Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 47: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [47]




CHƯƠNG 74

“Tôi nghĩ anh đã sớm biết kết cục của Hồ Ba. Cung Tuyết Dung là một người phụ nữ tốt, cô ấy không biết thân phận thật của anh, Tiểu Long từng nói nó lớn lên muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm thật giỏi, Tiểu Tuyết nói muốn trở thành vũ công bale, hình ảnh lúc nó nhảy trên sân khấu nhất định rất đẹp, còn anh, ở đây, với tôi – anh là người quan trọng chỉ sau anh ấy. Anh là người duy nhất trong số thuộc hạ của anh ấy đối tốt với tôi không phải vì thân phận, quan tâm tôi, lo lắng cho tôi. Nếu như có thể tôi hy vọng có thể làm bạn của anh cả đời, thật ra từ đầu, tôi chỉ muốn anh tin tôi muốn rời khỏi đây, rời khỏi anh ấy. Anh có vợ lại có hai đứa con, tôi thật không ngờ anh sẽ… yêu tôi, cho đến khi anh hôn tôi, tôi mới biết chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nên chỉ có thể thuận thuỷ thôi chu*.”

*Thuận thuỷ thôi chu: Đẩy mái chèo theo dòng nước, có nghĩa là thay đổi cách hành động cho hợp với hoàn cảnh.

Trên mặt Kim Tại Trung mang theo sự hối tiếc, âm thanh rất nhỏ.

“Trong lòng cậu tôi vẫn là người đặc biệt, là người quan trọng đúng không?”

Nhìn Kim Tại Trung, mắt của Hàn Kính mang theo sự kì vọng, Kim Tại Trung nhìn Hàn Kính, gật đầu. Có thể do thời gian nên hiệu lực của thuốc đã giảm đi, Hàn Kính dùng sức nằm thẳng ra, nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Nằm như vậy một lúc, Hàn Kính lại mở mắt ra.

“Vậy, hãy giết tôi đi.”

Lần này đổi sang Kim Tại Trung trên mặt lộ ra biểu tình kinh hãi nhìn Hàn Kính một mặt bình tĩnh.

“Cậu cũng biết sau lưng tôi là ai, cũng biết ông ta không phải thứ tốt đẹp gì, nếu như ông ta biết tôi đưa Tuyết Dung rời đi, vì tự bảo vệ ông ta sẽ không thể tha cho tôi, còn liên lụy Tuyết Dung bọn họ không thoát được. Nếu như tôi bỏ đi như vậy, tôi không biết ngày nào bản thân không kiềm chế được, sẽ chạy về mặc cho cậu đồng ý hay không mà đưa cậu rời khỏi hắn. Tuy rằng cậu không yêu tôi nhưng ít ra không phải hoàn toàn là giả. Hạnh phúc cũng như thuốc phiện, sau khi nghiện sẽ không thể thoát ra được, tôi đã nghiện mất rồi. Tôi nghĩ cậu cũng từng nghĩ qua sau khi nói rõ, có thể để tôi ở lại, nhưng nếu tôi tiếp tục ở lại thân phận không che giấu được mà bị bại lộ, cho dù hắn cùng bọn Dương Húc Huy tin tôi, những người khác cũng sẽ không tin, sớm muộn gì tôi cũng chết trên tay người khác, nên cậu mới để tôi đi đúng không? Còn nếu như tôi chết, đối với cậu, với tôi, với hắn, với Tuyết Dung bọn họ đều tốt. Hắn sẽ luôn xem tôi là anh em tốt, một anh em có thể dùng mạng bảo vệ người hắn yêu, tôi cũng không làm chuyện có lỗi với hắn, Tuyết Dung và hai đứa nhỏ cũng sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất, như vậy tôi sẽ không quá tội lỗi với bọn họ, cậu cũng sẽ luôn nhớ đến tôi, nhớ đến trừ hắn ra còn có một người yêu cậu. Vậy nên hãy giết tôi được không?”

Không biết có thật là hiệu lực của thuốc không quá mạnh, hay là ý chí của Hàn Kính quá mạnh, anh đã đưa tay nắm lấy tay cầm súng của Kim Tại Trung, đưa súng đè trước ngực mình.

“Tôi nghĩ cậu đã an bài tốt, không lâu sau sẽ có người đến, nổ súng đi.”

Kim Tại Trung nhìn Hàn Kính, chỉ lắc đầu, giật khỏi tay của Hàn Kính. Nhìn Kim Tại Trung xoay mặt đi, Hàn Kính lại xoay người, chống người bò dậy, đợi đến khi anh khuỵu trước mặt Kim Tại Trung, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, mũi thở những hơi thở nặng nề. Kim Tại Trung nhìn anh không nói gì, cũng không có hành động gì.

“Cậu nhất định cũng từng nghĩ qua kết cục này, cậu biết như vậy sẽ tốt cho mọi người, cũng là cách tốt nhất. Cho đến bây giờ tôi cũng không hối hận vì đã yêu cậu, cho dù cậu chỉ xem tôi là bạn, nhưng chí ít tôi cũng là người quan trọng trong lòng cậu, ít ra trong tim cậu vẫn có vị trí dành cho tôi, tôi đã rất vui.”>

Trước màn hình mọi người đều chú ý lên mặt của Kim Tại Trung và Hàn Kính, đợi Hàn Kính trả lời, ai cũng không chú ý Hàn Kính từ lúc nào đã âm thầm lấy súng từ trong tay Kim Tại Trung. Cho đến khi “Bằng bằng” hai tiếng vang lên khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

Hình ảnh dần mờ lại trước mắt mọi người nhìn thấy hôm đó, sau đó trở thành một màu đen. Dương Húc Huy nhìn Trịnh Duẫn Hạo bên cạnh sau đó xoay xe lăn lại, đối mặt với mọi người, không ngạc nhiên nhìn thấy khoé mắt đã đỏ lên của một số người.

Xoay người lại, Trịnh Duẫn Hạo đã trở lại biểu tình ban đầu, lộ ra khuôn mặt vô cảm thường ngày, nhìn đám người mang cảm xúc khác nhau trước mặt.

“Mọi người còn vấn đề gì không?”

“Không có.”

“Vậy vừa nãy các người nhìn thấy gì?’

“Không nhìn thấy gì cả.”

“Tất cả đều trở về đi.”

“Vâng.”

Những người sau khi rời đi từ sợ hãi khôi phục lại, mỗi người đều có ý nghĩ riêng, nhưng đối với Kim Tại Trung đều đã thay đổi cách nhìn, có người bái phục, có người sợ hãi. Từ đoạn phim đã nói lên tất cả, Hàn Kính nói trừ anh ra còn sáu người, còn sau khi Hàn Kính thì trong bang cũng xảy ra những “tai nạn” chết sáu người, tiếp đó là Walid. Đến bây giờ đã rất rõ sáu người đó là cảnh sát chìm, còn Walid chính là người sau lưng Hàn Kính. Những người đó chết rồi khiến người khác nghi ngờ, nhưng lại không tìm được bất kì chứng cứ nào chứng minh đó không phải tai nạn, đặc biệt là cái chết của Walid, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp! Đây không phải là cách làm việc quen thuộc của Dương Húc Huy, anh không thể đối xử “nhẹ nhàng” như thế với kẻ địch và phản đồ, vậy làm việc này chính là người còn lại, Kim Tại Trung!

Những đường chủ ngoài sợ hãi đối với Kim Tại Trung còn đang tự lo lắng cho bản thân. Những người chết có người là trợ thủ của đường chủ nào đó, thuộc hạ là cảnh sát mà mình không biết, cuối cùng lại để cho người khác trừ khử, vậy bản thân có quan hệ gì với cảnh sát thì không thể nói rõ bằng một, hai câu được. Hiện tại tuy Trịnh Duẫn Hạo không biểu hiện việc muốn tiếp tục điều tra, nhưng không thể nói rằng sau này sẽ không điều tra. Cho dù Trịnh Duẫn Hạo không làm, vậy sau khi Kim Tại Trung trở về thì sao? Cậu ta có khuyên Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục điều tra không? Trước đây việc Kim Tại Trung và Dương Húc Huy làm đã được xem là một hành động lớn, nhưng bọn họ không hề hay biết. Tuy rằng bản thân tự rõ sự trong sạch của mình không có quan hệ với cảnh sát, nhưng nếu như Trịnh Duẫn Hạo hay Kim Tại Trung tiếp tục điều tra, điều tra được những chuyện khác thì sao? Trịnh Duẫn Hạo, bọn họ đương nhiên là không dám động vào, còn Kim Tại Trung của hiện tại họ không động nổi và cũng không dám động. Trong lòng họ đang nghĩ về sau tự tìm cách khắc phục, bao che bản thân là tốt nhất.

Còn liên quan đến bức ảnh đó, không ai dám hỏi.

Sau khi đám người đó đi, Trịnh Duẫn Hạo cũng để Đào Chí Cương và Đặng Dũng trở về. Dương Húc Huy gật đầu với Tân Tử Phong đang nhìn mình, cho anh ta cũng trở về. Nhìn thấy cửa đóng lại Dương Húc Huy mới quay sang Trịnh Duẫn Hạo lần nữa.

“Ở đây còn một số thứ, anh cảm thấy nên để cậu xem thì tốt hơn.”

“Phiền cậu giúp giùm” Dương Húc Huy vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Hạ Phương, trong tay đưa ra một chiếc đĩa khác.

Vẫn là phòng sách của Kim Tại Trung.

Đoạn phim này rất ngắn, sau khi hình ảnh dừng lại Dương Húc Huy quay sang nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang mang biểu tình phức tạp.

“Lần đó ở nhà kính, cậu ấy cũng như vậy.”

Nên anh mới có tin tưởng với Kim Tại Trung, sau khi cậu ấy nói ra điều kiện mới đồng ý hợp tác cùng cậu ta. Nhưng lúc đó anh không tin tưởng Kim Tại Trung như vậy, liền dùng thân phận đặc biệt của mình “theo dõi” Kim Tại Trung, nên mới có những đoạn phim này. Nhưng những thứ này anh không cần nói với Trịnh Duẫn Hạo, vì Trịnh Duẫn Hạo chắc chắn sẽ hiểu.

Không tiếp lời, Trịnh Duẫn Hạo chỉ nhìn màn hình lại sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.