Trùng Sinh Chi Sủng

Chương 11: Cái nắm tay vô tình




Thanh âm của Tịch Mạc Thiên trước sau đều có chút bá đạo, lúc này lại còn mang theo một tia khàn khàn, cực kỳ hấp dẫn, Hạ Tử Khâm cơ hồ không tự chủ được, từng bước từng bước đi vào, mới vừa tới trước người anh, liền bị bế lên, bàn tay của Tịch Mạc Thiên sờ đến đôi chân lành lạnh của cô:

"Sao không mang dép đã chạy ra ngoài?"

Giọng nói hơi trách cứ, nhưng cũng tràn đầy cưng chiều. Hạ Tử Khâm cảm thấy, ở trước mặt Tịch Mạc Thiên, cô hình như càng nhỏ hơn, anh hay quản cô, cưng chiều cô, giống như đối đãi với một đứa bé, trước kia còn cảm thấy có chút không thích ứng, hiện tại trong lòng lại bắt đầu vui mừng.

Tịch Mạc Thiên mang đôi dép lớn của mình vào chân cô, để cô ngồi ở bên cạnh. Lực chú ý của Hạ Tử Khâm đã đặt hết vào chiếc piano trước mắt, đưa tay nhấn một cái, “tinh” một tiếng, phát ra thanh âm trầm thấp đơn điệu, hai ngón tay cong lên nhấn mấy nút nữa, thanh âm vẫn đơn điệu như cũ, còn có chút chói tai, không hiểu ở trong tay Tịch Mạc Thiên, sao lại có thể huyễn hóa thành một giai điệu nhẹ nhàng tinh tế đến vậy.

Tịch Mạc Thiên nhu hòa nhìn cô, những tia nắng muộn từ phía ngoài cửa sổ len vào, rơi xuống dọc theo mái tóc, nhuộm thành một vầng sáng nhẹ, khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô ẩn tại trong đó, có một loại mỹ lệ mơ hồ, loại mỹ lệ này lại mang theo mấy phần quen thuộc.

Cô chợt xoay đầu, con ngươi sáng trong như nước hồ dưới ánh mặt trời, dâng lên những gợn sóng nhẹ, làm Tịch Mạc Thiên chút thất thần:

"Tịch Mạc Thiên, thì ra là anh biết đánh đàn, hơn nữa còn đánh hay như vậy."

Giọng nói sùng bái có chút yếu ớt, còn có mấy phần cô đơn nhàn nhạt không nói được, lòng Tịch Mạc Thiên cảm thấy hơi đau, không chút suy nghĩ liền bế cô ngồi lên đùi mình, từng ngón tay giữ chặt tay của cô cùng nhau đặt trên phím đàn, chậm chạp di chuyển, mặc dù chậm chạm, nhưng dần dần tạo thành những giai điệu xinh đẹp.

Giai điệu chậm chạm xinh đẹp, nhưng cũng mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt cùng kỳ vọng, chính là bài hát mới vừa rồi Tịch Mạc Thiên đàn ra, khúc cuối cùng, dư âm lượn lờ, Hạ Tử Khâm nói nhỏ:

"Tôi chưa từng nghe qua, có chút thương cảm, là bài gì vậy?"

Một hồi lâu Tịch Mạc Thiên mới mở miệng:

"Là ca khúc “Tôi chờ em trong cô đơn”"

"Tôi chờ em trong cô đơn. . . . . ."

Hạ Tử Khâm lẩm bẩm lặp lại mấy lần, nhai ở trong miệng, mấy chữ này so với ca khúc còn thương cảm hơn, hiển lộ ra nỗi “sầu triền miên” dai dẳng. Hạ Tử Khâm chợt ngẩng đầu, ánh mắt rơi về phía bên cạnh, cả người liền cứng ngắc. Vừa rồi không chú ý đến, trên một chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, đặt một khung hình tinh xảo khéo léo bằng thủy tinh, trong đó là bức ảnh bán thân của một thiếu nữ.

Cô khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, hào hoa phong nhã, mái tóc thật dài thả bay ở sau lưng, tay đặt dưới cằm, nụ cười nhẹ nhàng, trong con ngươi có những tia sáng khẽ chớp động, giống như làn nước dưới ánh mặt trời, lại giống như những ngôi sao trong màn đêm, cô rất đẹp, đẹp đến mức có dùng ánh mắt soi mói cũng sẽ không tìm được chút tỳ vết nào:

"Cô ấy chính là chị của Vinh Phi Lân sao?"

Câu hỏi của Hạ Tử Khâm vang lên, chính cô cũng cảm thấy chua chát chói tai, nhưng Tịch Mạc Thiên lại chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, trực tiếp ôm lấy cô, đi tới cạnh cửa:

"Em nên ăn điểm tâm rồi, còn có, đã liên lạc xong với bệnh viện cùng bác sĩ nước ngoài, ngày mai chúng ta sẽ bay qua, việc phẫu thuật của em phải nhanh chóng tiến hành."

Thân thể Hạ Tử Khâm cứng đờ, bàn tay nhỏ bé theo bản năng níu lấy y phục của anh, bước chân của Tịch Mạc Thiên hơi ngừng lại, cúi đầu bình tĩnh nhìn cô:

"Nghe lời, tôi bảo đảm không có bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa, một chút cũng không đau."

Thanh âm của Tịch Mạc Thiên kiên định mà dịu dàng:

"Ca phẫu thuật này phải làm, tiến hành càng nhanh thì khả năng khôi phục càng tốt."

Tiếng nói chợt chuyển một cái:

"Em cũng không muốn bị tôi quản, vậy thì nên có một thân thể khỏe mạnh, uhm?"

Những sợ hãi trong lòng Hạ Tử Khâm nháy mắt liền tản đi, vì người đàn ông này, có lẽ cô nên dũng cảm một lần, dù sao tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật cũng tương đối cao, dù cho có xảy ra bất trắc gì khiến cô bất hạnh chết đi, có thể khiến Tịch Mạc Thiên nhớ cô giống như nhớ Vinh Phi Loan cũng là một chuyện tốt.

Hạ Tử Khâm tuy có chút ngốc, nhưng ở trước tình yêu, lại cực kỳ khôn khéo, nhạy cảm, mặc dù Tịch Mạc Thiên một chữ cũng không đề cập tới Vinh Phi Loan, mặc dù Vinh Phi Loan đã đi lâu như vậy, nhưng Hạ Tử Khâm chắc chắn rằng, trong lòng anh thủy chung luôn có một mảnh đất dành riêng cho cô ấy, hơn nữa thời điểm anh đánh đàn, loại cảm giác này lại càng rõ rệt.

Có lẽ thủ khúc này cũng là đoạn ký ức hai người đã từng có, khắc sâu vào lòng Tịch Mạc Thiên, không thể xóa nhòa, không thể thay thế. Hạ Tử Khâm cảm thấy, mình càng ngày càng hẹp hòi, loại hẹp hòi này về mặt tình yêu hoàn toàn có thể được “xưng tụng” là ghen tỵ. Có lẽ là do tới hôm nay, Tịch Mạc Thiên cũng chưa từng nói qua một câu thích cô, thậm chí yêu cô, có lẽ là do loại tự ti khi còn nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ cùng việc không có cảm giác an toàn quấy phá.

Tóm lại, cô bây giờ rất hay lo được lo mất, cảm giác này tăng dần theo sự tiếp nhận Tịch Mạc Thiên của cô, ở lỳ trong đầu Hạ Tử Khâm mãi không chịu đi, giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu cũng sẽ khiến mọi thứ tan thành mây khói.

Miệng vết mổ được mở dưới nách của cô, tránh cho việc lưu lại vết sẹo khó coi trên ngực. Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh viện tốt nhất, bác sĩ chuyên nghiệp, trang thiết bị tối tân, muốn không thành công cũng khó.

Hạ Tử Khâm ở nước Mĩ ba tháng. Trong một tháng phải nằm lại bệnh viện kia, Tịch Mạc Thiên ngày đêm luôn ở bên cạnh cô. Sau khi xuất viện, hai người chuyển vào biệt thự tư nhân của anh. So với những khu biệt thự khác, Hạ Tử Khâm thích nơi này hơn. Nó nằm cạnh bờ sông, tường sơn màu trắng, thềm cỏ xanh lục, bầu trời xanh thẳm, cùng với những dây hoa Sắc Vi bò dọc theo dãy hàng rào trắng sáng, nơi này giống như một giấc mộng xinh đẹp thuở thơ ấu của Hạ Tử Khâm, Tịch Mạc Thiên lại biến giấc mộng này thành sự thật bày ra trước mặt cô.

Sau khi cô xuất viện, Tịch Mạc Thiên bắt đầu bay qua bay lại giữa hai nơi, nhưng cho dù có bận rộn hơn nữa, Chủ nhật anh vẫn sẽ ở cùng với cô. Hạ Tử Khâm phát hiện, Tịch Mạc Thiên có một đôi tay nấu ăn tuyệt ngon, đối với một người phải ăn những món Tây đến phát chán như Hạ Tử Khâm mà nói, đồ ăn Trung Quốc do Tịch Mạc Thiên làm tựa như viên Linh Đan giải cứu cô khỏi khốn cảnh nước sôi lửa bỏng. Cô muốn ăn một bữa đại tiệc.

Hạ Tử Khâm “lăng thôn hổ yến” quét qua tất cả các món trên bàn, thường thường lúc này, Tịch Mạc Thiên sẽ ở một bên cau mày nhắc nhở cô:

"Ăn chậm một chút, ăn cơm quá nhanh không tốt cho thân thể, còn có, không được ăn quá no, tránh việc tạo gánh nặng lớn cho trái tim, em bây giờ vẫn còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nên ăn ít một chút . . . . ."

“……….” Nhắc nhở một đống, Tịch Mạc Thiên cũng cảm thấy mình có phần nhiều lời, người từ bé đến lớn “quý chữ hơn vàng” như anh, ở trước mặt cô vợ nhỏ của mình hoàn toàn đảo lộn, căn bản không có một chút năng lực tự kiềm chế.

Tịch Mạc Thiên nghĩ, bệnh này của Hạ Tử Khâm, nhìn như hung hiểm, thật ra thì cũng không quá nghiêm trọng, về sau sở dĩ phát bệnh, có quan hệ rất lớn với tập quán sinh hoạt tùy tiện của cô. Cô lại còn uống rượu, uống đến say mèm.

Nghĩ đến lần đầu tiên gặp cô, hiện tại Tịch Mạc Thiên còn cảm thấy hơi sợ hãi, vì vậy sau lần phẫu thuật này, anh quản cô chặt hơn. Tịch Mạc Thiên bất đắc dĩ thở dài, rồi lại không tự chủ được dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn cô.

Ba tháng này có thể xem là khoảng thời gian sinh hoạt hài hòa nhất của hai người sau khi cưới, cách xa tất cả hỗn loạn, Tịch Mạc Thiên cho Hạ Tử Khâm sống trong thế giới an toàn thơ mộng mà cô muốn. Anh cưng chiều cô, quan tâm cô, còn có…. yêu cô, hai chữ cuối cùng là nguyện vọng từ tận đáy lòng của Hạ Tử Khâm.

Phụ nữ cần tình yêu, bởi vì tình yêu có thể tạo ra dáng vẻ xinh đẹp nhất cho họ. Bây giờ, Hạ Tử Khâm chính là ví dụ điển hình nhất. Cô trở nên rất đẹp. Trong sự che chở cùng điều dưỡng tỉ mỉ của Tịch Mạc Thiên, cô giống như một nụ hoa, từ từ nở rộ, loại phong nhã cùng mĩ lệ đó, cơ hồ có muốn cũng không che nổi nữa.

Thế cho nên khi Mạch Tử vừa nhìn thấy cô liền kinh ngạc hét lên:

"Hạ Tử Khâm cậu thay đổi rồi, trở nên rất xinh đẹp, rất ưu nhã, rất mỹ lệ đó, biết không?"

Mạch Tử liên tiếp dùng ba từ để hình dung, khiến Hạ Tử Khâm không tự chủ được nở nụ cười. Trước kia Mạch Tử không ít lần dùng một đống chú ngữ để miêu tả dáng vẻ của cô, nào là, con heo lười, quỷ dơ bẩn, nha đầu xấu xí. . . . . . đủ loại, đủ kiểu, nhưng đều mang nghĩa xấu, khen cô như vậy thật đúng là lần đầu tiên.

Hạ Tử Khâm không cảm thấy mình thay đổi gì, nhưng bị Mạch Tử kéo đến trước gương, cũng không nhịn khẽ kinh ngạc, trong gương là một cô giá nhỏ xinh đẹp, quần jean thấp eo rộng rãi, giày cao gót nhỏ nhắn bằng da cừu, làm nổi bật đôi đùi đẹp, áo T shirt nghiêng vai mặc trên người, toát lên nét trẻ trung hoạt bát, hợp với mái tóc thẳng thật dài cùng đôi con ngươi sáng trong tinh khiết, đi đến đâu cũng đều là một mỹ nữ dễ nhìn, dễ thấy nhất vẫn là sự hạnh phúc tràn đầy trong mắt cô.

Mạch Tử từ phía sau ôm hông của cô:

"Tử Khâm, Tịch thiếu nhà cậu đúng là có bản lãnh “chuyển đá thành vàng”, một nha đầu xấu xí, lôi thôi như vậy vào tay anh ta lại có thể biến thành đại mỹ nữ. Nói thật, mấy ngày nay mình cứ luôn lo anh ta đối xử với cậu không tốt, lo lắng nha đầu ngốc như cậu bị anh ta khi dễ, nhưng bây giờ xem ra là mình lo xa rồi, hơn nữa. . . . . ."

Mạch Tử nhìn Tử Khâm trong gương, dị thường chắc chắn nói:

"Cậu yêu anh ta, đúng không?"

Trên mặt Hạ Tử Khâm hiện lên một tia đỏ ửng, hơn nửa ngày mới xấu hổ gật đầu. Dáng vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng này khiến Mạch Tử nhíu mày không thôi. Lúc đầu vừa mới yêu Chu Hàng, cũng chưa từng thấy qua Hạ Tử Khâm như vậy, có chút ngượng ngùng, có chút kỳ lạ, nhưng cũng có một loại dũng cảm cố chấp, có thể thấy được cô yêu người đàn ông kia nhiều đến thế nào.

Mạch Tử chợt có loại cảm thán của bậc phụ huynh mà nhà có con gái mới lớn, cảm thán qua đi, lại bắt đầu lo lắng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bạn:

"Anh ta yêu cậu sao?"

Ánh mắt Hạ Tử Khâm tối lại, ở trước mặt Mạch Tử, Hạ Tử Khâm luôn luôn thẳng thắng, đây là thói quen hơn hai mươi năm của cô, thói quen luôn dựa vào Mạch Tử, chia sẻ tâm sự giấu kín trong lòng của mình. Vì vậy, đứng trước Mạch Tử, cô luôn không giữ bất kì một bí mật nào, nói là bằng hữu, nhưng thật ra Mạch Tử càng giống như chị của cô hơn.

Một hồi lâu Hạ Tử Khâm mới cúi đầu, mở miệng:

"Mạch Tử, mình không biết, anh ấy đối xử với mình rất tốt, tốt đến không thể bắt bẻ, nhưng anh ấy có yêu mình hay không, mình thật sự không biết?"

Hạ Tử Khâm nói mấy câu này rất nhỏ, có chút tự ti không xác định, Mạch Tử đau lòng không thôi, đưa tay ôm cô vào ngực mình, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô:

"Tử Khâm nhà chúng ta là cô gái tốt nhất, ưu tú nhất, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. . . . . ."

"Phốc. . . . . ."

Hạ Tử Khâm không khỏi bật cười, đẩy cô ra, kéo tay của cô ngồi lên ghế sa lon:

"Sao cậu lại về sớm như vậy? Không phải đi tuần diễn trên cả nước sao? Không đến nửa năm, một năm sẽ không xong, còn nữa, ngôi sao lớn nhà cậu là một đại soái ca cực phẩm, cậu lại ngày đêm tương bồi, có thể “gần quan được ban lộc” hay không đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.