Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 30: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [30]




CHƯƠNG 57

Trịnh Duẫn Hạo vẫn bận rộn như trước, Kim Tại Trung vẫn tiếp tục sống cuộc sống im lặng, chỉ là, những người khác đều cảm thấy Kim thiếu gia của bọn họ có gì đó khác với xưa. Trịnh Duẫn Hạo cũng đã sớm cảm giác được, nhưng mà là Kim Tại Trung càng giống trước kia hơn, có thể là giống Kim Tại Trung trước khi sang Mĩ.

“Kim thiếu gia đâu? Lại đi đến phòng tập rồi sao?”

“Vâng.”

Hôm nay Trịnh Duẫn Hạo rất sớm về tới nhà một chân vừa bước vào cửa đã dừng lại hỏi. Sau khi được câu trả lời khẳng định, Duẫn Hạo không chần chừ xoay người, đi đến phòng tập của thuộc hạ, mấy ngày nay Kim Tại Trung không đi vào nhà kính nữa, mà mọi ngày cũng đến nơi bây giờ hắn đang đến. Đến đây lâu như vậy, Kim Tại Trung chỉ từng vào nơi đó hai lần, lần đầu là lúc cậu mới đến Đào Chí Cương dẫn cậu đi thăm quan, lần hai là trước khi được chính thức ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo dẫn cậu đến phòng tập của riêng hắn trong toà nhà luyện tập. dậy cậu một số kĩ xảo tấn công gần. Lần đó chiêu Kim Tại Trung dùng để đối phó Trịnh Duẫn Hạo, chính là một trong những chiêu Trịnh Duẫn Hạo dạy cậu trong hai ngày đó. Đến đây, bất luận là ai đều là đến để luyện tập, nhưng Tại Trung đến đây làm gì? Duẫn Hạo thật sự muốn biết, hắn không muốn nghe báo cáo từ người khác, hắn muốn tận mắt nhìn thấy.

Mấy ngày nay phòng tập thường dễ chịu và náo nhiệt, cũng giống như bây giờ. Kim Tại Trung khoác trên người bộ đồ luyện tập màu trắng, trên eo cột một sợi đai đen, đứng bên sàn đấu. Một người cũng ăn mặc giống như cậu, A Cửu đứng đằng sau, vừa giúp cậu đấm lưng vừa giúp cậu bóp vai.

“Kim thiếu gia, một lát cậu nhất định phải đánh bại A Thành, đốt bớt sự kiêu căng của anh ta, thật khoa trương.”

“Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Cơ thể đã hơi kiệt sức vì trận đấu trước đó với A Cửu sau lưng cậu, nhưng Kim Tại Trung vẫn cảm thấy rất cao hứng, cảm thấy hơi tiếc vì không sớm nghĩ ra cái cách vui như vậy. Mấy ngày nay việc Kim Tại Trung làm chính là —bái sư học nghệ.

Nhưng Kim Tại Trung không muốn học cực khổ như vậy, mục đích chủ yếu của cậu là làm vui tất cả mọi người, lại có thể luyện tập thân thể, môt người ở trên lầu tự luyện tập mấy thứ máy móc đó thật sự rất vô vị. Còn cách cậu nghĩ ra, chia mọi người ra thành hai đội, sau đó hai người sẽ dạy cậu những thuật chiến đấu, nói toạc ra là kỹ xảo đấm đá, sau đó Kim Tại Trung lại lần lượt đấu với hai người. Còn cái này cũng là trận đấu giữa hai người dạy cậu kỹ xảo, giữa hai trận đấu sẽ được nghỉ nửa tiếng để cho Kim Tại Trung khôi phục thể lực. Giống như đội của A Thành và A Cửu, trước đó Kim Tại Trung dùng những kỹ xảo A Thành dạy để đấu với A Cửu, cuối cùng cũng thắng được A Cửu. Đương nhiên đấu như vậy chỉ là phải đếm ngược, nếu không Kim Tại Trung sợ thắng không nổi. Trước đó Kim Tại Trung thắng A Cửu, tiếp theo phải thắng cả A Thành, như vậy A Thành và A Cửu sẽ hoà nhau. Ngược lại, nếu thua thì là A Thành thắng A Cửu. A Cửu so với A Thành cao hơn nửa cái đầu, nhưng trước đó lúc hai người giao đấu, năm lần có ba bốn lần là A Thành thắng. Lúc bắt đầu A Thành thắng luôn nói: “ Ngươi tự nhận mình là sư muội đi, ta sẽ dạy ngươi cách đánh thắng ta.”.Sau đó lại đổi thành “ Đến đây gọi tiếng sư phụ nghe xem nào”, khiến A Cửu tức không chịu được.

Vừa bắt đầu mọi người đều e dè trước thân phận của Kim Tại Trung, cũng rất thận trọng. Từ từ họ mới cảm thấy Kim thiếu gia bây gờ khác với ấn tượng trước đây, cũng không “yếu đuối” như trong tưởng tượng của họ, được làm sư phụ cũng cảm thấy rất thoải mái, trò chơi này vừa có thể luyện tập vừa có ý nghĩa, mọi người đều trở nên thoải mái. Trong lúc trận đấu diễn ra những người khác vây xung quanh xem, hay là cổ vũ hay là bàn luận, rất náo nhiệt.

“Được rồi, đến giờ rồi.”

Kim Tại Trung đứng vào trong sàn đấu, bên đó A Thành cũng bước vào, không mất công hành lễ dư thừa, hai người vừa bắt đầu đã “học hỏi” nhau.

Vận động vốn không phải sở trường của Kim Tại Trung, lại càng thêm trận đấu trước đó tiêu tốn quá nhiều thể lực của cậu, thời gian nửa tiếng không hồi phục được bao nhiều, nên lúc đấu cùng A Thành, sau năm phút Kim Tại Trung đã rất rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, A Cửu bên cạnh xem trận đấu cũng nắm chặt nắm đấm. Thêm ba phút nữa, thể lực của Kim Tại Trung giảm mạnh, bị A Thành đánh ngã xuống đất. A Thành ngồi trên eo của Kim Tại Trung, áp chế cậu xuống mặt đất, ghi được vài điểm.

“Sao rồi, lần này ngươi phục chưa?”

A Thành vừa cười vừa nhìn về phía A Cửu.

“Không phục nếu không phải Kim thiếu gia vừa đánh với ta một trận, thì ngươi làm sao thắng được, ta tất nhiên không phục!”

Còn Kim Tại Trung bị đè dưới đất vừa định mở miệng nói, cũng không biết ai la lên “Đại ca” khiến cho lời của cậu bị đè nén lại, sức nặng ở trên người cũng theo tiếng gọi mà biến mất. Vốn dĩ mọi người đang đứng ngôi xung quanh sàn đấu, đều đứng dậy, đồng loạt gọi.

“Đại ca.”

Trong lòng Kim Tại Trung cũng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nhanh không chậm đứng dậy, xoay người nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo đang đi đến bên sàn đấu, không nói gì. Lúc này Kim Tại Trung vì vừa mới đấu xong nên mồ hôi nhãi nhệ quần áo sộc sệch, lộ ra một phần ngực, những giọt mồ hôi trượt dài trên đoá tường vi đó khiến nó càng quyến rũ hơn, tóc dính mồ hô cũng bết lại trước trán, Kim Tại Trung như vậy lại đặc biệt mị hoặc. Trịnh Duẫn Hạo dời ánh nhìn đi.

“Mọi người dường như chơi rất vui.”

Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo không quá nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta không dám thở mạnh, họ không biết đại ca rốt cuộc có tức giận hay không, bọn họ như vậy xem như là đang chơi. Đặc biệt là A Thành, lén đưa mắt nhìn Kim Tại Trung đang đứng bên cạnh, toát mồ hôi lạnh.

“Là ta cảm thấy chán, nên để họ cùng luyện tập, không được sao?”

Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, hỏi với ngữ khí nghiêm túc.

“Ta đâu có nói là không được.”

Cởi giày ra, Trịnh Duẫn Hạo bước vào sàn đầu đứng trước mặt Kim Tại Trung, tay tự nhiên giúp cậu chỉnh lại y phục, mắt lại nhìn những người xung quanh.

“Ta cũng lâu rồi không đến đây, bây giờ đã đến rồi thì tiện thể xem khả năng của các ngươi có bị tụt dốc hay không.”

Tiếng của Trịnh Duẫn Hạo vừa dứt, một chuyện mà mọi người đều không ngờ đến đã xảy ra: Kim Tại Trung dùng một động tác vật vai rất đẹp, vật một Trịnh Duẫn Hạo chưa có sự chuẩn bị xuống đất. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo phản ứng rất nhanh, liền kéo Kim Tại Trung xuống một cái, lật người đã đè cậu dưới thân. Sau đó mọi người còn chưa nhìn thấy Kim Tại Trung làm gì, trong lúc tay Trịnh Duẫn Hạo vừa nới lỏng, Kim Tại Trung lại trở người leo lên eo của Trịnh Duẫn Hạo, giữ chặt lấy tay hắn. Kì thực thì với thực lực của Trịnh Duẫn Hạo muốn khống chế Kim Tại Trung không khó, nhưng hắn không làm vậy.

“Cái vật vài này là của A Thành dạy ta, còn cù là do A Cửu dạy ta, ra tay bất ngờ thì mới dễ dàng chiến thắng đúng không?”

Ở phía trên Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung cười rạng rỡ. Sau đó Trịnh Duẫn Hạo lại làm một chuyện khiến tất cả mọi người ngây ngốc: ngồi dậy, Trịnh Duẫn Hạo hôn lên môi Kim Tại Trung. Tại Trung cũng cứng người một lúc, Duẫn Hạo nhẹ nhàng đẩy cậu ra, ngồi thẳng dậy, đưa miệng đến bên tai cậu dùng âm vực chỉ đủ để cho cậu nghe thấy nói một câu.

“Chiêu này ta cũng từng dạy ngươi.”

Cho đến khi Kim Tại Trung phản ứng lại, mặt và tai đều đã đỏ, lập tức nhìn xung quanh, còn những người ngây ngốc đã sớm hiểu chuyện cúi thấp đầu, điều này càng khiến Tại Trung bối rối, trong một lúc không biết nên phản ứng như thế nào. Nhìn cậu như vậy, khoé môi của Duẫn Hạo kéo lên thành một nụ cười.

“Xem ra mấy ngày nay mọi người đều dạy không tồi, tiếp đến ai muốn thi đâu với ta? A Thành, ngươi trước đi.”

“Vâng.”

Trịnh Duẫn Hạo cởi áo vest ra, tháo cà vạt xuống, đưa cho Kim Tại Trung đứng bên cạnh, mỗi động tác đều làm rất tự nhiên, ngay cả lúc Kim Tại Trung đưa tay ra nhận lấy áo khoác cũng khiến người khác cảm thấy, hai người rất hiểu nhau, phảng phất như chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng trong thực tế thì đây là lần đầu tiên họ làm như vậy.

Thân thủ của A Thành không tồi, hai người đấu suốt mười phút vẫn chưa phân cao thấp, nhưng kết quá thì người xem cũng đoán được bảy tám phần, thua dĩ nhiên là A Thành. Nhìn A Thành đang nằm thở hổn hển trên sàn, Trịnh Duẫn Hạo cử động xương bả vai, phát ra tiếng răng rắc.

“Không tệ, lực của nắm tay so với trước đây đã mạnh hơn. Tiếp theo ai sẽ lên?”

Một trận đấu hay kích thích ý chí chiến đấu của đám nam nhi này, không đợi Trịnh Duẫn Hạo gọi tên cũng tự động bước vào sàn đấu, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn dường như đã rất lâu chưa vận động xương cốt như vậy, Trịnh Duẫn Hạo cũng rất hưng phấn. Nhìn Trịnh Duẫn Hạo như vậy, Kim Tại Trung lần đầu tiên được thấy, lúc này Trịnh Duẫn Hạo có sức thu hút tuyệt đối, cả những giọt mồ hôi nhỏ xuống từ tóc của hắn cũng đầy mị lực. Trịnh Duẫn Hạo như vậy đã thu hút mọi sự chú ý của Kim Tại Trung, từ lúc bắt đầu ánh mắt của cậu đã không thể nào rời khỏi hắn!

Hôm đó dường như đã định phải khiến cho Kim Tại Trung bối rối, cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo kết thúc việc thi đấu với thuộc hạ vì bụng của Kim Tại Trung phát ra tiếng kêu. Lúc vừa nghe thấy tiếng đó mọi người đều ngẩn người một lát, lúc hiểu rõ được nguyên nhân của tiếng kêu thì kìm chế không được mà cười lén.

“Ta phải về ăn cơm đây.”

Mặc kệ người khác, Kim Tại Trung nói một cậu liền cầm lấy áo của Trịnh Duẫn Hạo chạy đi. Sau đó Trịnh Duẫn Hạo cũng giải tán mọi người, trở về.

Nhắm mắt lại nằm trong bồn tắm, nghĩ đến nụ hôn trên sàn đấu, mặt của Kim Tại Trung lại nóng bứng lên, cậu không biết Trịnh Duẫn Hạo có phải cố ý hay không, tuy rằng lúc đó rất bối rối, nhưng cũng không ghét, ngược lại cảm thấy thích. Chỉ là không biết ngày mai phải đối diện với mọi người như thế nào, vẫn luôn cảm thấy ngại. Còn lúc này sau khi tắm xong, ngồi trên sopha dưới lầu Trịnh Duẫn Hạo đang đợi Kim Tại Trung xuống ăn cơm, tâm ý lại không đặt lên tờ báo trong tay, cùng với Kim Tại Trung không hẹn mà nghĩ đến nụ hôn trước đó. Kì thực cả hắn cũng không rõ lúc đó trong lòng đang nghĩ gì, có phải là cố ý muốn khẳng định chủ quyền của bản thân hay không, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tự tại của Tại Trung, cảm thấy rất thích, trong lòng rung động, liền hôn cậu. Còn phản ứng tiếp theo của Kim Tại Trung, hắn cũng rất thích, nhớ đến bộ dạng đỏ mặt bối rối của Kim Tại Trung, khoé môi lại mang tiếu ý.

Từ trong phòng tắm đi ra, Kim Tại Trung thay đồ ngủ rồi đi xuống lầu dùng cơm tối. Nhưng vừa đi tới cửa lại dừng bước, nhìn bộ đồ ngủ trên người lại quay người đi đến trước tủ quần áo, mở tủ ra thay bộ quần áo ở nhà, mới đi xuống lầu.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trịnh Duẫn Hạo gấp báo lại ngước đầu, nhìn về phía Kim Tại Trung đã xuống lầu. Dường như có cảm ứng, Kim Tại Trung gần như cùng lúc đứa mắt nhìn, cùng ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo gặp nhau. Hai mắt nhìn nhau chỉ trong một giây, hai người lại đồng thời nhìn sang nơi khác. Đặt báo xuống, Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy đi về phía phòng ăn. Kim Tại Trung chậm hơn hai bước đi theo sau. Vừa đi đến cửa phòng ăn chân của Trịnh Duẫn Hạo đã dừng lại, nhìn thấy phòng ăn dường như rộng hơn nhiều. Chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch dài rộng đã không còn thay vào đó là chiếc bàn gỗ được điêu khắc nhỏ hơn gấp mấy lần, trên bàn có chiếc khăn trải màu vàng nhạt, khăn bàn không che phủ cả chiếc bàn, hai bên lộ ra khoảng 15 cm mặt bàn trơn nhẵn màu tối, khiến cho ngươi ta cảm thấy nhẹ nhàng đơn giản. Tuy cái này không được xem là thay đổi lớn, nhưng lại khiến cho phòng bếp vốn hào hoa nhưng lạnh lẽo bây giờ trở nên ấm áp hơn. Kim Tại Trung sau lưng Trịnh Duẫn Hạo đương nhiên là biết tại sao hắn dừng lại, lúc hắn dừng lại Kim Tại Trung có đưa mắt nhìn hắn, đi đến bên bàn ngồi xuống. Nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống ở phía đối diện, Kim Tại Trung mới mở miệng nói.

“Là ta bảo Tổng tẩu thay đi. Dù gì cũng chỉ có hai người ăn cơm, không cần dùng chiếc bàn lớn như vậy. Bàn lớn như vậy đồ vật lại ít, lại cảm thấy lạnh lẽo, ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống, cũng không có cảm giác ở nhà.”

“Ân…như vậy cũng tốt.”

Mặc cho Kim Tại Trung nói gì ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo cũng không dời khỏi Kim Tại Trung, mà vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt cậu. Dời ánh mắt đi, nhìn những thức ăn Tổng tẩu đặt trên bàn, mắt của Kim Tại Trung lại nóng bừng lên, vì câu nói cuối cùng của mình, cũng vì đáp án ban nãy của Trịnh Duẫn Hạo. Từ trước đến nay dù cậu hay là Trịnh Duẫn Hạo, đối thoại của họ đều chỉ sử dụng đơn âm [ân]. Chính là không nói lời dư thừa nào nữa. Nhìn Kim Tại Trung đang cúi đầu ăn cơm, Trịnh Duẫn Hạo cũng cúi đầu cầm chén đũa lên, không nói gì nữa. Hai người đã cắt đi khoảng cách vật lí của chiếc bàn ăn, vì bàn ngắn hơn, không khí bàn ăn, cũng trở nên ấm áp kì diệu.

Ăn được khoảng mười miếng, Trịnh Duẫn Hạo vẫn cảm thấy bàn ăn hôm nay có chỗ nào hơi lạ, dừng đũa lại, não cũng bắt đầu suy nghĩ. Lúc nhìn thấy cá trong tô canh, liền hiểu ra, Kim Tại Trung vẫn không hề động đũa vào miếng cá đó, Chỉ uống vài ngụm canh. Cá, Trịnh Duẫn Hạo không ghét, nhưng cũng không thích. Lúc ở bên ngoài ăn hắn cũng không kén chọn nhiều, chỉ cần mùi vị ngon là được. Nhưng ở đây có đầu bếp của riêng mình, lúc chỉ có hắn ăn một mình, những món có cá thường rất ít xuất hiện trên bàn ăn, bây giờ 3/5 lần là có món cá, đó thực sự chỉ vì Kim Tại Trung thích, mỗi lần Trịnh Duẫn Hạo cũng theo lệ mà ăn một ít.

Nhìn thấy thịt cá Kim Tại Trung không động tới, đũa của Trịnh Duẫn Hạo vừa đưa qua, vừa gắp, hàng lông mày đã nhíu lại: xương cá không được lấy ra. Nhìn thấy đũa của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại, Kim Tại Trung theo tay hắn nhìn lên mắt hắn.

“Là ta dặn sư phụ làm cá, không cần lấy xương ra.”

Muốn lấy hết xương của một con cá phải tốn rất nhiều thời gian, sư phụ làm cá cũng đã bốn mươi mấy gần năm mươi rồi, nếu như thường xuyên làm như vậy, chỉ sợ sẽ bị đau cổ mất. Còn Trịnh Duẫn Hạo lúc này đối với đáp án của Kim Tại Trung, dường như không đồng ý, đũa thu lại, mày vẫn đang nhíu lại.

Phán đoán của hắn đã được khẳng định, Kim Tại Trung là vì sư phụ đó đã có tuổi, như vậy cúi đầu lấy xương cá chắc chắn rất mệt. Nhưng hắn không có lòng từ bi như Kim Tại Trung, hắn từ trước đến nay đều chọn người theo khả năng. Hắn tốn tiền mời họ về thì yêu cầu của hắn cũng phải được đáp ứng, làm không được thì nghỉ, hắn chưa từng nghe qua chủ nhân phải xem mặt người làm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.