[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 3-1: Phật Ấn (thượng)




Sáng sớm giữa hè đã mang theo không khí nóng làm cho người ta cảm giác không thở nổi. Bầu trời nổi lên từng đợt mây xám, tựa hồ có dấu hiệu sắp mưa. Đường đi cát vàng tung bay mờ mịt, mười mấy con ngựa chạy thong thả phía trước, theo sau là một cỗ xe ngựa to lớn quý giá.

Thường Hy sắc mặt tái nhợt tựa vào gối mềm, đoạn đường này chạy như điên thật có chút không chịu nổi. Minh Sắt ngồi phía đối diện nàng, bên tai cài một đóa cúc trắng còn đọng sương, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm thêm vài tia đau buồn. Một đôi mắt to ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tần Nguyệt Như chết rồi, vùi thân nơi biển lửa ngay cả một mẩu tro cốt cũng không còn. Chuyên Tôn Nhạc Đan được Tiêu Nhất Hàng mang đi, Vân Thanh cũng đi theo. Tiêu Nhất Hàng vốn không đồng ý nhưng không địch lại được Vân Thanh cố chấp. Nàng chỉ muốn chăm sóc ăn mặc thường ngày cho hắn mà thôi. Trước kia chỉ một người thì không sao, hiện tại lại có thêm Chuyên Tôn Nhạc Đan. Nàng không biết hai đại nam nhân có thể vì không biết làm cơm mà đói chết hay không?

Mạnh Điệp Vũ cũng đi, chỉ để lại một phong thư cho Tiêu Vân Trác, không biết nàng đã đi nơi nào.

Minh Sắt vốn là muốn theo chân Chuyên Tôn Nhạc Đan nhưng Tiêu Nhất Hàng không cho phép. Hắn nói một đại nam nhân làm sao lại có thể mang theo nữ tử, vì thế cứng rắn giao cho Thường Hy.

Nói thật Thường Hy rất ưa thích Minh Sắt, không biết tại sao nhưng thích chính là thích, vì vậy cũng không từ chối. Minh Sắt cũng không có kiên trì, dù sao nàng cũng còn chuyện phải làm, vậy thì trước cứ trở về Vân Đô đi.

Xe ngựa chậm rãi ngừng lại. Thường Hy nhấc rèm xe, ngó đầu ra ngoài nhìn, lại cười nói với Minh Sắt: “Rốt cuộc đã đến trưa, có thể nghỉ ngơi được rồi.”

Minh Sắt nhìn cái bụng đã hơi nhô cao của Thường Hy, nói: “Ta quen những việc như thế này rồi nên không cảm thấy khổ. Ngươi chắc hẳn không chịu được đúng không?”

Thường Hy xin lỗi cười nói: “Đúng vậy. Bôn ba một chặng đường dài như thế này lại vội vã di chuyển, ta đúng là cảm thấy hơi mệt. Ngươi nhìn ta xem, dưới thân là chăn nệm thật dày, sau lưng cũng có gối dựa, xe ngựa này cũng coi như thoải mái rồi mà vẫn cảm thấy cả người đau nhức.Quá là vô dụng!”

“Nào có vô dụng! Chỉ là ngươi từ bé được che chở lớn lên nên không chịu được khổ thôi. Ta từ nhỏ đã lớn lên ở ngoài, hối hả ngược xuôi, xương cốt tự nhiên là chịu được lắc lư. Hơn nữa tốc độ xe ngựa cũng không đến nỗi nhanh, ngươi coi như có phúc khí.” Minh Sắt quả thật rất hâm mộ Tiêu Vân Trác, đường đường là Thái tử một nước lại đối với Thường Hy ôn nhu chăm sóc như vậy, khiến cho nàng cảm thấy cuộc đời mình đúng là nhiều bi thảm.

Thường Hy cười ha ha, đang muốn nói chuyện thì màn xe lại bị vén lên, Tiêu Vân Trác cầm trong tay hộp đựng thức ăn, đưa vào nói: “Dùng cơm trước đi, dùng xong rồi lại lên đường.”

Bởi vì trên xe có Minh Sắt nên bình thường Tiêu Vân Trác đều tránh mặt, đưa hộp đựng thức ăn vào, dặn dò Thường Hy ăn nhiều một chút rồi lại đi ra.

Minh Sắt không cho Thường Hy động tay, tự mình cầm lấy hộp đựng thức ăn bày lên chiếc bàn nhỏ trong xe ngựa. Thức ăn rất đơn giản, chỉ có hai món một canh nhưng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này cũng coi như đầy đủ rồi. Tiêu Vân Trác sợ Thường Hy ăn không ngon miệng nên cố ý chọn một đầu bếp trong đám binh lính ở thành Lư Giang đem theo, mỗi lần dừng xe đều là do hắn làm cơm, tốc độ cũng khá nhanh.

Nổi lửa, rửa nồi, nấu cơm không tốn bao nhiêu thời gian cho nên bọn họ cũng không vội vàng tìm thành trấn tiếp theo để nghỉ ngơi. Dù sao mỗi khi dừng chân cũng sẽ mua lương thực dự trữ chất lên xe.

Dùng xong cơm, hộp đựng thức ăn liền được binh sĩ mang đi. Thường Hy nhìn Minh Sắt, hỏi: “Tần cô nương, trở về Vân Đô cô có chỗ nào đặt chân chưa?”

Trong khoảng thời gian này Thường Hy lại nhìn ra một chuyện, đại ca của nàng vốn trầm tĩnh, ổn trọng lại có chút không bình thường mỗi khi đối diện với Minh Sắt. Thường Hy cảm thấy thân là muội muội cũng nên vì đại ca tốn chút công sức mới được.

Rời khỏi Minh Khải quốc, Minh Sắt liền mang họ mẹ. Dù sao họ Chuyên Tôn này quá khiến người ta chú ý, nàng ấy hôm nay chỉ muốn an phận sống qua ngày cho nên tất cả mọi người đều gọi là Tần cô nương. Minh Sắt cũng thích xưng hô này, nghe được lời Thường Hy hỏi liền cười nói: “Còn chưa nghĩ ra. Trước cứ tìm gian khách điếm ở tạm, sau rồi tính tiếp.”

Thường Hy lắc đầu một cái, cười nói: “Vậy cũng không được, lúc tiên sinh đi đã giao ngươi cho ta. Ta tính thế này, kể từ khi ta tiến cung, mẫu thân ta một người không tránh khỏi có chút tịch mịch, không bằng ngươi vào ở nhà ta đi. Hơn nữa nếu như có tin tức gì muốn truyền cho ta liền trực tiếp nói cho ca ca ta là được rồi, đây không phải vẹn cả đôi đường sao?”

Gần quan được ban lộc, nàng đưa người về nhà, ca ca đầu gỗ kia không phải cái gì cũng không biết làm chứ? Nghĩ tới đây Thường Hy liền muốn cười, một đôi mắt lòe lòe tỏa sáng.

“Vậy thế nào được? Ta vẫn nên ở khách điếm thì hơn!” Minh Sắt cảm thấy không ổn, sao lại tự nhiên vào ở nhà người khác, huống chi Thường Hy còn không có ở nhà. Hơn nữa, nơi đó còn có hắn, cảm giác rất là… không được tự nhiên.

“Tại sao lại không được? Tiên sinh nói kể từ lúc này ngươi liền giao cho ta, ta liền phải cẩn thận chăm sóc ngươi. Hơn nữa mâu thân của ta là người rất dễ sống chung, người nhà ta cũng đơn giản, không có thiếp thất hồ nháo gì hết. Trong nhà ta mọi người đều không thích cưới vợ bé, cho nên không cần sợ hãi mấy thứ thị phi, chỉ cần an tâm sống là được rồi.” Thường Hy rất là tận lực trải đường cho ca ca. Nhìn xem nàng có bao nhiêu cố gắng a!

Nghe Thường Hy nói như vậy, Minh Sắt hiển nhiên cảm thấy rất sửng sốt, không có thiếp thất? Việc này thật không giống với nam nhân bình thường, bọn họ hầu như đều cảm thấy lấy thêm vợ bé là chuyện tốt, cho nên nàng nhất thời thấy kinh ngạc không thôi!

Thường Hy vừa thấy liền hé miệng cười cười, nói: “Cha ta cả đời không lấy vợ bé, mẫu thân của ta cũng không ủng hộ cho các ca ca lấy vợ bé. Cho nên nhà ta rất là thuần chính, ngươi cứ an tâm vào ở đi. Ngươi ở đấy ta cũng có cớ thường xuyên về thăm nhà một chút, có phải hay không?”

Thường Hy ra sức diễn thuyết, càng nghĩ càng cảm thấy hấp dẫn, rất lâu không có cảm giác hưng phấn như thế này rồi. Vui vẻ đối với nàng tựa như là lâu rồi không gặp.

Cũng không biết đại ca nàng có thể chủ động một chút hay không. Nếu dưới tình huống thiên thời, địa lợi, nhân hòa như vậy mà còn không bắt được mỹ nhân thì nàng sẽ tức chết mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.