- Lăng Hàn đâu rồi, Lăng Hàn đây rồi!

Hổ Nữu nhìn chung quanh, cũng không có chút rụt rè đoan trang của người thừa kế đại giáo Tiên Vương cửu trọng.

Đều là nam nhân này hại!

Khá tốt, gia hỏa này đã chết, mặc dù thiếu cung chủ khổ sở nhưng theo thời gian sẽ qua đi.

- Thiếu cung chủ, trên đường chúng ta quay về gặp cường giả quyết đấu nên bị liên lụy, Lăng Hàn, Lăng Hàn... Bất hạnh gặp nạn!

Quản thống lĩnh cắn môi nói ra.

Hổ Nữu vốn giật mình, sau đó giận tím mặt, giơ tay nói:

- Nói hưu nói vượn, Lăng Hàn không chết! Nhanh tìm Lăng Hàn quay về cho ta, bằng không ta ném ngươi cho gấu đen ăn.

Trên đầu Quản thống lĩnh đổ mồ hôi, người này đã chết, ta làm sao tìm được.

Hổ Nữu không hết lòng tin, nàng biết rõ Hắc Tháp tồn tại, hơn nữa sau khi nàng chính thức hiểu chuyện đi tìm hiểu lai lịch của Hắc Tháp, đoán được một ít dấu vết để lại, quả quyết không tin Lăng Hàn lại chết dễ dàng như thế.

- Dù sao Lăng Hàn không chết, đi tìm cho ta, không tìm được người thì các ngươi đừng quay lại.

Nàng tức giận nói ra, sau đó suy nghĩ một lúc lại nói:

- Không được, ta muốn tự mình đi tìm, giao cho các ngươi xử lý ta quá lo lắng! Còn có cái gì phá cường giả, cũng tìm ra cho ta, ta muốn đánh bại bọn chúng!

- Thiếu cung chủ, không thể!

Không chỉ Quản thống lĩnh, những bạch ngân nữ kỵ sĩ cũng khuyên nhủ.

Thiếu cung chủ du lịch, việc này quan hệ quá lớn, vạn nhất bị đối thủ một mất một còn biết rõ đánh lén trên đường thì sao?

- Thiếu cung chủ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem Lăng Hàn tìm được!

Quản thống lĩnh nửa quỵ dưới đất, nàng thề son sắt. Cho dù Lăng Hàn thật chết thì nàng cũng lưu lạc bên ngoài mười vạn năm, như vậy tu vi thiếu cung chủ thành công, lúc này mới đi ra ngoài.

Hổ Nữu tức giận, liên tục lắc đầu.

- Không nên nhiều lời, các ngươi làm việc ta không bớt lo, ta muốn tự thân xuất mã!

Đám người Quản thống lĩnh đổ mồ hôi, nói không bớt lo chính là ngươi, vị thiếu cung chủ này chưa từng làm người ta bớt lo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.