Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 21: Mới gặp gỡ




- Nhị thiếu gia, sứ thanh hoa kia là đồ cha của anh thích nhất dấy, cầm ra...
- Tôi muốn xem bọn họ sẽ va chạm thành cái gì đấy.
Trương Tử Bình duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lắc lắc một cái, nói:
- Trương gia hiện tại kém hai nhà này, đều có thế hệ trước bảo kê, thích hợp thì nên tỏ vẻ tình bạn với một nhà, nghĩ đến cha tôi cũng đồng ý.
Đấu giá đang tiếp tục, Trương Ngọc Hải bởi vì Tần Mục vượt lên trước, mười sáu kiện còn lại thu sáu bảy kiện, mà Tần Mục chỉ mua được ba kiện, so sánh ra thì còn kém hơn Trương Ngọc Hải hai mươi vạn. Dương Yếp lo lắng suông, nhưng lại cũng không dám nói gì với Tần Mục. Trương Ngọc Hải bộ dáng đắc thắng, bộ dáng hổn hển lúc trước biến mất, ngược lại phong bộ nhẹ nhàng, cười yếu ớt văn nhã.
Tần Mục nhìn qua bộ dáng Trương Ngọc Hải dương dương đắc ý, đột nhiên quay đầu nhìn Dương Yếp cười nói: 
- Có phải cô bây giờ đang nghĩ Tần bí thư tại Bắc Liêu vài năm trước rát nghèo, tại sao ném vào ba bốn mươi vạn mà không nháy mắt chứ gì?
Dương Yếp sớm có suy nghĩ này, nghe Tần Mục hỏi vậy thì bối rối, sắc mặt càng đỏ lên, bàn tay đặt dưới bàn xoa góc áo.
- Với tư cách người của công chúng, bộ dáng của cô như vậy là không thích hợp!
Tần Mục tiếp tục nói: 
- Nhưng mà cô cũng biết đấu giá hội này có ý gì, cũng mang đồ trân tàng của mình lấy ra, cô rất có tấm lòng yêu mến đấy.
Tần Mục nói câu này đúng trọng tâm, vốn kiếp trước quen với Dương Yếp. Dương Yếp cũng không biết, được nam nhân ngưỡng mộ trong lòng khích lệ biểu lộ của nàng càng phong phú, không biết là nên khóc hay nên cười, hoặc hoan hô lên.
- Kiện thứ mười chín, do ca sĩ Dương Yếp tiểu thư cung cấp, đây là album bạch kim trân tàng bản đầu tiên của cô ấy, cả đại lục chỉ có mười cái.
La Đạm Ca cầm trong tay một hộp đãi DVD hình vuông nhỏ nhắn.
Tần Mục bởi vì ngồi ở phía trước, lờ mờ nhìn thấy hình Dương Yếp mặc quần áo trắng trong album, sau lưng có đôi cánh thiên sứ, hiển thị rất đẹp.
- Cái album này có chữ ký Dương Yếp tiểu thư tự tay ký, giá khởi điểm ba ngàn!
Mỗi lần ra giá không dưới năm ngàn, nhưng bởi vì quan hệ với Dương Ngọc Hải, La Đạm Ca giảm còn hai ngàn.
Lúc này sắc mặt Trương Tử Bình trầm xuống.
Thời điểm Dương Yếp đứng dậy thì ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào người Tần Mục. Có lẽ có không ít người chẳng biết thân phận của Tần Mục, nhưng mà đấu giá hội vừa bắt đầu thì Tần Mục liền bỗng nhiên nổi tiếng, tăng thêm hắn sẽ giúp bạn gái của mình, mọi người nhao nhao suy đoán Tần Mục nhất định sẽ mua album này.
Tần Mục mỉm cười nhìn qua La Đạm Ca, cho người ta cảm giác hắn bắt buộc có album này.
- Năm ngàn!
Dương Ngọc Hải không nhanh không chậm hô một cái giá. Cái album này không có bao nhiêu giá trị, cũng bởi vì danh khí của Dương Yếp nên trong mắt đám thiếu gia, minh tinh chỉ là thứ hư ảo mà thôi, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là xong việc. Hắn làm như vậy chỉ là thả con tép, bắt con tôm, khiến cho Tần Mục hứng thú khiêu chiến.
Tất cả ánh mắt mọi người nhìn qua người Tần Mục, chờ Tần Mục hô giá, mà ngay cả Dương Yếp cũng chờ đợi nhìn qua Tần Mục. Nhưng là Tần Mục lại không thèm quan tâm ai cả, làm cho bọn họ không rõ đầu mối.
Cái giá này nếu là người khác thì Tần Mục sẽ gọi, nhưng mà nó lại khắc tên của Dương Yếp lên, đây là album trân tàng của người làm, Tần Mục không thể qua loa ra tay. Trong đám khách nhân ai biết người ta có thân phận gì, Dương Ngọc Hải có thể kêu giá bởi vì hắn thân phận chẳng ra gì, chỉ là thương nhân mà thôi, hắn không có điên cuồng vì minh tinh, nhưng mà Tần Mục có thể.
Làm bạn với Dương Yếp vẫn được phép, tổ chức không có quy định quan chức phải cách ly với người của công chúng, không cấm quen bọn họ, nhưng nếu hắn vì minh tinh mà vung tiền như rác thì không xong rồi. Huống chi Tần Mục là người nhà, càng bận tâm ảnh hưởng, cho nên hắn không định ra tay.
La Đạm Ca có chút kỳ quái nhìn qua Tần Mục, búa trong tay không gõ xuống. Dương Ngọc Hải đưa mắt nhìn qua, bắt chéo hai chân chờ Tần Mục kêu giá. Người trong sảnh đấu giá là nhân tinh, từ đại bộ người kêu giá thì Tần Mục cùng Dương Ngọc Hải đang so kè nhau, hôm nay cây kim đã lộ mũi nhọn, người bên ngoài không muốn tham gia vào trong đó.
Dương Ngọc Hải cười rộ lên, lớn tiếng nói: 
- Tần khoa trưởng, đây là album được làm giới hạn, bỏ qua đáng tiếc.
Một câu khoa trương càng mang Tần Mục đưa lên. Tần Mục cười lắc đầu, nói ra: 
- Âm nhạc mặc dù tốt, tôi không biết thưởng thức, vẫn là Trương tiên sinh tinh mắt.
Tần Mục trực tiếp chịu thua vượt qua dự kiến của Dương Ngọc Hải, nếu chuyện này bày trên người của hắn, hắn dù bằng giá nào cũng phải mua mặt mũi này.
La Đạm Ca thấy Tần Mục trực tiếp không tham gia cạnh tranh, trong nội tâm có chút cay mũi, những người này đều có đức hạnh như nhau, đều xem người trong giới nghệ sĩ là đồ chơi, sau khi sử dụng xong, chẳng còn giá trị thì ném đi.
Tần Mục thấy thất vọng Dương Yếp thì gật gật đầu, thấp giọng nói ra: 
- Thực xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.
Nói xong hắn đi ra cửa hông.
Mọi người thấy không có trò hay xem, lại tập trung nhìn vào La Đạm Ca. La Đạm Ca vội vàng cười nói: 
- Vị tiên sinh này ra giá năm ngàn nguyên, có ai ra giá cao hơn không?
- Năm ngàn nguyên lần thứ nhất!
- Năm ngàn nguyên lần thứ hai!
La Đạm Ca giơ búa nhỏ lên, chậm rãi hất lên, trong miệng tiếp tục nói: 
- Năm ngàn...
- Một vạn.
Giọng nói vang dội vang lên, lập tức khiến tâm tư mọi người treo ngược, mọi nhìn qua người hô, chính là Phùng lão bản của công ty Thái Đại. Hắn thấy mọi người nhìn qua mình, mỉm cười nói: 
- Thực xin lỗi mọi người, tôi hoàn toàn mê âm nhạc của Dương tiểu thư.
Tần Mục không ra tay, Dương Ngọc Hải tranh giành cũng không có ý gì, nhìn qua La Đạm Ca làm nhắc nhở, tỏ vẻ mình cũng buông tha. Trong mắt hắn xem ra muốn cua Dương Yếp là rất nhẹ nhàng, chỉ cần tăng thêm chút sức thì nàng cũng rụt rè không bao lâu, cái album này hắn không nhìn vào trong mắt, đến lúc đó cứ trực tiếp nghe Dương Yếp hát là được.
Vốn nên biến thành đại chiến nhưng bây giờ tẻ ngắt, Phùng lão bản móc một vạn nguyên và thu album vào túi. Hắn cười nhận lấy, từ trong lòng móc ra danh thiếp, sau đó đưa cho thư ký thấp giọng nói vài câu, tư ký gật đầu, cầm album và danh thiếp ra khỏi đại sảnh.
Trương Tử Bình ở bên cạnh cười lạnh, nói:
- Dương Ngọc Hải lá gan cũng đủ mập, thực cho rằng tôi sợ lão Dương gia nhà hắn sao, ngay cả địa bàn của tôi còn dám thò tay vào? Lực Quân, anh đi xem Tần Mục, tôi cũng không tin tiểu tử này có thể nuốt cơn tức này, không chuẩn còn đùa bỡn phá phối hợp của chúng ta đấy!
Chu Lực Quân gật gật đầu, nhìn qua chung quanh, phát hiện không có người chú ý tới hắn, liền cúi người đi tới cửa hông mà Tần Mục vừa đi ra.
Thời điểm này sứ thanh hoa của Trương Tử Bình được người ta chuyển lên, lúc này khiến đám người cao tuổi kinh hô.
- Đây là sứ thanh hoa do lão bản Mộng Ngải Thiên Đường Trương tiên sinh hiến tặng, có giấy chứng nhận của mấy chuyên gia quốc gia xem xet, có thể nói là bảo vật trấn điếm của Mộng Ngải Thiên Đường. Trước khi đấu giá mời mọi người vỗ tay vì tầm lòng của Trương tiên sinh.
Một câu nói khiến không ít người cộng minh, có thể lấy văn vật ra vô tư phóng khoáng, bằng danh khí Trương Tử Bình ở kinh thành còn không tới mức cần tiền, cho nên nói hắn cầm văn vật đi trợ giúp trẻ em nghèo tới trường đúng là đáng quý.
Trương Tử Bình mỉm cười chắp tay với mọi người, liếc mắt nhìn La Đạm Ca. Nữ nhân này cho hắn không ít ấn tượng, ít nhất biết rõ nơi này ai là chủ nhân, giúp Trương Tử Bình tăng thêm thanh danh, so với Dương Ngọc Hải còn biết nhiều hơn nhiều.
Mấy lão gia hỏa đã bắt đầu thay nhau kêu giá, giá cả tăng lên rất nhiều. Trương Tử Bình thoả mãn gật gật đầu, lão ba chỉ sợ không sốt ruột vì sự kiện này. Thời điểm này Chu Lực Quân lại từ cửa hông đi tới, một tay đặt vào trong túi quần đi tới bên người Trương Tử Bình, thấp giọng nói vài lời.
Trương Tử Bình con mắt sáng ngời, gật đầu đồng ý Chu Lực Quân nói. Chu Lực Quân liền đi tới bên cạnh bàn đấu giá, nghiêm trang đứng ở nơi đó.
Tần Mục không hiện ra, Dương Ngọc Hải cũng lười đi tranh thứ này. Hắn không phải chơi đồ cổ, cũng biết giá trị, thấy mấy lão gia hỏa liều lợi hại như vậy, tất cả đều là những siêu sao buôn bán trong kinh thành, hắn cũng không muốn đi vuốt râu hùm.
Chỉ cần đánh bại Tần Mục là được, chuyện khác hắn không cần chú ý. Trong lòng của hắn tính toán một phen, từ phương diện mua đồ hắn cao hơn Tần Mục hai mươi vạn, hơn nữa hắn quyên bất động sản cũng bán hơn hai mươi vạn, so sánh mà nói Tần Mục đã bị áp xuống dưới, trận đấu tiền này nằm chắc thắng lợi trong tay. Hắn thậm chí hoài nghi Tần Mục có phải đã rời khỏi đây không.
Đám lão già này đấu được càng lợi hại hắn càng cao hứng, Tần Mục nếu thật sự trở về, vậy hắn muốn đánh bại chính mình nhất định cũng phải địch với toàn bộ người ở đây, cũng bất lợi cho hắn phát triển ở kinh thành. Có đôi khi người trên thương trường còn lợi hại hơn cả địch nhân trên chính trường.
Đắc ý như vậy Dương Ngọc Hải đứng lên đi tới bên người Dương Yếp, ngồi ở chỗ Tần Mục vừa ngồi, thò tay đã bắt cổ tay nhỏ bé của Dương Yếp, cười hắc hắc nói: 
- Tần khoa trưởng của cô đã chạy trối chết, nhìn cô xem, ánh mắt không có gì cả, thật khiến người ta đau lòng.
Dương Yếp dùng sức kéo tay ra sau, trên mặt đầy tái nhợt và hoảng sợ, thấp giọng nói ra: 
- Dương tiên sinh, thỉnh anh tôn trọng tôi!
- Tôn trọng cô?
Dương Ngọc Hải trào phúng nói: 
- Tần Mục không quan tâm cô, hay là theo tôi đi, tôi bảo vệ cô!
Hắn vừa vừa nói đến đây cảm giác có người vỗ vai. Hắn bị quấy rầy nên mất hứng, Dương Ngọc Hải đột nhiên đứng lên, quay dầu muốn mắng đối phương, lại nhìn thấy Tần Mục đang tươi cười đứng sau lưng mình.
- Dương tiên sinh, có phải tôi bỏ qua gì hay không?
Tần Mục vẫn cười tủm tỉm: 
- Xấu hổ nha, vừa rồi gặp được người bạn.
Dương Ngọc Hải nhìn qua Tần Mục, nụ cười của hắn mất tự nhiên, hừ lạnh nói: 
- Tần Mục, anh tới vừa vặn, đấu giá đã chấm dứt, bây giờ nên thực hiện đổ ước chứ?
- Đấu giá chấm dứt sao? Sao tôi không thấy?
Tần Mục kỳ quái nhìn qua Dương Yếp, Dương Yếp có chút gật đầu một cái.
- Trông thấy chưa, cô ta còn thừa nhận, lấy tiền ra đây, thực hiện đổ ước trước mặt mọi người.
Dương Ngọc Hải mắt nhìn Tần Mục, cười lạnh nói một câu.
- Sao tôi chưa nghe thấy, còn có một kiện vật phẩm chưa mang ra đấu giá mà?
Tần Mục thò tay chỉ vào vị trí cố định của Dương Ngọc Hải lúc nãy, nhún nhún vai nói ra: 
- Dương tiên sinh, anh nên ngồi vào vị trí của mình.
Dương Ngọc Hải hừ lạnh nói: 
- Tần Mục, kéo dài là vô dụng, nếu chuyện này truyền đi, Tần khoa trưởng ánh ẽ biến thành kẻ nói chuyện không tính, thật có chút tổn hại cho minh tinh ngồi bên cạnh anh đấy.
Nói xong nhìn qua Dương Yếp ném ánh mắt châm chọc, nhắm trúng Dương Yếp cúi đầu xuống thật sâu.
Thời điểm này La Đạm Ca đã định đoạt gốm sứ thanh hoa, giọng thanh thúy nói: 
- Đấu giá từ thiện lần thứ năm của Mộng Ngải Thiên Đường, đến bây giờ...
- Chờ một chút.
Chu Lực Quân ở bên cạnh sớm chờ tới lúc này đánh gãy lời của La Đạm Ca, làm thủ thế nàng xuống đài. La Đạm Ca nhìn thấy Chu Lực Quân, lại nhìn qua Tần Mục đối chọi gay gắt với Dương Ngọc Hải, chân thành đi qua một bên.
Mọi người lại ôm tâm tư xem kịch vui, Tần Mục dám khiêu chiến với Dương Ngọc Hải thì làm sao có thể hành quân lặng lẽ. Nhìn qua Tần Dương hai người sánh vai nhau, nhìn qua Chu Lực Quân đột nhiên lên đài, có ít người đã bắt đầu xì xào bàn tán.
- Chư vị, vốn bán đấu giá tư nhân lần này có hai mươi kiện vật phẩm, nhưng có vị tiên sinh hôm nay lân đầu tham gia đấu giá, cho nên tạm thời bổ sung một kiện vật phẩm đấu giá. Trải qua Mộng Ngải Thiên Đường chúng tôi nghiên cứu, quyết định đấu giá bây giờ.
Hắn nói những lời này khiến mọi người bên dưới xì xào. Ai cũng biết quy củ của Trương Tử Bình là nói một không hai, hôm nay có người có thể khiến hắn phá hư quy củ của mình, thân phận của người này không đơn giản.
Chu Lực Quân dừng lại trong chốc lát, từ trong túi móc ra cái đồng hồ, cẩn thận đặt lên đài, dùng giọng trầm thấp nói:
- Cái đồng hồ Omega này hoàn toàn làm bằng thủ công, mặt kính do ngọc thạch làm thành. Bề ngoài do vàng bao quanh, hơn nữa mặt sau có Chiêm Mẫu Sĩ La Lam ký tên. Có lẽ mọi người không biết thanh danh của Chiêm Mẫu Sĩ La Lam là ai, hiện tại tôi giới thiệu cho mọi người biết rõ.
Tần Mục mỉm cười vỗ vai Dương Ngọc Hải, thấp giọng nói ra: 
- Dương lão tam, muốn đấu với tôi, tốt nhất nên chuẩn bị tốt túi tiền của mình đi.
- Chiêm Mẫu Sĩ La Lam là thiên tài thiết kế cao cấp nhất của Omega, là người có danh dự cao nhất trong hoàng thất các nước Châu Âu. Đồng hồ của giáo hoàng và nữ hoàng Anh quốc đều do người này chế tạo.
Chu Lực Quân mỉm cười đặt đồng hồ lên khay: 
- Mọi người có thể nhìn cẩn thận một chút
Căn bản không cần đi giới thiệu tiếp, tên tuổi có thể chế tạo đồng hồ cho Giáo hoàng, nữ hoàng Anh thì người tinh mắt ở đây đều biết rõ, thứ này không phải chỉ bằng tiền là mua được.
- Chiêm Mẫu Sĩ La Lam, vị đại sư này hàng năm chỉ động thủ làm hai cái đồng hồ.
Chu Lực Quân cố hết sức tạo thế cho đồng hồ, tiếp tục nói: 
- Lúc này chúng ta nên tỏ lòng biết ơn với Tần Mục Tần tiên sinh đây, tôi đại biểu cho trẻ em nghèo cảm ơn Tần tiên sinh.
Nói xong Chu Lực Quân nghiêng người cúi chào Tần Mục có.
Tần Mục đứng lên ôm quyền chào mọi người chung quanh, lúc này mọi người oanh động lớn. Tần Mục vừa rồi bị Dương Ngọc Hải chèn ép chạy ra khỏi sảnh đấu giá, quay người lại đã phản kích ác như vậy,con mắt mọi người đều sáng như tuyết, Tần Mục căn bản không có ý định nhượng bộ lui binh, nói rõ muốn phân cao thấp với Trương Ngọc Hải. Thực tế khiến bọn họ không hiểu chính là, vì sao Mộng Ngải Thiên Đường lại phối hợp với Tần Mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.