[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 1-1: Vỏ kiếm (thượng)




Tần Nguyệt Như tự cho là toàn bộ đám người trong này đều đã trúng độc cho nên nói lời không hề có chút cố kỵ. Năm đó mặc dù là một thủ hạ của Mười tám cây trâm hoa – Trâm mẫu đơn nhưng nàng lại đem lòng yêu Tấn vương. Khi đó nàng biết người trong lòng Tấn vương chính là Mạnh Vân Ca, cũng biết nữ nhân kia đã có người khác. Mạnh Vân Ca đã là Hoàng hậu, cho dù Tấn vương có thích nàng ta cũng không thể có hy vọng cùng nàng ta trở thành cây liền cành, chim liền cánh.

Cho nên lúc đó Tần Nguyệt Như đối với Mạnh Vân Ca còn chưa có nhiều oán hận, chỉ mong rằng một tấm chân tình của mình có thể cảm động đến Tấn vương, hai người cuối cùng sẽ có một ngày được kết tóc se duyên. Nhưng nàng thế nào cũng không thể ngờ cho dù Mạnh Vân Ca đã gả cho người khác nhưng Tấn vương thủy chung cũng không thích nữ nhân khác, đối với một mảnh thâm tình của nàng càng thêm có mắt mà thờ ơ không thấy, dần dần nàng bắt đầu ghi hận Mạnh Vân Ca. Nàng muốn biết nếu Mạnh Vân Ca chết rồi, trên thế gian này không có nữ nhân đó nữa thì Tấn vương có phải sẽ nhìn nàng một cái hay không? Có phải sẽ thu hồi tâm tư hay không?

Có loại ý nghĩ này, càng ngày nàng càng cảm thấy ý tưởng của mình không sai. Con người có lúc rất cố chấp, một khi đã có chấp niệm liền không thể thay đổi.

Kể từ khi hạ quyết tâm, nàng bắt đầu tiếp cận người của Mạnh gia, hiểu rõ tường tận Mạnh gia. Sau nàng lại biết được ca ca của Mạnh Vân Ca, Mạnh Huy sắp cưới Bình Nhược Thu làm vợ, nhưng muội muội của Bình Nhược Thu, Bình Nhược Thủy lại có tâm tư khác với anh rể. Tần Nguyệt Như từ từ tiếp cận Bình Nhược Thủy, khiến cho nàng ta dần coi nàng là tri kỷ, lại giúp Bình Nhược Thủy nghĩ mưu kế đoạt lấy anh rể. Nhưng cuối cùng vẫn là thua cuộc, Bình Nhược Thủy phải gả cho Dương Tuyển làm vợ. Tuy vậy Tần Nguyệt Như vẫn như cũng không buông tay, chặt chẽ lợi dụng vợ chồng Bình Nhược Thủy quậy cho Mạnh phủ không có một ngày được yên bình.

Mạnh Vân Ca biết chuyện, dĩ nhiên là trong lòng lo lắng không thôi. Vốn thân thể đã không tốt lại dính thêm tâm bện. Sau này khi Mạnh Vân Ca có bầu, Tần Nguyệt Như lại xúi bẩy vợ chồng Bình Nhược Thủy thỉnh thoảng gây chút chuyện xúi quẩy cho Mạnh Huy, lại cố ý an bài người truyền vào trong cung khiến cho Mạnh Vân Ca thiếu chút nữa sinh non, đi xuống hoàng tuyền.

Tần Nguyệt Như là người không đạt được mục đích thì tuyệt không từ bỏ. Khi Bình Nhược Thu mang thai, nàng lại khiến Bình Nhược Thủy cứ cách hai ba ngày lại đến Mạnh phủ gây sự. Mạnh lão thái thái bị tức đến lâm bệnh, Mạnh Huy lại càng ngày càng né tránh Bình Nhược Thủy như tránh rắn rết. Tuy vậy bọn họ vẫn như cũ chưa chịu buông tay. Khi Bình Nhược Thu sắp sinh, Mạnh phủ liền nổi lên hỏa hoạn. Mạnh Huy vì cứu vợ con mà táng thân biển lửa, Bình Nhược Thu sau khi biết được tin tức này liền khó sinh bỏ mình. Tấn vương ngay tại lúc ấy cứu Mạnh Điệp Vũ ra rồi giao cho Mạnh lão thái thái.

Tấn vương kiên trì điều tra chuyện này, chỉ tiếc Tần Nguyệt Như là nữ nhân lòng dạ ác độc như vậy, làm sao có thể lưu lại cho mình chứng cớ bất lợi? Dương Tuyển đánh bạc thiếu nợ bị chủ nợ đuổi tận nơi đòi bạc, kết cục đầu thân hai nơi. Bình Nhược Thủy sau khi biết được tin này liền như phát điên, trượt chân rơi xuống nước chết đuối. Nhưng chỉ cần là người hiểu Bình Nhược Thủy đều biết, nữ nhân như vậy làm sao có thể chỉ vì trượng phu chết mà phát điên? Chẳng qua là Tần Nguyệt Như ra tay rất sạch sẽ, lúc đó không có một ai nghi ngờ nàng ta.

Huynh trưởng và chị dâu qua đời, việc này đối với Mạnh Vân Ca là đả kích vô cùng lớn, hơn nữa sau khi sinh xong thân thể nàng vốn đặc biệt suy yếu, không lâu sau liền mất.

Tần Nguyệt Như tính toán cả đời, cuối cùng tất cả những kẻ ngáng chân nàng đều chết thế nhưng nàng vẫn không có được Tấn vương. Mọi tâm tư đều là uổng phí. Nhưng nàng chưa bao giờ là người dễ dàng nhận thua. Tấn vương vì Mạnh Vân Ca mà mất tích, vậy nàng sẽ làm cho con trai của Mạnh Vân Ca cái gì cũng không có được. Bây giờ nàng đã là thái hậu, nắm trong tay quyền lực, cho nên dễ dàng có thể thực hiện lời thề lúc đầu.

“… Ngươi và mẫu thân của ngươi đều là hạng người khiến người ta chán ghét! Hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi xuống hoàng tuyền hầu hạ mẹ mình!” Tần Nguyệt Như nhìn Tiêu Vân Trác cười lạnh nói.

Trong đại điện yên tĩnh đến dọa người, ai cũng không nghĩ đến năm đó Tần Nguyệt Như lại làm ra nhiều chuyện ác độc như vậy. Mỗi một sự việc đều có liên quan đến bà ta. Ngay cả Chuyên Tôn Nhạc Đan và Minh Sắt cũng sợ ngây người, nhất thời thật sự không dám tin. Nhưng là Tần Nguyệt Như đã chính miệng nói lên chuyện năm đó, cộng với ánh mắt đắc ý, tâm tình điên cuồng gần như vặn vẹo, mọi người đều lấy làm kinh hãi.

Mũi chân Tần Nguyệt Như hất lên, từ trên mặt đất tiếp được một thanh trường kiếm hướng về phía Tiêu Vân Trác, lại nhìn thấy Thường Hy bên cạnh mà châm chọc cười nói: “Thần nữ hộ quốc? Thanh danh thật lớn! Nhưng bây giờ ngươi có thể cứu được nam nhân ngươi yêu dưới kiếm của ta sao?”

Thường Hy biết mọi người trong này không trúng độc cho nên trong lòng cũng không sợ hãi, ngược lại thản nhiên nói: “Bà làm nhiều chuyện như vậy nhưng cuối cùng bà hạnh phúc, vui vẻ sao? Bà làm tổn thương rất nhiều người, nhưng bà có thư sướng không? Mạnh đại nhân, Mạnh phu nhân mặc dù thân gặp đại nạn nhưng hai vợ chồng cá nước tình thâm, cùng dắt tay nhau xuống hoàng tuyền cũng là một loại hạnh phúc. Tiên hoàng hậu mặc dù qua đời sớm nhưng nàng đi rất thanh thản vì có nhiều người yêu nàng. Còn bà, bà có cái gì? Bà trừ cừu hận ra còn có cái gì? Bà cho rằng mình là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ, một tay che trời, bà muốn trừ đi tất cả những người bà chán ghét. Nhưng cuối cùng thì thế nào? Bà bây giờ cũng hoàn toàn chỉ là một người đáng thương thôi!”

“Nói bậy! Bổn cung nhìn từng người từng người các ngươi chết dưới kiếm của bổn cung sẽ rất vui vẻ! Ta có được thiên hạ này mà các ngươi cũng chỉ là một đám người chết, còn dám mạnh miệng!” Tần Nguyệt Như giống như mèo bị giẫm phải đuôi, điên cuồng gào thét.

“Mạnh miệng hay không làm sao bà biết được? Ta hiện tại cho dù chết cũng là mỉm cười mà chết. Bên cạnh ta có nam nhân ta yêu, nam nhân yêu ta, còn có hài tử của chúng ta. Một nhà ba người bọn ta chỉ cần ở chung một chỗ, chết có gì đáng sợ? Hiện tại ta có thể hiểu được tâm tình của Mạnh đại nhân, Mạnh phu nhân lúc đó, bọn họ chính là chết cũng hạnh phúc. Ta bây giờ cũng vậy, chết cũng hạnh phúc. Mà bà, sẽ vĩnh viễn bị ghen ghét, đố kỵ khống chế tâm linh, cả đời không thể thoát được!” Thường Hy cắn răng nói. Nàng rất ít khi nói những lời ác độc như vậy, nhưng lần này nàng không thể chịu đựng được nữa, Tần Nguyệt Như này không phải là người.

“Hay cho một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng! Ta trước hết giết ngươi!” Trường kiếm của Tần Nguyệt Như chuyển một cái hướng Thường Hy đâm tới. Tiêu Vân Trác đã sớm phòng bị, chỉ thấy trong cổ tay hắn trượt ra một thanh chủy thủ sắc bén, dùng sức ngăn cản thế kiếm lao tới. Chỉ nghe thấy âm thanh kim khí va chạm chói tai vang lên, trường kiếm của Tần Nguyệt Như đã bị đẩy chệch sang một bên.

Lúc này tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy. Tiêu Vân Trác đỡ lấy Thường Hy đem nàng đẩy ra sau lưng mình, nhìn Tần Nguyệt Như nói: “Bà cho rằng bà có thể hạ độc được bọn ta?”

Sắc mặt Tần Nguyệt Như đại biến, không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, trong đại điện rõ ràng đã hun độc dược. Cùng lúc đó bên ngoài đại điện truyền đến tiếng hò hét chói tai ầm ĩ, thân thể bà ta nhoáng cái run lên, thiếu chút nữa liền ngã xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.