Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 7: Mau gọi anh rể




Một đêm mất ngủ, cô nhìn lại hai quầng thâm sì trên khuôn mặt, mình sắp biến thành “ hề” rồi.

Nghĩ nghĩ cái gì, cô phờ phạc mở di động, xem tin tức. Thật may, Ca vẫn không sao.

Cố Diễn Trạch không mang tấm ảnh chụp này ra dư luận, vậy thì cô cũng phải hết lòng tuân thủ lời hứa. Mở album ảnh ra, cô dứt khoát xóa bỏ tấm ảnh chụp trộm này

Di động Thần Diệc Ca vẫn như cũ chuyển lại lời nhắn. Lâm Tịch Nhan cảm thấy rầu rĩ cả người, thật phiền chán. Anh đã ở cùng Hạ Phỉ Nhi cả một buổi tối?

Lâm Tịch Nhan, mày phải tin tưởng anh ấy

Không đến trường, cô một mình đi bộ đến chỗ hẹn với Thần Diệc Ca

Mùa hè mát mẻ, ánh mặt trời chiếu vào phiến lá phát ra hào quang xanh biếc, qua hai tháng nữa, những chiếc lá này sẽ trở thành lá khô rụng về cội

Cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn vuốt ve thân cây, hai năm, một hạt mầm nhỏ đều có thể trở thành một cái cây thật lớn, trưởng thành trong cô nhi viện mang đến nhiều niềm vui sướng cho bọn trẻ

Cô nhi viện này vốn không có tên, rất ít người biết đến sự tồn tại của nó. Nhưng cô biết, đây là nơi khiến Thần Diệc Ca an tâm nhất, không có áp lực của truyền thông, cũng không có công việc chỉ có tiếng hát của trẻ nhỏ mang lại hi vọng tương lai

Lần đầu gặp nhau, anh vì trốn tránh phóng viên khiến cô mất đi món đồ vật âu yếm. Nhưng.....anh lại mang cô đến cái thế giới khác biệt này, từ lúc đó về sâu, cô lún sâu trong đó

Lâm Tịch Nhan còn nhớ rõ hai năm trước, cô cùng Thần Diệc Ca cứu mèo nhỏ từ trên cây xuống, ngày hôm đó, mặt trời cũng chói mắt như hôm nay. Tiếng hoan hô của đám trẻ sưởi ấm toàn bộ thế giới của cô, thì ra, hạnh phúc chỉ đơn giản, là một hi vọng, một thân cây

Cũng ngày đó, giữa trưa đứng gió, anh mỉm cười nhìn vẻ mặt bẩn loạn của cô

“Tịch Nhan, anh muốn ở bên em”

Không cần phải bằng lòng, không cần phải đồng ý, chỉ có ý muốn mà thôi

Nhớ lại khoảng thời gian đó, Lâm Tịch Nhan không khỏi nhếch môi, một ít tươi cười hiện lên trên khóe miệng

Thật hoài niệm gương mặt xưa cũ, ký ức mơ hồ khắc sâu

Trời chiều dần dần buông, chỉ còn mình cô ngồi trên chiêc xích đu dưới tán cây ngô đồng

“Đói quá............” Lầm bầm, Lâm Tịch Nhan ngu ngốc ngược đãi bản thân

Hận không thể tự đánh chính mình, cái bụng trống không vẫn réo, nhưng cô không dám rời khỏi nơi này nửa bước. Loại sự tình này rất khó giải thích, lỡ như cô vừa đi, anh lại đến..................

Bảy giờ, nhận được điện thoại của Lâm gia, cô tùy tiện tìm một lý do, nói cùng bạn bè gặp gỡ

Kềm chế xúc động muốn gọi cho anh, cô sợ khi gọi đến vẫn là âm thanh lạnh lùng cắt cuộc gọi đó, sợ rằng anh sẽ nói không muốn gặp cô nữa.

Lâm Tịch Nhan không biết bản thân đã bắt đầu trở nên yếu đuối từ khi nào

Cô lạnh lùng, buồn chán đứng trong đêm tối

“Chín giờ rồi............ thật sự giận đến mức không muốn gặp em sao?”

Cô lầu bầu, cầm hòn đá nhỏ trên tay viết viết xuống mặt đất

Ánh trăng, đột ngột bị người cản trở

Cô ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, đột nhiên rất muốn khóc

Thần Diệc Ca ngồi xổm xuống mắt không chuyển nhìn cô gái thanh tú, ánh mắt chuyển dời đi xuống, nhìn dòng chữ dưới đất

‘Tám giờ sáng, chín giờ sáng, mười giờ sáng........................... mãi cho đến lúc ghi xuống dòng chữ này đã là chín giờ tối. Mỗi giờ mỗi phút chờ đợi, đều phải ghi lại để cho anh cảm thấy đau lòng’

Xác định, anh không phải là ảo giác. Lâm Tịch Nhan vui sướng đứng dậy, sà vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm

“Em biết mà, nhất định anh sẽ đến. Em tin rằng có thể chờ được anh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.