Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 11: Con rất tự hào ?




Đối với lời nói khinh miệt của cô, anh chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, cười nhạt

“Thích nhất bộ nào?”

Hắn ta hỏi mình? Lâm Tịch Nhan cảm thấy buồn cười, loại đàn ông thích cưỡng chế như vậy mà cũng hỏi ý kiến cô, cô còn tưởng ràng vừa bước vào sẽ bị anh cưỡng ép mặc váy cưới nữa chứ

Tùy tiện nhìn bốn phía, cô mở miệng, lời nói châm biếm

“Cái gì cũng thích mà cái gì cũng không thích”

Anh không nói gì, khóe môi vẫn treo móc nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt khiến cho Lâm Tịch Nhan có chút suy nghĩ muốn đánh người

“Đồ cưới ở đây rất đẹp, phụ nữ rất thích................ nhưng mà, nếu vì loại đàn ông như anh mà mặc váy cưới, thì kiểu nào cũng xấu cả thôi!”

Cô chậm rãi bước đến gần, quan sat vẻ mặt trước sau như một, không có.......... vẻ gi tức giận của anh

Nói thật, mặt mũi anh thật sự nhìn rất tốt, tốt đến mức không biết nên hình dung thế nào

“Cố Diễn Trạch, tôi sẽ không cưới ngài”

Câu nói thật kiên định

Đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nâng cằm cô lên, cảm giác lạnh lẽo da thịt va chạm khiến cảm xúc của cô tê dại vài phần

“Nhan Nhan à, nhiều năm như vậy, sao em vẫn còn ăn nói ngây thơ như thế”

“Anh............” Lâm Tịch Nhan hổn hển, gạt bàn tay người kia ra, đụng chạm của anh khiến cô rất khó chịu

Cái gì mà nhiều năm?! Cái gì mà ngây thơ chứ? Đây rõ ràng là muốn đùa cợt!

“Cố Diễn Trạch, con mẹ nó, anh đừng luôn quái gở như vậy, chị đây nghe xong đã cảm thấy ghê tởm!”

Hắn ta không phải rất ghét con gái thô lỗ sao, vậy thì hôm nay mình sẽ đường đường chính chính làm một cô gái thô lỗ!

Quả nhiên, cô đã thành công trong việc mang lại vài phần hàn ý vào đôi mắt đen láy thêm sâu kia. Ánh mắt như sói tuyết, tìm thấy con mồi làm đáy lòng Lâm Tịch Nhan khẽ động, cái nhìn này có chút dọa người

“Nhan Nhan, tôi nói rồi, tôi không thích con gái ăn nói thô lỗ” Hơi thở mang theo vài phần nguy hiểm áp sát, Lâm Tịch Nhan không khỏi lui về sau vài bước, có chút khiếp sợ. Nói thật, hiện tại cô có chút sợ anh

“Tôi.............” Né tránh ánh mắt làm mình sợ hãi, Lâm Tịch Nhan âm thầm chửi mình không có ý chí

“Cố Diễn Trạch, anh đừng cho rằng tôi sẽ sợ anh................” Vừa mới dứt câu, cô chỉ cảm thấy một bàn tay to có lực choàng tới, cường thế ép cô vào lòng

“Anh làm gì........... a.............” Lời nói chất vấn chưa kịp đi ra đã bị người bóp chết trong cổ họng, Lâm Tịch Nhan mở to mắt, không dám tin, thứ đàn ông chết tiệt này lại đang cưỡng hôn mình!

“A........... buông ra.............” Vùng vẫy thân mình, muốn tránh thoát anh, nhưng bất đắc dĩ đem sức lực của đàn ông đi so với thể lực yếu ớt của bản thân quả thật không đáng kể, cánh tay choàng lấy eo cô thêm vài phần chặt chẽ, nụ hôn cưỡng ép sâu thêm vài phần. Lưỡi anh linh hoạt cậy mở môi anh đào, hấp thu cảm giác tốt đẹp, cùng cô dây dưa thật lâu

Khác biệt so với Thần Diệc Ca, nụ hôn của Cố Diễn Trạch mang theo mùi vị bá đạo không thể đỡ. Cánh môi lửa nóng, đầu lưỡi mạnh mẽ tùy tiện dây dưa, cho đến khi lưỡi cô bắt đầu run lên, hô hấp bắt đầu dồn dập

Tại sao, rõ ràng cô kháng cự anh, nhưng trong lòng lại đơn giản sinh ra một rung động phức tạp khó lý giải

Bị hôn đến tối mặt tối mày, có lẽ là như thế. Lâm Tịch Nhan thiếu chút nữa đã hít thở không thông

Cố Diễn Trạch đỡ lấy thân mình lảo đảo sắp ngã của cô gái, môi rời đi, thuận tiện ép sát vào tai cô, hưởng thụ hơi thở toán loạn của cô sau nụ hôn mãnh liệt của mình, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo vài phần ý cười cợt nhả

“Nhan Nhan à, lần sau không đơn giản chỉ là hôn như vậy đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.