Trùng Sinh Đi Tra Nam!

Chương 37: Sự thật




Edit: kaylee

Trên mặt Đại phu nhân một hồi xanh, một hồi trắng, muốn cười nhưng làm thế nào cũng cười không ra được, muốn giận, nhưng lại phải hết sức ẩn nhẫn, dáng vẻ thực sự cực kỳ đặc sắc.

"Đại phu nhân, tiện thiếp vấn an Đại phu nhân! Trước đây là tiện thiếp không hiểu chuyện, lần này trở về, tiện thiếp chắc chắn tuân thủ tốt gia quy, phục vụ Đại phu nhân thật tốt!" Văn thị thấy lão phu nhân cực thích Dung Huệ Mẫn, trên mặt vui mừng, lại đi tới trước mặt Đại phu nhân vén áo thi lễ.

Nàng nói lời này cực kỳ uyển chuyển, nhưng ai cũng biết, mười năm trước Tam di nương là bởi vì hạ độc hại Đại phu nhân mới bị trục xuất khỏi phủ, lời này của nàng nghe có vẻ cực kỳ lọt tai, nhưng chỉ cần nghĩ một chút, là có thể hiểu, nàng cố ý khơi lên lửa giận của Dung Định Viễn đối với Đại phu nhân.

"Ơ, vị này chính là Đức Vinh Huyện chủ đi, quả thật là diệu nhân (ý như người đẹp) mà, tiện thiếp gặp qua Đức Vinh Huyện chủ!" Quay người lại, Tam di nương vừa cười vừa thỉnh an với Dung Noãn Tâm, phương diện lễ số là tìm không ra bất kỳ khuyết điểm gì.

Dung Noãn Tâm chỉ cười không nói, khẽ gật đầu, cũng không thân thiện với nàng, Tam di nương này diễn kịch hay gì, ngày sau gặp sẽ thấy rõ.

"Trở lại là tốt rồi, về sau ngươi vẫn ở viện cũ của mình đi, Lan Cẩn là một người rộng lượng, nhất định sẽ không so đo chuyện đã qua đi với ngươi!" Lão phu nhân trầm mặt, không vui trợn mắt nhìn Đại phu nhân một cái, mới vừa rồi, lúc Tam di nương thỉnh an Đại phu nhân, trên mặt Đại phu nhân cũng không có một chút biểu tình, lão phu nhân đều nhìn trong mắt.

"Tạ lão phu nhân, Tạ Đại phu nhân!" Văn thị vội mừng rỡ tạ ơn, nàng cố ý bỏ quên sự không vui của Đại phu nhân, tri lễ đều cảm tạ.

Dung Định Viễn ‘hừ’ lạnh một tiếng, Tam di nương người ta cũng không so đo với ả, ngược lại Đại phu nhân, chuyện đã cách nhiều năm như vậy, như cũ không tha cho nữ nhân khác, chuyện mười năm trước kia, hắn đã sớm hoài nghi là Đại phu nhân thiết kế hãm hại Tam di nương, vì vậy, trong lòng đối với Đại phu nhân là càng thêm phiền não rồi. 

Rốt cuộc Tam di nương vẫn là người khéo léo, trở lại lập tức tặng quà cho người tất cả viện, ngay cả đã phần của Dung Huệ Như bị cấm túc kia cũng không ít, hạ nhân trong phủ đều có chút ban thưởng, mọi người cũng hô thẳng Tam di nương là người rất tốt.

Mà Dung Huệ Mẫn, càng thêm cực kỳ ghê gớm, miệng lưỡi trơn tru không nói, trong ngày thường có rảnh một chút là lậo tức chạy đến trong viện của lão phu nhân, giống như e sợ người trong phủ này không biết nàng được lão phu nhân cưng chiều.

Liên tiếp mấy ngày Dung Định Viễn đều ngủ ở viện của Tam di nương, hạ nhân trong phủ lại có lời đồn đãi, Tam di nương sắp được nâng làm quý thiếp rồi.

"Hả? Ai nói?" Nghe xong lời nói của Lương Thần, mi tâm của Dung Noãn Tâm khẽ nhướng lên, nhếch miệng lên thành một nụ cười ý vị không rõ.

Theo quy củ của Dung gia, trừ thiếp thị sinh được nhi tử, nếu không, là không có tư cách nâng làm quý thiếp, Dung Định Viễn đây là muốn thị uy với Đại phu nhân rồi hả?

"Cái này nô tỳ ngược lại không rõ ràng, hạ nhân trong phủ đều nói như vậy!"

Hồi phủ, thì lập tức không an phận, Tam di nương cũng vô cùng vội vàng.

"Tiểu thư, trong cung làm cho người ta tới truyền lời, nói là Thái hậu nương nương mời tiểu thư vào cung đi!" Đang nói, Mỹ Cảnh đột nhiên vén rèm đi vào, trên mặt cũng không biết nên vui hay nên buồn, tuy nói Dung Noãn Tâm được phong làm Huyện chủ, nhưng người người đều biết, nàng chỉ là một Huyện chủ trên danh nghĩa, cũng không có thực quyền, nói dễ nghe, là Hoàng thượng thân phong, nói khó nghe, là treo một danh hiệu ở trên người nàng.

"Biết!" Dung Noãn Tâm thở dài một cái, buông túi nước ấm trong tay xuống, ý bảo Lương Thần thay quần áo cho mình, thời tiết đã là một ngày càng rét lạnh hơn một ngày, ra cửa cũng không thể qua loa, Lương Thần Mỹ Cảnh chuẩn bị nhiều đồ sưởi ấm hơn, lúc này mới vội vã lên chờ xe ngựa ở bên ngoài phủ.

Vào cung, theo cung nhân dẫn đi Từ Ninh cung của Thái hậu, Dung Noãn Tâm ngược lại không ngờ tên nam tử đeo nửa khối ngọc kia vậy mà lại cũng ở đây, hơn nữa đang hầu ở bên người Thái hậu, nàng hơi ngẩn ra, cũng là lập tức quỳ xuống hành lễ: "Thần nữ tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an!"

Thái hậu gật đầu một cái, cười nói: "Đứng lên đi, ngược lại là một người tri lễ đấy!"

Vừa ngồi xuống, Thiên Mộ Hàn đã không nhịn được chạy tới, kéo Dung Noãn Tâm lập tức thân mật nói: "Sư phụ, đã có vài ngày không trông thấy ngươi, ta ngày ngày đều mong đợi ngươi có thể vào cung."

Dung Noãn Tâm nhếch môi cười cười, lập tức đứng dậy lại vén áo thi lễ với Thiên Mộ Hàn.

Đương kim Thái hậu là cực kỳ trọng lễ số, nếu mình gây ra sai lầm ở trước mặt nàngbà hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, cứ nghe trong cung có vị quý nhân từng cậy vào chính mình được cưng chiều, thất lễ ở trước mặt Thái hậu, cũng không lâu lắm, đã bị người nắm chỗ đau, đuổi ra khỏi cung.

"Sư phụ, hoàng tổ mẫu cũng không phải là người ngoài, ngươi không cần đa lễ như vậy!" Thiên Mộ Hàn bất mãn đỡ Dung Noãn Tâm lên, vẫn quấn nàng như trước kia.

Dung Noãn Tâm cười cười, nhưng cũng không thể giải thích với hắn quan hệ lợi hại ở trong này, đang cỡi hổ khó xuống, lại nghe ngồi Đức Hinh Quận chúa ở bên người Thái hậu bưng miệng cười nói: "Cửu điện hạ, Dung tiểu thư là một người tri lễ, nếu như ngươi ép nàng theo tính tình của ngươi, không phải là làm khó nàng sao?"

Dung Noãn Tâm lập tức cảm kích lại vén áo thi lễ với Đức Hinh.

Cuối cùng trong mắt Thái hậu cũng thoáng qua một chút tán thưởng, đúng là một người hiểu lễ số.

"Noãn Tâm, vị này là Bình Tây Vương Thế tử, ngươi có thể gặp qua hắn?" Thái hậu kéo tay của Thiên Dận Huyền qua, ôn hòa hỏi.

Người này, nàng đúng là từng gặp, lại không biết lời này của Thái hậu là có ý gì? Nàng đang đắn đo trả lời như thế nào, Thiên Dận Huyền đột nhiên nở nụ cười, nụ cười này, trơn bóng như ngọc, giống như nắng ấm đầu mùa xuân, có thể chiếu thẳng vào trong lòng của người ta: "Dung tiểu thư, ngươi không nhớ ta rồi sao? Lúc trước, ở cửa cung, ta chính là người nhận lầm người." 

Lời này của hắn rõ ràng chính là đang giải vây thay Dung Noãn Tâm, nếu Thế tử đã nói như vậy, Dung Noãn Tâm cũng không tiện nói cái khác nữa, chỉ đành phải bừng tỉnh hiểu ra nói: "Đúng đúng đúng, lúc ấy Noãn Tâm không biết thân phận của Thế tử, thất lễ!"

"Noãn Tâm, tới đây, để ai gia nhìn cẩn thận một chút!" Thái hậu vẫy vẫy tay, để Dung Noãn Tâm đi qua: "Giữa mặt mày quả thật có mấy phần tương tự!" Lại tỉ mỉ quan sát Dung Noãn Tâm một lần, trong mắt Thái hậu đột nhiên bao phủ sương mù nhàn nhạt.

"Xin hỏi, thân nương (mẹ đẻ) của Dung tiểu thư còn sống không?" Thiên Dận Huyền nghe Thái hậu cũng nói như vậy, hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình, chỉ cần có một tia hi vọng hắn đều sẽ không buông tha.

"Thân nương của thần nữ......"

"Ôi...... Nơi này của Thái hậu nương nương, ngày hôm nay rất náo nhiệt, nô tì tham kiến Thái hậu nương nương!"

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng cười như chuông bạc, dưới chân bước sen lộn xộng, theo sự di động của nữ tử kia, trâm hoa trên đầu đung đưa, phát ra ‘đinh đinh đương đương’ giòn vang, là Khánh Phi nương nương gần đây cực kỳ được sủng ái, Khánh Phi nương nương này là một người rất có bản lĩnh, không chỉ có được sự chuyên sủng (chỉ sủng một người) của Hoàng thượng, hơn nữa còn hiểu được làm Thái hậu vui vẻ.

Cả hoàng cung, cũng chỉ có nàng dám... nói chuyện to gan như vậy ở trước mặt Thái hậu, có thể thấy được ở trong lòng, Khánh Phi có chút khác biệt.

"Chỉ có ngươi là biết ăn nói đấy!" Thái hậu cười vẫy tay đỡ, trong mắt nhưng là không có một chút tức giận.

"Đức Vinh Huyện chủ cũng ở đây? Mẫu thân ngươi khỏe không?" Khánh Phi nhìn chung quanh một vòng, nhìn thấy Dung Noãn Tâm cũng ở đây, hình như hơi kinh ngạc, rồi lại lập tức thân thiện hỏi.

‘Mẫu thân’ trong miệng nàng tự nhiên chính là đương gia chủ mẫu của Dung gia - Mạc thị, Khánh Phi là biểu muội của Mạc thị, cũng không biết nàng là cố ý chọn canh giờ, hay là đúng dịp như vậy.

Trong mắt Thiên Dận Huyền lóe lên vẻ thất vọng, có người ngoài ở đây, hắn sẽ không tiện hỏi nhiều rồi, dù sao chuyện không có chứng cớ, nếu gây chuyện không tốt, chỉ biết làm liên lụy tới Dung Noãn Tâm.

Hắn vốn muốn tự mình tới Dung phủ, nhưng người của hắn không có hỏi thăm được thân nương của Dung Noãn Tâm là người phương nào, vì vậy, cũng không dám đường đột bứt dây động rừng, nếu làm ra đường rẽ, Hoàng thượng nơi đó chỉ sợ ở nổi lên sẽ hiềm khích.

"Mẫu thân rất tốt!" Dung Noãn Tâm lễ phép vén áo thi lễ, nhàn nhạt đáp.

Lúc ra khỏi Từ Ninh cung, sắc trời đã dần dần tối xuống, Thái hậu thịnh tình mời, nếu nàng nhất định không chịu lưu lại dùng bữa, cũng có vẻ làm kiêu.

Cung nhân một đường dẫn nàng qua Cửu Khúc Hồi Khuếch (*), thì ngay tại một Hồi Khuếch, một bóng người cao gầy đâm đầu đi tới, Dung Noãn Tâm muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi.

(*) Cửu Khúc: vừa giống như một cái thành rộng lớn vừa giống như một mê cung; Hồi Khuếch: những con đường nhỏ không trùng lặp nhau

Cung nhân hành lễ lập tức thối lui ra, Dung Noãn Tâm vội lui đến sau lưng cung nhân kia, ý đồ cúi đầu che giấu chính mình, nhưng không nghĩ tới từ xa Thiên Mộ Ly đã nhìn thấy nàng.

"Dung Noãn Tâm." Hắn gọi thẳng tên của nàng, dùng ánh mắt ý bảo cung nhân này lui ra.

Cửu Khúc Hồi Khuếch đốt đèn cung đình màu vàng, Dung Noãn Tâm mím môi, miễn cưỡng hành lễ với Thiên Mộ Ly, đang muốn xoay người rời đi, cánh tay lại bị hắn nắm ở trong tay thật chặt, vừa quay đầu lại, lập tức chống lại một đôi con ngươi màu đen, giống như sẽ làm cho người ta hãm sâu vào, mỗi lần nhìn thấy đôi con ngươi này, lòng của nàng sẽ không cầm nhịn đau đớn co chặt lại, qua một đời, hận ý trong lòng nàng, hình như càng thêm sâu.

"Buông ta ra!" Nàng tức giận gấp gáp muốn tránh khỏi hắn.

Thiên Mộ Ly lại thu lại cánh tay, khoảng cách của hai người đã dán lại vô cùng gần, gần đến mức hình như có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, bên tai cũng vang lên từng nhịp từng nhịp tiếng tim đập có lực của Thiên Mộ Ly này.

"Ngươi...... Là cố ý sao? Mặc dù trò lạt mềm buộc chặt đã quá cũ, nhưng Bản Điện Hạ quả thật động lòng!" Hắn nói từng chữ từng ở bên tai nàng, âm thanh nhẹ vô cùng, nhưng nàng lại cảm thấy như sấm bên tai, như có thứ gì đang từng phát từng phát chọc màng nhĩ của nàng, cho tới, mặt của nàng bởi vì đau thương mà trở nên vô cùng trắng bệch.

Mỗi lần như này, nàng thích cười lạnh hơn: "Điện hạ, Dung Noãn Tâm ta không có thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, thích chính là thích, ghét chính là ghét, kính xin Điện hạ chớ hiểu lầm!"

Lại không nghĩ rằng, quá khứ các loại trốn tránh của nàng, ở trong mắt Thiên Mộ Ly, lại thành lạt mềm buộc chặt, thật sự là buồn cười chí cực.

Vung tay một cái, nàng hung hăng tránh thoát trói buộc của Thiên Mộ Ly, phúc phúc thân thể, lập tức bước nhanh đi tới phía cửa cung.

Nàng mới vừa đi khỏi Hồi Khuếch, Thiên Mộ Ly đã chống cây cột ho kịch liệt, lần trước trở về, hắn đúng là bị thương không nhẹ, nàng lại không biết, hắn là vì ngăn cản kiếm quang đâm về phía khoang thuyền kia, mới cứng rắn đón lấy một kiếm kia, nếu không, lấy bản lĩnh của hắn, những người đó không thể gây thương tổn được hắn, Thiên Mộ Ly ho một lúc lâu, cuối cùng cười khổ mà lắc lắc đầu, nữ nhân này...... Quả thật làm cho người đoán không ra!

Trên đường trở về, bóng đêm nồng đậm, Dung Noãn Tâm mềm nhũn tựa vào trên giường êm, híp nửa cặp mắt tự định giá rốt cuộc hôm nay Thiên Dận Huyền muốn nói gì với nàng, mục đích Thái hậu gọi nàng vào cung là cái gì, đúng lúc này, đằng trước truyền đến âm thanh có chút ăn năn của người phu xe: "Tiểu thư, đường đằng trước bị núi đá ngăn chặn, chỉ có thể vòng vào đường nhỏ đi về!"

Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, Lương Thần lập tức cao giọng phân phó một câu: "Vậy thì nhanh lên, tiểu thư mệt mỏi!"

Người phu xe nói ‘vâng’, lập tức giơ roi dùng sức đánh vào trên thân ngựa, con ngựa nhanh chóng chạy đi......

Ước chừng thời gian nửa nén hương, cuối cùng xe ngựa cũng ngừng lại, Lương Thần dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, lại lập tức vén rèm hầu hạ Dung Noãn Tâm xuống xe.

"Đây...... Đây là nơi nào?" Khoảng không gian xung quanh đen kịt, đây rõ ràng không phải Hậu phủ, mà là vùng hoang vu, người phu xe kia đã sớm không thấy bóng dáng......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.