Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 29: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [29]




CHƯƠNG 56

Hắn không nghĩ Kim Tại Trung sẽ quay lại phòng sách, nên không vào đó tìm, nhưng không ngờ người đó lại ở nơi gần như vậy.

Đi đến trước cửa phòng sách, Trịnh Duẫn Hạo hít sâu, nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cho đến khi nhìn thấy người đứng bên cửa sổ, lòng mới nhẹ nhõm hơn. Còn Kim Tại Trung biết rõ người đi vào là ai, từ từ xoay người, rút tay trong túi ra đưa lên.

“Ta nghĩ bây giờ có thể yêu cầu được ở một mình.”

Nhìn thấy nòng súng đen đang chĩa về phía mình, Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, nhưng chân không dừng bước. Cây súng đó là từ sau chuyện của Mễ Nhạc, Trịnh Duẫn Hạo từ kho súng của mình lấy cho Kim Tại Trung, Nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo đang đến gần, Kim Tại Trung cười nhẹ, nòng súng chuyển hướng tì lên huyệt thái dương của mình. Bước chân của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại, đứng tại chỗ nhìn Kim Tại Trung. Khóe môi của Kim Tại Trung vẫn giữ độ chếch như ban đầu, tay phải khẽ động, tiếng lên đạn vang lên trong không gian im ắng, dường như lập tức, Trịnh Duẫn Hạo xoay người đi ra ngoài. Lúc cửa được đóng lại, Kim Tại Trung bỏ súng xuống, đặt lên bàn, sau đó nằm trên giường.

Cậu bây giờ không có sức khoẻ cũng như tâm trạng để nói chuyện, cậu bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc. Cũng không biết mình đã thức dậy rồi lại tiếp tục ngủ bao nhiêu lần, chỉ đến khi cảm thấy ngủ đủ Kim Tại Trung mới ngồi dậy trên giường, mở đèn, nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tường đã 12 h hơn. Cảm thấy hơi đói, xuống giường Kim Tại Trung ra khỏi phòng đi đến phòng bếp ở dưới lầu một, sau khi đơn giản làm một vài thứ để ăn lại đi lên lầu. Sau khi giải quyết vấn đề của bụng, Kim Tại Trung bắt đầu suy nghĩ đến việc tiếp theo phải giải quyết.

Vừa suy nghĩ vừa mở cửa nên không phát hiện trong đó có một người đang đứng. Đóng cửa lại, xoay người, đi vài bước thì mặt đã đụng vào người đứng ở đó. Theo bản năng lùi lại vài bước, Kim Tại Trung vừa mở miệng ra, lúc nhìn thấy thứ trên tay Trịnh Duẫn Hạo lại khép miệng lại, nghiêng đầu sang một bên. Trong tay Trịnh Duẫn Hạo là bản nhạc mà lần trước Tổng tẩu đem sang cùng với cây tiêu, bản nhạc này Trịnh Duẫn Hạo cũng từng nghe qua, chỉ là bây giờ trên tờ giấy có những hình vẽ đơn giản do Kim Tại Trung hôm nay vừa nằm xuống lại bật dậy dùng viết vẽ lên. Bức vẽ rất đơn giản, chỉ có hai người, một người trong đó vừa đá vừa đánh người bên cạnh, miệng còn đang mắng [Trịnh Duẫn Hạo ngươi là tên hổn đản, vương bát đản!], đến bức vẽ thứ ba trong miệng đều là [Trịnh Duẫn Hạo ngươi là đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc…..]

“Tại sao phải lừa ta? Ngươi và anh ta vốn không có…..”

Thân thể phản ứng thành thật nhất, mỗi phản ứng nhỏ nhặt nào của Kim Tại Trung đều do hắn tạo nên trong hơn một năm nay. Còn hôm qua lúc cậu rút kim lại, bộ dạng lo lắng lúc nhìn về phía cổ hắn. Chỉ tại lúc đó bản thân bị lời của cậu làm cho tức giận, nên mới không để ý những nét nhỏ nhặt này.

“Đó không phải là đáp án trong lòng ngươi khẳng định sao? Ta chẳng qua là giúp ngươi nói ra. Cả hai đều là đàn ông, xin ngươi một lần nói rõ, trong lòng ngươi ta rốt cuộc được xem là gì? Là một nương nương bị thất sủng nhưng vẫn mong hoàng đế như ngươi đến sủng hạnh, hay là một nam kĩ có thân phận cao quý? Nói rõ mọi chuyện, ta cũng nên biết chuyện gì nói được, chuyện gì không làm được.”

Nhìn vào mắt Trịnh Duẫn Hạo, ngữ khí của Kim Tại Trung bình tĩnh.

“……….Ta thích ngươi.”

Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo không lớn nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng. Kim Tại Trung nhìn Trịnh Duẫn Hạo, ngẩn người một lát, chuyển ánh nhìn cúi thấp đầu. Tay của Trịnh Duẫn Hạo khẽ nắm chặt lại thả lỏng lại nắm chặt. Cứ như vậy lập lại vài lần, mới từ từ đưa lên. Lúc chạm vào khoé mắt ẩm ướt của Kim Tại Trung, lòng liền chấn động, nhẹ nhàng nâng mặt của cậu lên, nhìn thấy rõ ràng hai con mắt ngập đầy nước mắt, bắt đầu lăn dài trên gò má. Kim Tại Trung lại nhanh chóng nghiêng đầu, tránh khỏi tay của Trịnh Duẫn Hạo. Tay của Trịnh Duẫn Hạo lại nhanh chóng xoay mặt cậu lại, một tay khác lại áp lên, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt đang không ngừng Kim Tại Trung lại một lần nữa vùng ra.

“Đừng xem ta như nữ nhân!”

Má trái của Kim Tại Trung nếu nhìn kĩ vẫn thấy được nó còn hơi sưng, cái bạt tai đó thực ra rất mạnh. Tay của Trịnh Duẫn Hạo dừng lại ở đó, không thu lại, có chút hối lỗi.

Đây là lần đâu tiên hắn nhìn thấy Kim Tại Trung khóc như vậy, trừ việc giúp cậu gạt đi nước mắt như bản năng, hắn không biết mình còn có thể làm gì.

Trong lúc bên Trịnh Duẫn Hạo không biết phải làm gì, Kim Tại Trung bước lên tiến lại gần hắn, tựa đầu vào vai hắn. Một lát sau nước mắt đã thấm ướt áo sơmi, làm ướt cả vai. Tay của Trịnh Duẫn Hạo mới ôm lấy Kim Tại Trung, từ từ ôm chặt cậu.

Kì thực Kim Tại Trung không ngờ bản thân lại khóc như vậy. Chỉ cảm thấy những uỷ khuất trong khoảng thời gian này bị đè nén lại, chỉ với một câu của Trịnh Duẫn Hạo đã bùng phát ra, mũi hơi sót, nước mắt đã trào ra.

Nước mắt của Kim Tại Trung đã dừng lại, chỉ là cậu không đẩy ra, Trịnh Duẫn Hạo cũng không buông tay, hai người cứ im lặng đứng như vậy, không ai nói gì. Thời gian không biết qua bao lâu, Kim Tại Trung mới đẩy nhẹ Trịnh Duẫn Hạo ra.

“Đã không còn sớm rồi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Kim Tại Trung nói rồi lách người sang một bên, vừa bước được vài bước tay đã bị nắm chặt, Không nói gì Trịnh Duẫn Hạo chỉ nhìn Kim Tại Trung xoay người lại, không vùng khỏi tay Trịnh Duẫn Hạo, nhìn hắn, giọng của Kim Tại Trung rất nhỏ.

“Bên này không có áo ngủ của ngươi.”

Nhìn vào mắt Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo không nói gì, một lát sau, mới buông tay Tại Trung ra, chính vào lúc hắn muốn quay người, Kim Tại Trung lại nói.

“Lúc trở về nhớ tắt đèn, ta muốn ngủ trước.”

“Ân.”

Trịnh Duẫn Hạo ngạc nhiên một tí, đến khi Kim Tại Trung đi đến bên giường mới đáp nhẹ.

Tiếng gõ cửa liên tục nhưng không lớn khiến Kim Tại Trung mở mắt, khuôn mặt trước mắt gần đến nổi có thể nhìn thấy lỗ chân lông, thật sự khiến cậu tần ngần một lát, nhưng lại rất nhanh kéo khoé môi lên. Cẩn thận lấy cánh tay trên eo ra, xoay người bước xuống gường đi mở cửa. Nhìn thấy Đặng Dũng và Đào Chí Cương đừng bên ngoài, lông mày của Kim Tại Trung khẽ động đậy.

“Kim thiếu gia.”

“Có chuyện gì sao?”

“Đã đến giờ đại ca hẹn với người bên Thái Lan.”

“Rất quan trọng sao?”

“Là những chuyện lần trước ở bên Thái chưa bàn xong. Nhưng cũng gần xong rồi.”

Kim Tại Trung lướt mắt vào trong phòng, say đó lại nhìn ra.

“Nếu như A Huy làm chủ được thì để A Huy đi, nếu không được thì nói với đôi phương một tiếng, hẹn giờ khác, rồi mới tiếp đãi đàng hoàng.”

“Vâng.”

Lui người đi xuống lầu, trong mắt của Đặng Dũng hiện lên một tia thắc mắc. Đào Chí Cương chau mày nghĩ, lại nghiêng mặt nhìn Đặng Dũng.

“Ngươi có cảm thấy Kim thiếu gia, không giống như trước đây không?”

“Chỗ nào không giống?”

Hỏi ngược lại, nhưng Đặng Dũng lại không nhìn Đào Chí Cương.

“Ta cũng nói không rõ, chỉ là cảm giác không giống lắm. Oh chẳng lẽ ngươi không có cảm giác này sao?”

“Không có.”

“Mới là lạ!”

Nhìn người đi nhanh hơn mình hai bước, Đào Chí Cương bĩu môi, nhỏ tiếng lầm bầm.

“Mỗi lần đều chống đối ta, xem ngươi như huynh đệ mới nói với ngươi, ngươi tưởng ta không nói không được ư!”

Nghe tiếng lầm bầm sau lưng, khoé môi của Đặng Dũng khẽ nhếch lên, nhưng không nói gì nữa.

Sau khi đóng cửa lại, Kim Tại Trung nhẹ nhàng leo lên giường. Nằm nghiêng người, nhìn khuôn mặt say ngủ đang gần kề, Kim Tại Trung đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt đang nhắm nghiềng, sóng mũi thẳng, cuối cùng đôi môi đang cong lên. Cậu rất ít khi nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo nằm trên giường khi cậu tỉnh dậy, còn như bây giờ lại càng khỏi phải nói. Hắn ta dạo gần đây thật sự rất mệt.

Ngươi là người đàn ông đầu tiên của ta, cũng là duy nhất, ta đã không thể yêu người khác được nữa. Qua nhiều năm như vậy, đến bước này của ngày hôm nay, trừ ở bên cạnh ngươi, ta đã không còn nơi nào có thể đi.

Môi đáp nhẹ lên đôi môi dày kia, dừng lại hai giây, dứt môi ra, ngồi dậy Kim Tại Trung lại nhẹ nhàng bước xuống giường, sau khi thay quần áo lại nhẹ nhàng mở cửa, đi ra, tiếp tục nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu. Ngay lúc cửa phòng đóng lại, Trịnh Duẫn Hạo đang nằm trên giường liền mở mắt, một tay đặt lên đôi môi của mình, sau đó nhắm mắt lại, nghiêng người tiếp tục ngủ. Kì thực lúc Kim Tại Trung nằm lên giường Trịnh Duẫn Hạo đã tỉnh dậy, động tác của Kim Tại Trung tuy rất khẽ, nhưng lại làm cho Trịnh Duẫn Hạo ít khi ngủ say như vậy tỉnh giấc. Tiếp tục giả vờ ngủ chỉ để thưởng thức cái cảm giác yên tỉnh nhưng lại ngọt ngào này.

Đứng trước vườn tường vi, Kim Tại Trung nâng cánh hoa đã rơi xuống đất lên. Cánh của tường vi màu hồng phấn, trước lúc Kim Tại Trung gặp được Trịnh Duẫn Hạo chính là nhìn thấy một vườn tường vi màu hồng phấn, đẹp, rất đẹp. Bây giờ mùa của hoa tường vi đã qua, chỉ còn lại lẻ tẻ vài bông đang nở.

“Tường vi chi mệnh…..”

Buông tay ra, cánh hoa lại rơi xuống nền đất, Kim Tại Trung đứng dậy.

Nên trở về rồi, bụng hơi đói.

Sau khi đi dạo sau vườn trở về Tổng tẩu đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Ngồi xuống bàn, nhìn bữa sáng thanh đạm nhưng dinh dưỡng phong phú, Kim Tại Trung rất muốn ăn. Nhìn thấy một Kim Tại Trung đầy tinh thần như vậy, tâm tình của Tổng tẩu khá tốt, trong mắt mang theo tia cười.

“Thiếu gia.”

Vừa ăn vài miếng, tiếng của Tổng tẩu đã khiến Kim Tại Trung ngẩng đầu lên, dừng đũa lại. Ánh mắt gặp nhau, nhìn nhau hai giây, Kim Tại Trung lại cúi đầu tiếp tục ăn. Thu hồi ánh nhìn, Trịnh Duẫn Hạo đi đến chỗ đối diện Kim Tại Trung ngồi xuống, Tổng tẩu rất nhanh đem bữa sáng của hắn lên. Không nói gì, Duẫn Hạo cầm đũa lên ăn trong im lặng.

“Sáng nay A Dũng bọn họ có đến qua.”

Ngước đầu lên, nhìn Kim Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo không nói gì.

“Nói là chuyện của bên Thái, ta đã nói với họ là bảo A Huy đi xem.”

“Ân. Ăn xong bảo Tổng tẩu dọn dẹp một chút, rồi ngươi trở về phòng”

“Ân.”

Cuộc nói chuyện ngắn ngủn kết thúc, bàn ăn lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh nhưng không lạnh lẽo cũng không ngượng ngùng, có một loại hoà hợp và ấm áp của riêng họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.