Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 8: Ngày đầu tiên ở nhà (part 1)




Ý hài hước trên mặt Tiền Kiến Quân đã biến mất, sắc mặt trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói: "Liễu Tuấn, cậu nghĩ bằng sức của một nơi mà đối kháng cả đại thế thiên hạ?"

Lời vừa nói ra, ngay cả dì Đàm đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong nhà Tiền Kiến Quân cũng có quy củ "đàn bà không tham gia vào chính sự", nhưng cũng không có nghiêm ngặt, dì Đàm lại rất hiền lành, thông thường sẽ không làm tham dự vào các công việc nhà nước của Tiền Kiến Quân. Tuy nhiên đối với bố cục chính trị đại thể bà vẫn biết một ít, bà vẫn chưa thấy qua Tiền Kiến Quân nói ra với người khác những lời như vậy.

Liễu Tuấn ưỡn thẳng người, cũng nói rất trịnh trọng: "Bác Tiền, đại thế chưa định, chỉ cần có một phần hy vọng cháu cũng không muốn buông tha!"

Tiền Kiến Quân nâng chung trà lên uống một ngụm, trầm ngâm nói: "Liễu Tuấn, vấn đề không đơn giản như vậy đâu, nếu nói từ góc độ của một người, suy nghĩ của cháu có đạo lý nhất định, Xúc tiến phát triển sản nghiệp nhà đất sẽ dẫn đến giá nhà thăng mạnh, nếu nói từ ý nghĩa nào đó, đây quả thực là cùng dân tranh lợi. Thế nhưng, mọi việc không thể chỉ nhìn từ một góc độ, phải đổi lại nhìn từ một góc độ khác. Chuyển nhượng đất đai cùng với nhà đất là ngành nghề tương quan, đã càng ngày càng trở thành nơi phát ra tài chính chủ yếu của đại bộ phận địa phương, nếu như trong phạm vi toàn quốc bình ổn xuống giá nhà, chẳng khác nào Chính phủ địa phương trong phạm vi toàn quốc từ tỉnh đến huyện, thu nhập tài chính đều phải giảm mạnh, không chỉ nói đến phát triển về sau, coi như là phí tổn bình thường đều khó có thể duy trì. Cho nên, đại thế đã định! Đây không phải là một tờ giấy văn kiện hay là một thành thị bản mẫu để cho tất cả mọi người tới làm theo."

Liễu Tuấn chau mày, y không nghĩ tới vừa mới ngồi xuống, Tiền Kiến Quân sẽ tiến hành tham thảo cùng y sâu như vậy, đây vốn không phải là chủ ý khi y qua đây thăm Tiền Kiến Quân. Thế nhưng nếu Tiền Kiến Quân đã chủ động đưa ra chủ đề thì cũng không thể lảng tránh.

"Bác Tiền, bác là trưởng bối, rất nhiều tình huống lý giải hơn nhiều so với cháu, thế thì cháu muốn thỉnh giáo bác, tại quá khứ, ngay tại 10 năm trước hoặc là 15 năm trước, chúng ta căn bản là không có ngành nghề chuyển nhượng nhà đất,, vì sao Chính phủ địa phương chúng ta vẫn có thể duy trì chi tiêu, còn có thể bảo trì kinh tế phát triển nhanh chóng. cho dù là vào năm 94 sau khi chế độ phân thuế bắt đầu, kinh tế cũng vẫn duy trì tốc độ tăng trưởng nhanh, mà sản nghiệp nhà đất chỉ mấy năm gần đây mới bắt đầu hưng thịnh. Bởi vậy chứng minh, không có không có chuyển nhượng đất đai, không có điền sản nhà đất cùng các ngành nghề tương quan, Chính phủ địa phương chúng ta cũng vẫn có thể vận tác, kinh tế cũng có thể phát triển. Sở dĩ hiện tại đại bộ phận Chính phủ địa phương trên toàn quốc đều muốn hy vọng ký thác vào chuyển nhượng đất đai và sản nghiệp nhà đất, chỉ có thể nói tư tưởng của rất nhiều quan viên đã xảy ra chuyển biến, nói khó nghe thì họ lười biếng, không muốn tốn khí lực để phát triển những tài nguyên khác, không muốn dựa vào bản lĩnh thật sự để kiến thiết kinh tế. Bình ổn giá nhà, chính là bình ổn tính trì trệ của một số quan viên, chính là bình ổn hầu bao của họ, cho nên họ mới không vui!"

Giọng điệu của Liễu Tuấn hơi mãnh liệt.

Cũng không biết vì sao, khi ngồi trước mặt Tiền Kiến Quân Liễu Tuấn tương đối phóng túng, có thể bởi vì Tiền Kiến Quân rất có tiếng, là một nhân vật đứng đầu chính trực có ý chí, khiến cho Liễu Tuấn kìm lòng không đậu ở trước mặt ông mở rộng cửa lòng.

Tiền Kiến Quân khẽ nhăn mày, có phần không vui nói: "Liễu Tuấn, hiện tại cháu là phó bí thư Tỉnh ủy, không phải là thanh niên bình thường, nhìn vấn đề hẳn là càng thành thục hơn, bác thừa nhận, lời của cháu nói cũng có đạo lý nhất định, hiện tại quả thực có rất nhiều quan viên thích đi lối tắt hơn, thường ngày hành vi cá nhân cũng không phải ngay thẳng. Nhưng đại cục đã như vậy, bằng lực của bản thân cháu là rất khó cải biến được. Đặc biệt đứng một mình, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Bác Tiền, mặc kệ đại cục đã gian nan đến trình độ nào, dù sao cũng phải có người đứng ra kiên trì, đây không phải là vấn đề thuần kinh tế, đây là vấn đề xã hội. Nếu như chúng ta để mặc giá nhà tùy ý tăng lên, bị hại chính là đại bộ phận quần chúng, tổn hại là danh dự của Chính phủ và Đảng của chúng ta. Loại tổn hại này là thâm tầng, lâu dài, đến lúc đó muốn chúng ta cần phải dùng tinh lực gấp 10 thậm chí gấp trăm lần để hoàn trả lại. Nhiều năm trước đây chúng ta phá rừng làm rẫy, lấn biển lấn sông làm ruộng, muốn lương thực của núi, muốn lương thực của hồ biển, hiện tại chứng minh là sai lầm, và chúng ta đã vì thế mà trả giá đến cỡ nào? Những năm gần đây liên tiếp xảy ra đại hồng thủy toàn lưu vực, chính là cảnh báo cho chúng ta biết, hiện tại chúng ta biết rõ nếu để mặc giá nhà tăng vọt sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng nhưng vẫn cứ buông trôi, thậm chí là trợ giúp, vậy thì có khác gì hoạt động tạo ruộng như những năm trước? Cháu có thể chắc chắn, nếu như hiện tại chúng ta không coi trọng vấn đề này, như vậy những năm sau, tối đa 10 năm sau sẽ trở thành vấn đề xã hội lớn nhất, sự tổn hại của nó là căn cơ để chúng ta chấp chính đảng hợp pháp!"

Liễu Tuấn ưỡn thẳng thắt lưng, cao giọng nói.

Tiền Kiến Quân trở nên trầm mặc, bầu không khí trong phòng có vẻ khẩn trương.

Dì Đàm không ngờ hai người này vừa thấy mặt đã tranh luận, trong lòng hơi sốt ruột. Cũng chỉ có vãn bối như Liễu Tuấn mới dám nói như thế trước mặt Tiền Kiến Quân, chỉ vấn đề như vậy bà mới không tiện ngắt lời, thế là khẽ đẩy hộp kẹo tới trước mặt Liễu Tuấn, mỉm cười nói: "Tiểu Tuấn ăn kẹo đi."

"Vâng, cảm ơn dì Đàm!"

Liễu Tuấn vội vàng gật đầu cảm tạ, cầm lấy một viên kẹo, lột vỏ rồi bỏ vào miệng.

"Liễu Tuấn, nếu như cháu thật sự kiên quyết, tình cảnh của hai nhà cháu. . . vẫn là câu nói kia, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Trầm mặc một lúc, Tiền Kiến Quân mới rầu rĩ nói, trong ánh mắt nhìn sang Liễu Tuấn hiện lên vẻ lo lắng.

Liễu Tuấn nuốt xuống kẹo, nói: "Bác Tiền, việc đã đến nước này chỉ tiến không lùi! Có người đứng ra dù sao vẫn tốt hơn tất cả mọi người bảo trì trầm mặc. Cho dù đại thế toàn quốc đã không thể nghịch chuyển, ít nhất cháu có thể bảo đảm đại bộ phận dân thành phố Ngọc Lan có thể mua được nhà."

Tiền Kiến Quân thản nhiên cười, nói: "Được, bác đã coi thường hoài bão của thanh niên rồi! Nói đi, có việc gì cần bác giúp thì cứ nói?"

Liễu Tuấn không khỏi đại hỉ.

Có thể nhìn ra kỳ thực nội tâm của Tiền Kiến Quân vẫn tương đối tán thành quan điểm của y, chỉ là Tiền Kiến Quân đã đến địa vị cao như hiện giờ, nhiều lúc phải lấy góc độ chính trị để nhìn vấn đề, khi ông lấy toàn cục để đề tỉnh Liễu Tuấn cũng là có ý tốt. Đương nhiên, lĩnh vực phân quản của Tiền Kiến Quân không phải là kiến thiết kinh tế nên cũng không thể cho hai nhà y nhiều sự trợ giúp thực chất.

"Bác Tiền, bác còn nhớ Khâu Tình Xuyên của thành phố Giang Khẩu không?"

Tiền Kiến Quân mỉm cười: "Bác chỉ biết, lúc này cháu tìm đến đây 8/10 là muốn tính kế bác rồi!"

Liễu Tuấn hơi đỏ mặt, vui cười: "Bác Tiền, bác thật liệu sự như thần, xưa nay cháu vẫn rất bội phục. Ý của ba cháu là Giang Khẩu có hai cán bộ, năng lực rất tốt, muốn điều đến bộ ủy quốc gia, tiến thêm một bước phát huy năng lực của họ, đồng thời cũng là một sự rèn luyện thêm đối với chính họ. . ."

Liễu bí thư nói rõ thêm ý đồ đến đây của mình.

Tiền Kiến Quân thản nhiên nói: "Đây là chuyện tốt mà, bác ủng hộ."

Trong lòng Liễu Tuấn càng thêm xác định, đừng thấy Tiền Kiến Quân đã giải nhiệm chức vụ bí thư Tỉnh ủy tỉnh D, nhưng ông ta đã chấp chính tại tỉnh D 5 năm, lực ảnh hưởng không phải chuyện đùa. trong ban tỉnh ủy tỉnh D có vài nhân vật cấp quan trọng là tâm phúc do một tay Tiền Kiến Quân đề bạt. Cắt đứt hai thành viên trong ban Thành ủy thân cận của Lê bí thư là chuyện của Liễu Tấn Tài. Nhưng muốn an bài hai thành viên thân cận của Khâu Tình Xuyên qua thì phải mượn sức của Tiền Kiến Quân.

Hôm nay Tiền Kiến Quân đã minh xác tỏ thái độ, Liễu Tuấn sao có thể không vui cho được?

Trải qua lượt điều chỉnh này, Lê bí thư không còn bảo trì ưu thế đa số đối với Khâu Tình Xuyên, Khâu Tình Xuyên tại Giang Khẩu nhất định có thể phát ra tiếng nói lớn hơn nữa.

Thấy vẻ mặt mừng rỡ của Liễu Tuấn, Tiền Kiến Quân vừa cười vừa nói: "Liễu bí thư, cậu thật không phúc hậu, chỉ vì một chút việc như thế cũng chạy thẳng tới cửa đánh lôi đài với bác, xong rồi chứ?"

Liễu bí thư cười hắc hắc: "Đối với người đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt. Muốn mượn kim khẩu của bác Tiền tiếng ừ cũng không dễ dàng đâu."

Tiền Kiến Quân cười, cũng nói với dì Đàm: "Nhìn đi, tôi đã nói rồi, thằng này rất giảo hoạt, cứ tới cửa là có chuyện không tốt."

Dì Đàm thấy lão già vui vẻ cũng cười nói: "Hai người đấy, là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người thì nguyện bị đánh!"

Tiền Kiến Quân không khỏi cười ha ha.

***

Đi ra từ nhà Tiền Kiến Quân, Liễu Tuấn lại tiếp tục đi bộ, cũng không có trực tiếp về nhà mà đến nơi ở của Nghiêm Ngọc Thành. Lần này thì y không cần điện thoại hẹn trước, cho dù Nghiêm bí thư không có ở nhà thì cũng có thể tìm được người nói chuyện.

Đi tới nhà nhạc phụ, vừa hỏi thì biết Nghiêm bí thư quả thật không có ở nhà, nói là đang họp.

Đã đến cái cấp bậc này, cho dù thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Nghiêm đại bí thư có quy luật cũng không thể mọi chuyện như ý. Dù sao công việc ở trung kỷ ủy cũng không thể nhàn hạ.

Nghiêm Minh vừa cười vừa nói: "Ông ấy không có ở nhà thì càng tốt, hai ta có thể tùy tiện hút thuốc, đỡ phải ông ấy trông mà thèm."

Liễu Tuấn không khỏi mỉm cười.

Giải Anh trừng mắt với con trai: "Nghiêm Minh, sao con có thể nói như vậy? Ông ấy không hút thuốc là chuyện tốt, thật vất vả mẹ mới cấm ông ấy đến cái dạng này, con cũng không thể phá hỏng được. Còn nữa, con và Tiểu Tuấn cũng hút ít thôi, đừng tưởng rằng còn trẻ thì sức khỏe tốt, chờ đến cái tuổi của ba con thì sẽ biết, đến thời gian thì sẽ rất khó chịu."

Nghiêm Minh mỉm cười nói vâng.

Liễu Tuấn cười nói: "Mẹ, chủ tịch hút thuốc cho đến 80 tuổi đấy chứ, thủ trưởng Nam tuần cũng hút đến 90 tuổi còn gì, ha ha, quan trọng là sức khỏe tốt."

Đối với điểm này Giải Anh cũng không phản bác, chỉ nói: "Ba con nếu giống như con, có thể kiên trì mỗi ngày rèn sức khỏe thì mẹ cũng không cần nói."

Liễu Diệp cười nói: "Mẹ, việc này không thể được, muốn ba học Tiểu Tuấn thì mẹ đừng có làm làm gì, chỉ cần Nghiêm Minh có thể học Tiểu Tuấn cũng tốt mà, hiện tại bụng của anh ấy càng lúc càng lớn, thật giống như Tiểu Tuấn nói, hủ bại!"

Nghiêm Minh chỉ cười, cũng không để bụng.

"Liễu Tuấn, cậu mới đến chỗ Tiền bí thư hả?"

Liễu Tuấn gật đầu: "Ừ, hàn huyên một chút với bác ấy việc của thành phố Giang Khẩu."

Đối với tình huống ở Giang Khẩu Nghiêm Minh cũng rất rõ. Hắn biết nhạc phụ rất coi trọng Khâu Tình Xuyên, liền hỏi: "Tiền bí thư đã đáp ứng chưa?"

"Bác ấy giáo huấn tôi một trận, song cuối cùng cũng đáp ứng."

Nghiêm Minh cũng cười: "Đáp ứng là tốt rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.