Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 37: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [37]




CHƯƠNG 64

“Lưng của ngươi….”

“Giúp ta rút ra.”

Chưa đợi Kim Tại Trung nói xong, Dương Húc Huy đã mở miệng nói, dường như rất rõ tình trạng của bản thân.

“Nhưng…..”

Không biết mảnh gỗ cắm sâu hay không, nếu rút ra sẽ rất khó cầm máu, nguy cơ sẽ tạo vết thương nghiêm trọng, ngoài ra còn có thể mất mạng….

“Không còn thời gian nữa.”

Kim Tại Trung nhìn Dương Húc Huy, chần chừ. Dương Húc Huy khó khăn nhìn về cánh cửa bị nổ tung, lại quay đầu nhìn Kim Tại Trung.

“Chỉ sợ chuyện sẽ không kết thúc như vậy, nhanh!”

Kim Tại Trung cũng nhìn ra ngoài cửa, đôi tai mẫn cảm nghe thấy bên ngoài lại có những tiếng động lạ, đưa tay nắm lấy mảnh gỗ trên lưng Dương Húc Huy, nhắm mắt lại rút ra. Mảnh gỗ dường như cắm không quá sâu, nhưng vết thương không ngừng chảy máu. Mảnh gỗ vừa được rút ra, Dương Húc Huy liền lập tức đứng dậy.

“Đợi ta tìm….”

“Không còn thời gian nữa.”

Không đợi Kim Tại Trung nói xong, Dương Húc Huy đã kéo cậu đi ra ngoài cửa sổ. Đi đến bên cửa sổ, Dương Húc Huy mở cửa ra nhìn sợi dây bên ngoài, tìm một chỗ vững chắc để cột chặt dây vào, rút chiếc khăn trải bàn cầm chắc trong tay, nắm chắc dây.

“Ôm chắc ta.”

Cho dù biết thời gian gấp gáp, nhưng vì vết thương trên lưng Dương Húc Huy nên Kim Tại Trung không dám đưa tay ra. Không chờ Tại Trung quá lâu, Húc Huy một tay ôm lấy Kim Tại Trung rồi đứng trên thành cửa sổ, Kim Tại Trung theo bản năng dùng tay ôm lấy anh. Nhìn thấy Tại Trung đã ôm chặt mìn, Dương Húc Huy buông cánh tay ôm chặt Kim Tại Trung ra, hai tay nắm chắc sợi dây.

“Giữ chắc đấy!”

Âm thanh chưa dứt, Dương Húc Huy đã đem theo Kim Tại Trung nhảy ra ngoài. Trong lúc nhảy ra Kim Tại Trung xoay đầu lại nhìn thấy có hai người đang cầm súng xông vào. Đôi chân lại nhanh chóng đáp xuống mặt đất, Kim Tại Trung vốn tưởng sau khi tiếp đất sẽ an toàn một chút, nhưng vừa tiếp đất, đạn đã bay đến bên người, bên dưới còn có viện binh! Không đợi Kim Tại Trung kịp phản ứng, Dương Húc Huy đã kéo theo Tại Trung chạy.

Kim Tại Trung không ngờ đến những cảnh chỉ thấy trong tivi lại xảy ra trên người mình, nhưng cậu không thể suy nghĩ nhiều, tất cả sức lực đều tập trung vào chân, chỉ biết chạy theo Dương Húc Huy. Trước mặt có một chiếc xe đang đậu, Kim Tại Trung còn chưa kịp nhận ra, một bên Dương Húc Huy đã mở cửa xe ra. Lần này không đợi Dương Húc Huy mở miệng nói, Kim Tại Trung đã nhanh chóng chui vào trong xe, đợi đến khi Dương Húc Huy lên xe, liền đạp chân ga. Sau khi lên xe Dương Húc Huy rút súng ra, bò đến hàng ghế sau, hoàn toàn nhập vào cuộc chiến khốc liệt.

Nhìn những chiếc xe đang đuổi phía sau, Kim Tại Trung biết, hôm nay đám người đó không lấy được mạng của hai người sẽ không bỏ cuộc! Cậu biết rằng mình chỉ nên tập trung lái xe, nhưng vẫn không nhịn được nhìn qua kính chiếu hậu xem xem Dương Húc Huy đang bị thương ở hàng ghế sau.

Nhanh chóng cắt đuôi người sau lưng, địa chỉ của bệnh viện Hà Thị cậu còn nhớ. Nhưng con đường họ đang đi không đi đến bệnh viện.

Những chiếc xe phía sau đã theo sát hơn, Kim Tại Trung đạp mạnh chân ga, không còn thời gian để ý kim chỉ tốc độ chỉ số bao nhiêu, chỉ nghĩ đến phải nhanh chóng thoát khỏi những chiếc xe đằng sau. Còn lúc Kim Tại Trung tăng tốc thì những chiếc xe cũng tăng tốc theo, áp sát lên, hướng về phía họ mà nổ súng. Tiếng đạn bắn vỡ kính cùng tiếng của Dương Húc Huy khiến Kim Tại Trung hoảng loạn, nhìn qua kính chiếu hậu cảm thấy tình trạng dường như không chuyển biến theo chiều hướng tốt. Chiếc xe sau khi chạy qua đường lớn đường bé cuối cùng dừng lại trong một con hẻm nhỏ, một phút kích động đã không thể tiếp tục chạy về phía trước. Quả quyết xuống xe, hai người theo hẻm nhỏ mà chạy, chiếc xe chặn bên ngoài giúp họ giành được thêm một ít thời gian, sau lưng không ngừng phát ra tiếng súng bắn khiến hai người chọn cách chạy về một phương yên tĩnh. Dừng lại trước một nhà máy bị bỏ hoang, hai người nhìn nhau sau đó tìm chỗ núp.

Nghe thấy tiếng bước chân dần dần tiến về phía họ, hai người không hẹn cùng chuyển ánh mắt xuống mặt đất. Nếu như theo dự đoán, thì đám người đó sẽ lần theo vết máu mà tìm ra. Lúc biết Kim Tại Trung mới phát hiện, trên chân của Dương Húc Huy bị đạn bắn trúng.

“Cậu nghe đây.”

Dương Húc Huy hạ thấp giọng xuống.

“Cậu trước hết trốn ở đây, ta ra nhử bọn họ đi chỗ khác, cậu tìm cơ hội mà rời khỏi đây, biết không?”

Sự nghiêm túc chưa từng thấy của Dương Húc Huy khiến Kim Tại Trung gật đầu, sau đó nhìn Dương Húc Huy đứng dậy, chạy đến một nơi bỏ nhiều phế phẩm gần đó nổ súng, những người đó chuyển sự chú ý theo hướng đó. Nổ hai phát súng, Dương Húc Huy tiếp tục chạy xa khỏi nơi Kim Tại Trung đang chốn.

Nín thở, trấn tĩnh bản thân, tiếng súng không ngừng truyền đến bên tai, Kim Tại Trung nỗ lực không để mình nghĩ đến Dương Húc Huy đang thương tích đầy mình, chuẩn bị tốt tìm thời cơ chốn ra ngoài. Đợi một lúc sau vừa muốn tìm chỗ chốn tiếp theo, thì lời nói của một trong những người đó thu vào tai Kim Tại Trung khiến cậu dừng chân.

Tiếng Italy?! Những kẻ bịt mặt này là người Italy?! Ngoài ra mục tiêu của bọn họ là cậu chứ không phải Dương Húc Huy.

Tiếng súng dừng lại, liền khiến Kim Tại Trung hồi thần lại. Đột nhiên lại phát ra một tiếng súng, sau đó rất lâu cũng không nghe thấy tiếng súng, Kim Tại Trung trong lòng liền lo lắng.

Dương Húc Huy xảy ra chuyện gì rồi?!

Kim Tại Trung cẩn thận đưa đầu ra, nhìn theo phía Dương Húc Huy bỏ đi.

Đặt khúc gỗ trên tay xuống, nhìn thấy người đang đè trên người Dương Húc Huy, Kim Tại Trung thở hắt ra.

Cũng may cậu quay lại.

“Làm ơn giúp với.”

Dương Húc Huy đẩy đẩy người đang đè trên mình, không được, chỉ có thể mở miệng nhờ Kim Tại Trung giúp. Đặt khúc gỗ trên tay xuống, Kim Tại Trung khụy xuống, đẩy cái người đang đè lên Dương Húc Huy ra, đỡ anh đứng dậy, tránh nhìn vết chém mới trên ngực anh.

“Không phải bảo cậu chạy trước sao?”

“Mục tiêu của bọn họ là tôi.”

“…..”

“Lúc tôi học đại học chủ yếu là học tiếng Anh, tiếng Nhật, tự học tiếng Tây Ban Nha và tiếng Italy. Ngoài ra anh cảm thấy mình có thể giữ chân bọn họ để tôi bỏ trốn sao? Đưa điện thoại cho tôi, chúng ta…..”

Sau khi Kim Tại Trung đưa tay vào túi áo của Dương Húc Huy khiến Dương Húc Huy khẽ rên đau. Ngón tay cảm nhận dịch thể ấm nóng, khiến cho tay cậu run lên. Ngây ngốc hai giây Kim Tại Trung giữ lấy Dương Húc Huy, để anh dựa vào người mình.

“Chống đỡ được không?”

“Ân.”

Nhìn biểu tình nặng nề của Kim Tại Trung, Dương Húc Huy nhịn đau đáp lại.

Phát súng này bị điện thoại đỡ lại, nên cũng không quá sâu. Nhưng nói thật, y cũng không biết bản thân có thể chống chịu bao lâu. Bụp! Đạn bắn vào bức tường gần đó, khiến cho hai người mới chạy được vài bước dừng lại, lập tức chốn sau sau một tấm gỗ, động tác mạnh như vậy khiến Dương Húc Huy nhíu chặt đôi lông mày. Đỡ Dương Húc Huy ngồi xuống, để anh dựa vào tấm gỗ sau lưng, ánh mắt của Kim Tại Trung dừng lại trên khẩu súng của người nằm cách họ không xa.

“Đừng qua đó!!”

Nhìn theo ánh mắt của Kim Tại Trung, Dương Húc Huy có thể hiểu được ý của cậu. Nhưng đã không kịp, vừa lúc anh mở miệng nói, Kim Tại Trung nhìn về nơi lúc nãy bị đạn bắn vào rồi xông ra ngoài.

Cho dù thân thủ không tốt như Dương Húc Huy, nhưng khoảng thời gian này cơ thể của Kim Tại Trung đã tập luyện không ít. Sau khi lấy được súng, Tại Trung lại trở về trốn sau bức tường, tim đập nhanh bùm bụp. Cầm chắc súng, Kim Tại Trung nhìn Dương Húc Huy cách cậu không xa cười mỉm. Nhìn Kim Tại Trung, Dương Húc Huy thở dài, thả lỏng thân thể đã căng cứng, nhắm mắt lại dựa vào tấm gỗ sau lưng.

Bây giờ anh có thể cảm thấy rõ ràng năng lượng trong cơ thể đang dần dần mất đi, bản thân sợ không đợi được bao lâu, trước lúc đó phải nhanh chóng đưa Kim Tại Trung rời khỏi đây an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.