Trùng Sinh Chi Sủng

Chương 6: Trở về




"Đây coi như là giải thích sao?"

Hạ Tử Khâm mím miệng, nhỏ giọng lầm bầm một câu, có phần kỳ quái, có phần hơi mất tự nhiên. Tịch Mạc Thiên cúi đầu nhìn cô, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào tạo thành một độ cong trong suốt, nhàn nhạt trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút gầy. Mắt cô mở thật to, nhìn anh không chớp, trong con ngươi đen rạng rỡ, hiển lộ rõ bóng dáng của anh.

Tịch Mạc Thiên cơ hồ có chút tham lam mà ngắm nhìn cô. Trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu nhớ, có bao nhiêu thương, thẳng đến giờ khắc này, anh cũng không định lượng được.

Tịch Mạc Thiên đưa tay ôm hông cô, hôn lên trán, mắt, mũi. . . . . . Trong miệng trầm thấp phun ra hai câu, sau cùng dính vào môi của cô trằn trọc. . . . . .

Anh nói có chút hàm hồ, nhưng Hạ Tử Khâm lại nghe được rất rõ ràng, anh nói là:

“Em còn muốn tôi giải thích thế nào? Nha đầu không có lương tâm này. . . . . ."

Thanh âm thật thấp, mang theo vài phần từ tính khàn khàn, giống như thỏa hiệp, giống như bất đắc dĩ, cũng giống như cưng chiều. Một Tịch Mạc Thiên như vậy, xa lạ lại quen thuộc, quá mức dịu dàng, dịu dàng thân mật tận xương, dịu dàng đến mức, Hạ Tử Khâm cũng bắt đầu không nhịn được tự xét lại, có phải mình đã trách lầm anh hay không, không nhịn được đi tin tưởng, anh nhớ cô, anh yêu cô. Giờ khắc này Tịch Mạc Thiên chân thực như thế.

Hiển nhiên Tịch Mạc Thiên không nghĩ để cô thả hồn đi suy tưởng những thứ này. Anh cơ hồ là đói khát, cường hãn xâm nhập môi của cô, ôm lưỡi của cô lật, khuấy lên, có lẽ còn có một chút bất mãn, mang theo chút trừng phạt. Áo khoác của Hạ Tử Khâm rớt xuống sàn nhà, áo sơ mi rất mỏng cũng bị mở hết nút, lộ ra áo lót màu đen, phần da thịt tiếp xúc với không khí hơi run rẩy.

Hạ Tử Khâm thanh tỉnh lại mấy phần, muốn đẩy anh ra, lại bị Tịch Mạc Thiên ôm đứng dậy, cơ hồ là vội vàng bước vào căn phòng phía trong. . . . . .

Hai gò má Hạ Tử Khâm nóng như bị lửa đốt, nhưng phần có nhiệt độ còn cao hơn, là da thịt bị môi mỏng của Tịch Mạc Thiên nhẹ nhàng xẹt qua. Anh hôn cô lúc nặng, lúc nhẹ dọc theo chiếc cổ trắng mịn, giống như một Vampire đói khát ngàn năm, rốt cuộc tìm được nguồn máu tươi có hương vị ngọt ngào nhất, dọc theo động mạch bên gáy không ngừng gặm nuốt.

Theo động tác của anh, trên da thịt trắng nõn nổi lên từng viên da gà màu hồng, khẽ run, giống như một đóa hoa chập chờn trong gió xuân, lây dính một tầng mùi vị nhàn nhạt của Hạ Tử Khâm, đẹp đến kinh tâm động phách.

Trong phương diện tính phúc này, cho tới bây giờ, Hạ Tử Khâm đều là người bị động, ở trong tay anh, ở dưới thân, ở cạnh môi anh. . . . . . Lúc chợt lên trời, trong nháy mắt lại xuống đất. . . . . .

Tịch Mạc Thiên cũng không gấp gáp thưởng thức mỹ vị trước mắt, giống như trừng phạt, động tác chậm lại, ngón tay đẩy áo lót của cô ra, môi rơi xuống, như gió xuân lướt qua hai đóa hồng đào tươi đẹp, lưu luyến đi tới đi lui.

Cô vợ nhỏ của anh cực kì mê người, mê người đến mức khiến ba hồn bảy phách của người ta như tiêu tán, hơn nữa lúc này lại đang động tình, mơ màng, thân ngâm . . . . . . Môi đỏ mọng khẽ nhếch, ngước chiếc cổ đẹp dài, thân thể theo anh gặm nuốt, lúc chợt cong lên, lúc chợt rơi xuống. . . . . .

Tay Tịch Mạc Thiên chậm rãi trượt dọc theo đường cong trên eo cô. . . . . . Quần jean bị anh ném ở bên giường. Hạ Tử Khâm lại khẩn trương khép lại hai chân, đem anh tay gắt gao kẹp ở giữa, mở đôi mắt to hơi mờ mịt, có chút van xin nhìn Tịch Mạc Thiên.

Tịch Mạc Thiên cười nhẹ một tiếng:

"Nghe lời, ngoan, thả lỏng, để cho tôi yêu em. . . . . ."

Những lời này giống như một chiếc chìa khóa vạn năng mở ra cấm địa, Hạ Tử Khâm ôm gáy của anh, hôn lên đôi môi mỏng, thân thể cùng lòng của cô đều hoàn toàn đầu hàng. . . . . .

Nháy mắt khi anh chân chính tiến vào, cô khống chế không được khẽ kêu lên một tiếng, thanh âm không lớn, lại lộ ra sự mềm mại uyển chuyển, khiến Tịch Mạc Thiên cũng không khống chế nổi tiết tấu phía dưới. . . . . .

Mưa xuân qua đi, chính là bạo vũ, Hạ Tử Khâm giống một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt trong kênh đào, lúc bị đầu sóng đẩy lên đỉnh núi, lúc chợt chìm vào đáy nước. . . . . .

Thân thể quấn lấy thật chặt, tâm cũng giống như không còn một tia cách ngại. Thật ra thì tình yêu rất dễ dàng, chỉ cần nhớ lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau, thỏa hiệp với nhau, cho dù nói qua một vạn câu tàn nhẫn, cuối cùng cũng không bỏ được, không thể không thấy cô, không nghĩ tới cô. Đây chính là tình yêu, mặc dù có chút tỳ vết cùng trắc trở, nhưng sau khi trải qua những thứ này, tình yêu mới có thể càng thêm khắc sâu.

Kích tình trên mặt Hạ Tử Khâm chưa rút hết, vẫn còn chút dư vị, trơn bóng. Bị Tịch Mạc Thiên ôm ở trong ngực, cô không được tự nhiên khẽ nhúc nhích. Bàn tay Tịch Mạc Thiên lướt qua bên hông của cô, cúi đầu nhìn cô, mang theo mấy phần hài hước nói:

"Em còn cử động nữa, có một số việc anh không dám bảo đảm, xem ra em một chút cũng chưa mệt uhm. . . . . ."

Hạ Tử Khâm sợ hết hồn, thân thể cứng đờ, một chút cử động cũng không dám, bàn tay Tịch Mạc Thiên vỗ về chơi đùa dọc theo đường cong của cô, có chút ngứa lại có chút thoải mái.

Sờ tới những dấu vết mờ mờ trên lưng cô, không khỏi hơi nhíu mày, ngồi dậy, đem cô lật qua, để cho cô nằm ở trong lòng ngực mình, vén chăn lên nhìn kỹ lưng của cô. Trên da thịt trắng muốt bóng loáng, có một vết dây đỏ nhạt rõ ràng. Tịch Mạc Thiên liếc qua chiếc áo lót bị anh ném ở một bên, theo thói quen bắt đầu quở trách cô:

"Ang đã nói qua mấy lần với em, áo lót không thể mặc lung tung, da của em tương đối nhạy cảm, không cẩn thận sẽ lưu lại dấu vết, thật khó nhìn."

Hạ Tử Khâm chu miệng:

"Quần áo Tiểu Dương đưa qua không có nội y. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay đặt cô lên người mình, nâng đầu nhỏ của cô:

"Lần này nếu như không phải anh giải thích rõ ràng, không phải anh thỏa hiệp, em định sẽ thật ly hôn với anh, hả?"

Ánh mắt của Tịch Mạc Thiên khẽ nheo lại, giọng nói có chút bất mãn, có chút uy hiếp. Hạ Tử Khâm nháy mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa lên ngực, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, hiểu lúc này mình dám nói một chữ “phải”, nhất định sẽ bị anh dạy dỗ rất thảm, lại nói, cô vốn nghĩ cứ mơ hồ như vậy mà sống qua, nhưng chưa kịp thực hiện, hiện tại nói thật, chẳng phải rất ngốc sao.

Hạ Tử Khâm luôn luôn mơ hồ, lúc này đột nhiên giống như đã thông suốt, trở nên khôn khéo. Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát lồng ngực của anh, làm nũng hàm hồ rầm rì hai tiếng, định dùng cách này ứng phó.

Bàn tay Tịch Mạc Thiên nhẹ nhàng xoa theo dấu vết ở sau lưng cô, khẽ thở dài, nhưng cũng không vạch trần cô, bỗng chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, mày rậm nhíu lại:

"Về sau cách Phi Lân xa một chút, có biết không?"

Giọng Tịch Mạc Thiên mang theo giọng điệu ra lệnh, cũng có chút ê ẩm. Hạ Tử Khâm ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm một hồi lâu, môi nở nụ cười:

"Tịch Mạc Thiên, anh đang ghen à, ăn dấm của Vinh Phi Lân, đúng không, có đúng hay không. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên giữ chặt gáy của cô, môi phủ xuống ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm. Nha đầu này bình thường hơi ngốc nghếch, nhưng có lúc cũng thật biết cách khiến người ta tức giận, thân thể vừa nhấc liền đem Tử Khâm đè ở phía dưới. Hạ Tử Khâm chỉ kịp nhìn thấy dấu đỏ sậm khả nghi sau tai anh, giây tiếp theo đã bị kéo vào một vòng kích tình mới.

Có lẽ cô căn bản cũng không muốn thoát khỏi. Lúc này, trong lòng Hạ Tử Khâm không ngừng tỏa ra những bong bóng màu hồng. Cô yêu người đàn ông này. Cô khẳng định người đàn ông này không phải không có càm giác với cô, mặc dù anh vẫn chưa nói một câu yêu cô, nhưng Hạ Tử Khâm hào phóng lựa chọn tha thứ cho anh.

Nếu anh giải thích, anh nói cho cô biết, cô không phải là thế thân của một người phụ nữ khác, như vậy Hạ Tử Khâm liền tin tưởng, bởi cô vì biết, người đàn ông này chưa bao giờ nói dối. Giữa hai người cởi ra hình bóng của Vinh Phi Loan, giống như trong nháy mắt mây tan, trăng lại sáng.

Mới vừa đi ra khỏi cao ốc Vinh thị, Tịch Mạc Thiên liền ôm chặt Hạ Tử Khâm vào trong ngực. Hạ Tử Khâm chỉ vừa nghe mấy tiếng “tách”, “tách” vang lên, đã bị Tịch Mạc Thiên nhanh chóng đưa lên xe:

"Lão Lưu, đến sân bay?"

Hạ Tử Khâm ngẩn người một chút:

"Đến sân bay làm gì? Em còn muốn thảo luận vài chi tiết cần sửa đổi với đạo diễn. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên cúi đầu trực tiếp cắt đứt cô:

"Những thứ này có thể nói qua video, không cần em phải tự mình tới đây, trừ ‘Thanh Thanh Tử Khâm’, em còn là vợ của anh, là phu nhân của Tổng giám đốc Tịch thị, khả năng của truyền thông em không phải không biết. Anh không muốn em bị tổn thương cùng uất ức dù chỉ là một chút, cho nên cách tốt nhất lúc này là thoát khỏi đầu sóng ngọn gió, em cảm thấy thế nào?"

Anh tôn trọng cô, không giống trước kia chỉ là cưng chiều. Lần đầu tiên, Hạ Tử Khâm cảm thấy Tịch Mạc Thiên xem cô như một người vợ để đối đãi. Loại cảm giác này rất kì diệu, vang vọng ở trong lòng, giống như mật ong đặt ở trong nước ấm, từng vòng từng vòng tản ra, đều là hương vị ngon ngọt.

Tịch Mạc Thiên ôm cô chặt vào ngực mình, nhu hòa nói:

"Sống cùng anh không được tự nhiên lâu như vậy, lần này liền nghe anh đi! Vừa đúng mấy ngày nay rãnh rôi, dẫn em đến Mĩ ở vài ngày, thuận tiện làm kiểm tra lại."

Hạ Tử Khâm cứ như vậy bị Tịch Mạc Thiên mang đi, nhưng không biết bởi vì tuyên cáo của Tịch Mạc Thiên, thành phố C bị dấy lên một làn sóng truyền thông chưa từng có. Bọn họ đều dùng khả năng nhanh nhất để điều tra về vị phu nhân “cưới chui” này của Tịch Mạc Thiên. Thân thế, trình độ học vấn, bạn bè, thậm chí còn có người bạn trai trước của Hạ Tử Khâm - Chu Hàng, cũng đều bị moi ra, phơi bày dưới ánh mắt của công chúng. Cơ hồ chỉ trong một đêm, danh hiệu “Cô bé lọ lem” liền bị đội lên đầu Hạ Tử Khâm, hoặc hâm mộ, hoặc ghen tỵ, hoặc thổn thức. . . . . .

Người khác thì không đáng nói, còn tình cảnh của Chu Hàng bảo có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu. Chu Hàng chưa từng nghĩ tới một ngày kia, Hạ Tử Khâm có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng. Lần đó, vô tình gặp được, hắn chỉ đoán, mặc dù Hạ Tử Khâm cùng Tịch Mạc Thiên có chút mập mờ, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là gặp dịp thì chơi. Hắn không tin bằng khả năng của Hạ Tử Khâm có thể thật sự câu được Tổng giám đốc của Tịch thị.

Tuy cảm thấy không thoải mái mấy ngày, nhưng sau đó liền ném chuyện này ra sau đầu, nào nghĩ tới ở thời điểm hắn hầu như đã quên mất khúc nhạc đệm dư thừa này, lại đột nhiên bùng nổ ra tin tức Tịch Mạc Thiên “cưới chui”, gần như trong nháy mắt đem cuộc sống của hắn khuấy loạn.

Lúc ấy hắn và Triệu Giai kỳ đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, Triệu Giai kỳ càu nhàu nói:

"Ông xã, em định đổi một chiếc xe tốt hơn, chúng ta bán chiếc bây giờ, lấy tiền đó đi đặt cọc, rồi mua trả góp theo từng kì, ý của anh thế nào?"

Thật lâu không thấy Chu Hàng trả lời, nghiêng đầu phát hiện Chu Hàng căn bản không nghe cô nói, mắt nhìn chằm chằm vào TV phía trước, sắc mặt có chút khó coi.

Triệu Giai kỳ theo ánh mắt của anh nhìn sang, vừa đúng lúc thấy Tịch Mạc Thiên ôm Hạ Tử Khâm giấu ở trong ngực, thanh âm kiên định nói:

"Tôi đã “cưới chui” rồi, người trong ngực chính là vợ tôi. . . . . ."

Con ngươi của Triệu Giai kỳ cũng bắt đầu co rút nhanh. Học chung bốn năm, đối với bóng dáng của Hạ Tử Khâm cô đã quá quen thuộc, phải đấu trí, đấu dũng cùng người phụ nữ lười biếng này, gần như sử dụng hết mọi thủ đoạn, mới đoạt được Chu Hàng. Lúc ấy, sự thắng lợi trên tâm lý đó, thậm chí còn quan trọng hơn so với người đàn ông tên Chu Hàng này.

Ở trong tưởng tượng của Triệu Giai Kì, sau khi người đàn ông của Hạ Tử Khâm bị cô ta đoạt đi, đời này của cô chỉ còn sót lại thê thảm cùng lạnh lẽo, nào nghĩ tới, chỉ lắc mình một cái, Hạ Tử Khâm thế nhưng kết hôn, hơn nữa, Triệu Giai kỳ nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối tượng kết hôn của cô lại là Tịch Mạc Thiên - một người đàn ông cao cao tại thượng, khó ai sánh bằng.

Trong giây phút này, tin tức vừa bùng nổ như lượng nước khổng lồ chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển, khiến Triệu Giai kỳ căn bản không cách nào tiếp nhận, chợt quét mắt qua Chu Hàng, người đàn ông cô ta giành được này, đột nhiên cảm thấy tựa như một miếng gân gà, ăn không ngon nhưng bỏ thì lại tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.