Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 33: Liên thủ





Diệp Khai nhận lấy, bỏ vào sau xe sau đó lại nói:
- Ân, lão Lý, lấy ra hộp cấp cứu!
Lý Hải cười cười, trong lòng tự nhủ trong xe Hummer của nhị thiếu gia hộp cấp cứu là dùng được nhanh nhất, lần trước trên đường cứu người, may mắn có vật này, từ đó về sau Lý Hải đã mua không ít đồ cấp cứu trong bệnh viện mang theo trên xe, xem như chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Diệp Khai cầm qua hộp cấp cứu, lấy ra chai sát trùng cùng bông gòn, hỏi cô gái:
- Cô tên là gì?
- Từ Chỉ Đồng…
Cô gái hồi đáp, sau đó cảm giác bàn chân truyền tới vẻ lạnh lẽo, Diệp Khai đang lau cồn tiêu độc cho nàng, thoa thuốc mỡ mát lạnh, cuối cùng mới dán băng cá nhân.
Kỳ thật vết thương trên chân nàng không lớn, chỉ cỡ nửa ngón út, nhưng theo như lời của Diệp Khai nếu chậm trễ xử lý vết thương dù nhỏ cũng sẽ bị nhiễm trùng, sau này lưu lại vết sẹo sẽ khiến trong lòng nàng phi thường tiếc nuối.
Chỉ là bị một nam nhân mới quen cầm chân của nàng tùy ý băng bó, tuy hắn còn là một chủ tịch thành phố, nhưng trong nội tâm Từ Chỉ Đồng vẫn cảm giác có chút là lạ, nhưng nàng cố gắng không suy nghĩ nhiều, chỉ xem như mình đi vào bệnh viện băng bó vết thương mà thôi.
- Từ tiểu thư, chúng tôi đưa cô về nhà, nhà của cô ở đâu?
Diệp Khai xử lý xong ngoại thương cho nàng, lại hỏi Từ Chỉ Đồng.
- Ách, không cần đưa tôi về nhà…
Từ Chỉ Đồng nghe xong lập tức lắc đầu nói:
- Đưa toi về ký túc xá của đài truyền hình là được rồi, bây giờ quay về nhà đoán chừng sẽ bị gia đình mắng một trận!
Nói tới chuyện này tâm tình Từ Chỉ Đồng không khỏi thấy buồn bực.
Người trong nhà nàng đại khái ngoại trừ anh của nàng Từ Sơn Vanh ra, không có người nào ủng hộ tình cảm của nàng cùng bạn trai hiện tại, cho nên Từ Chỉ Đồng thà rằng quay về ký túc xá ở cũng không nguyện ý quay về nhà, tránh khỏi nghe người nhà thuyết giáo, thật sự phiền não vô cùng.
- Được, vậy thì đi tới ký túc xá của đài truyền hình.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nói với Lý Hải.
Sau đó ngay khi Từ Chỉ Đồng còn đang suy nghĩ vấn đề này, tay của Diệp Khai đột nhiên chuyển động trên mắt cá chân nàng, ngay lập tức nàng cảm thấy cảm giác đau đớn nóng rát truyền tới, suýt chút nữa hai mắt tối sầm ngất đi.
- Ah…
Không nhịn được nữa, Từ Chỉ Đồng kêu lên.
Trong xe cả Cam Tĩnh lẫn Lý Hải đều giật mình, trong lòng tự nhủ chuyện gì xảy ra, không phải chỉ trật chân thôi sao, có cần phản ứng lớn như vậy?
- Tốt rồi, cổ chân của cô bị sai khớp, tôi đã chỉnh lại, nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể hành động tự nhiên.
Diệp Khai chứng kiến trên trán Từ Chỉ Đồng toát mồ hôi lạnh, biết rõ tuy hắn đột ngột chỉnh lại khớp chân nàng nhưng vẫn thật đau, khó trách nàng không nhịn được.
Nhưng đây là chuyện phải làm, bởi vì nếu để nàng có chuẩn bị sẽ vì quá mức khẩn trương khiến tổn thương tới cơ bắp hay gân chân thì càng thêm phiền phức.
Từ Chỉ Đồng sau một thoáng đau đớn, phát giác cổ chân mình tựa hồ không còn đau đớn như khi nãy, trong nội tâm không khỏi có chút kinh ngạc:
- Diệp chủ tịch còn có thể chỉnh xương?
- Hiểu sơ mà thôi!
Diệp Khai cũng không nói gì thêm.
Có những việc không cần nói rõ với người ngoài.
- Vì sao muộn như vậy cô còn đi ra ngoài một mình, có biết làm như vậy sẽ không an toàn hay không?
Diệp Khai lại hỏi.
- Sau khi làm xong tiết mục, tôi vốn định đến đó đợi một người bạn, nhưng còn chưa đợi được người thì gặp phải mấy người xấu kia…
Nhắc tới chuyện này tâm tình Từ Chỉ Đồng biến thành kém cỏi.
Nếu không phải mấy người Diệp Khai đúng lúc đi ngang qua nơi đó, chuyện đêm nay xác thực làm người không rét mà run.
Từ Chỉ Đồng không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải chuyện đáng sợ như thế nào, những tên lưu manh kia cũng không phải là kẻ hiền lành.
Đài truyền hình cách nơi này cũng không xa lắm, bằng không mà nói Từ Chỉ Đồng sẽ không cần đi bộ tới nơi đây, gặp phải đám người xấu kia.
Xe của Diệp Khai rất nhanh đã dừng lại bên ngoài ký túc xá đài truyền hình.
- Cô đừng cử động, bằng không hai ba ngày cũng không lành lại được đâu!
Diệp Khai nhìn thấy Từ Chỉ Đồng muốn bước xuống xe, lập tức liền nói với nàng:
- Chờ một chút, tôi ôm cô lên lầu!
Từ Chỉ Đồng nghe xong cũng không dám động đậy, nàng thật sự lo lắng, vạn nhất tổn gân động cốt trăm ngày thì công tác của nàng phải làm sao bây giờ? Vì vậy nàng chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên, đợi Diệp Khai xuống xe sau đó mở cửa bế nàng đi ra.
Khác với lúc nãy khi đó tâm tình nàng thật khẩn trương, cổ chân đau nhức kịch liệt, hiện tại tâm tình đã thư giãn, cổ chân không còn nhiều đau đớn, cảm giác bị Diệp Khai bế lên xác thực có chút cảm thụ khác thường.
Diệp Khai ôm Từ Chỉ Đồng cũng không cảm thấy có gì nặng nề, mặc dù phải đi lên tới lầu sáu nhưng không phí bao nhiêu sức lực, thậm chí cũng không chút thở gấp.
Chỉ là khi đi lên lầu Diệp Khai cần điều chỉnh xoay người, không để vách tường hành lang đụng trúng chân Từ Chỉ Đồng nên không ngừng xoay tới xoay lui, khiến cho Từ Chỉ Đồng có chút thẹn thùng, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Khai, đành trốn trong ngực hắn, trong nội tâm nghĩ thầm không biết vị chủ tịch trẻ tuổi này lại có chuyện bí mật gì không muốn người hay biết?
Theo biểu hiện của hai gã thủ hạ mà xem, người này cũng không phải là người hiền lành.
Hắn có ý đồ gì với mình hay không? Nghĩ tới loại khả năng này, trong nội tâm Từ Chỉ Đồng không khỏi cảm thấy xoắn xuýt.
- Đã quên một việc…
Diệp Khai đột nhiên ngừng lại, có chút ngại ngần nói.
- Chuyện gì?
Từ Chỉ Đồng có chút mờ mịt hỏi.
- Hình như cô chưa lấy chìa khóa phòng? Có phải nằm trong túi xách hay không?
Diệp Khai hỏi.
- À không…
Từ Chỉ Đồng nghe vậy lập tức nở nụ cười, nàng đưa tay lên cổ kéo ra sợi dây chuyền bạc, bên trên treo chiếc chìa khóa.
Nhưng rất nhanh nàng phát hiện ánh mắt Diệp Khai có chút lúng túng, cúi đầu nhìn xuống phát hiện áo ngực của mình đã lộ ra bên ngoài hoàn toàn!
Mặc dù nói vô tình lộ ra áo lót làm Từ Chỉ Đồng có chút xấu hổ, nhưng nàng cũng không phải là cô gái bình thường chưa từng tiếp xúc xã hội, cho nên chỉ thoáng đỏ mặt, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, thật tự nhiên kéo lại áo, không hề tạo cho người ta cảm giác gì khó chịu.
Cô gái này ngược lại có chút khí chất, Diệp Khai nhìn thấy cũng không khỏi thầm gật nhẹ đầu.
Nhắc tới Từ Chỉ Đồng cùng Điền Thanh có chút giống nhau, tuy bề ngoài nhìn vào có vẻ phóng khoáng, kỳ thật nội tâm tương đối bảo thủ.
Bởi vì theo Diệp Khai quan sát, tuy nhìn Điền Thanh có vẻ tùy tiện, giống như không hề để ý việc gì, thậm chí cũng sẽ nói chuyện bậy bạ cười trêu, nhưng ở thời điểm mấu chốt cũng rất giảo hoạt, tuyệt đối sẽ không cho người khác chiếm tiện nghi.
Ngược lại không ngờ hai cô gái này đều cùng một tính cách, khó trách có thể trở thành người một nhà.
- Tôi mở cửa, Diệp chủ tịch khom người thấp xuống một chút…
Còn đang nghĩ ngợi, Từ Chỉ Đồng cầm chìa khóa nói với Diệp Khai.
- Được!
Diệp Khai hơi khom người xuống, nhưng không nghĩ tới lại xảy ra chút ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.