Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 46: Lảng tránh




Trác Hạo ngồi đối diện tôi, không nói năng gì, lặng lẽ hút một điếu thuốc. Anh ta dụi tắt điếu thuốc rồi ngẩng đầu hỏi tôi: “Còn có thể cứu vãn tình hình được không?”

Tôi lắc đầu, kiên quyết.

Anh ta đứng lên, tỏ ra rất có khí phách, nói tiếp: “Thôi được rồi, để anh đưa em về. Em đừng từ chối, vì có lẽ đây là lần cuối cùng anh được đưa em về”

Tôi không muốn ép một trang nam tử phong lưu hào hoa tiền đồ xán lạn như anh ta thê thảm hơn nữa, lại cũng lo anh ta có tâm lý phản nghịch, bèn vội vàng nhận lời ngay.

Về đến nhà, lúc sắp xuống xe, Trác Hạo lại hỏi một lần nữa: “Nhã Nhã, thật sự là không còn cách nào cứu vãn được nữa ư?” Ngập ngừng một lát rồi như rất khó khăn, anh ta nói tiếp: “Nếu anh nói, từ nay về sau nhất định anh sẽ cố gắng hạn chế tối thiểu việc tiệc tùng, em có thể quay lại không?”

Tôi lặng người nhìn anh. Trước nay anh ta không phải là người biết cúi đầu. Tôi vẫn lo sau khi mình nói chia tay nhất định anh ta sẽ đối xử không ra gì, nhưng biểu hiện hôm nay của anh ta lại hoàn toàn không mang tính đả kích nào, thực sự khiến tôi không thể hiểu nổi.

Trác Hạo nhìn tôi gượng cười, trong nụ cười đau khổ còn thoáng nét tự trào.

“Thôi vậy.” Vừa nói anh vừa đưa tay lên rút tóc, những hành động rối bời như vậy quả chưa bao giờ xuất hiện ở con người khí phách đầy mình này. Anh lại nhìn tôi nói tiếp: “Coi như anh chưa nói gì cả, chúng ta vẫn có thể là bạn chứ?”

Tôi ngẩn người, gật đầu: “Đương nhiên”

Với Trác Hạo, tốt nhất là không yêu không hận, cũng không đến nỗi sau khi chia tay phải trở thành hai người xa lạ.

Trác Hạo cũng gật đầu. Tôi tháo dây an toàn định xuống xe, bỗng anh ta kéo tôi lại rồi đưa cho tôi một thứ: “Nhã Nhã, cầm lấy này!”

Tôi nhìn theo tay anh ta, thì ra là sợi dây chuyền kim cương tôi đã làm rơi đâu đó mà tìm mãi không thấy!

Thẩy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Trác Hạo điềm đạm nói: “Hôm đó em để quên trên xe của anh”

Bên tai tôi vang lên một tràng nổ đinh tai nhức óc, lại một tiếng sét nữa đánh trúng tôi khét lẹt.

Tôi tưởng mình đã làm mất sợi dây chuyền này thật rồi, nhưng hoá ra lại để quên nó trên xe Trác Hạo. Như thế tức là Trác Hạo sớm đã biết sợi dây để quên ở đây, vậy sao anh ta không nói với tôi? Sau đó còn mặc kệ tôi đeo sợi dây chuyền giả đi qua đi lại trước bao nhiêu người, còn mình thì cười thầm trong lòng vờ như chả hề biết gì!

Hôm đó anh ta đóng kịch cũng khéo lắm, thấy tôi nói dối cũng hoà vào theo, lại còn khen sợi dây chuyền giả của tôi đẹp đến mê hồn nữa chứ!

Tôi không sao đoán ra được hết lần này đến lần khác anh ta hành động như vậy là vì lý do gì, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Thực sự không thể đo được khúc ruột trong bụng anh ta quanh co bao nhiêu vòng, có khi cả đời này tôi cũng không thể nghĩ thông nổi tấm lòng ngoắt nghéo của anh ra mất.

Mang nỗi bực bội vì bị lấy ra làm trò cười, tôi trả lời: “Không cần đâu, ở nhà em cũng có một sợi dây giống y hệt thế này, em không cần nhiều đồ giống nhau!”

Nói xong rôi đẩy cửa xuống, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

Nhìn xe Trác Hạo phóng tung bụi mù đi xa dần, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm cả người.

Coi như đã giải quyết xong một mối tình nghiệt ngã.

Bước tiếp theo là phải nhanh chóng thoát ra khỏi tấm lưới đang bủa vây khắp trời có tên là Ninh Hiên.

Mặc dù khi lên lớp đám nam sinh kia không còn nổi loạn nữa nhưng cứ hết giờ chúng lại dùng nhưng lời lẽ đầy châm chích, mỉa mai tấn công thẳng vào tai tôi.

Giả dụ bây giờ tôi đi ngang qua hai cậu học sinh, chúng sẽ hỏi chuyện nhau thế này: “Nghe nói nhà cậu mới mua xe à? Trông như thế nào?”

Tên thứ hai đáp lại: “Ừ, giống hệt với con xe của người yêu cô Tô đấy!”

Tên thứ hai nhất ngán ngảm chê bai: “Ối giời! Có bệnh không đấy, con đó chán ồm!”

Tên kia đáp lại: “Nhà anh mày thừa tiền, mau về để hằng ngày lôi ra cạo sơn chơi cho vui đấy, có được không?”

Khi tôi chưa lại gần chúng cố nói rõ to, đến khi tôi đến bên cạnh thì cuộc nói chuyện trở về âm lượng bình thường, còn khi tôi đi qua rồi chúng lại tiếp tục gào tướng lên, bởi vậy không thể nói tâm địa bọn này không xấu xa cho được. Tôi ngỡ rằng ngay đến chuyện tôi sẽ đi qua đây chúng cũng đã suy tính ra từ trước, rồi đứng sẵn ở đây biên soạn tập dượt mẩu đối thoại này, chờ lúc thấy tôi liền phun châu nhả ngọc vào tai tôi, hòng làm tôi tím tái mặt mày.

Đáng tiếc, chị đây dẫu sao cũng là con người tiêu diêu phóng khoáng, bỏ ngoài tai mọi đàm tiếu xã hội. Phải trái trắng đen, đại khổ đại nạn đều đã nếm trải, lại thêm môn thần công tê dại đã luyện thành từ mấy ngày đầu, chút chuyện nhảm nhí của đám tiểu quỷ lẻo mép các cậu không đủ sức làm bận lòng chị đâu.

Tuy nhiên, cũng không phải tất cả những gì chúng nói đều không kích động được tôi.

Có lần tôi đi ra từ nhà vệ sinh, bất chợt nghe thấy tên tiểu quỷ thứ hai trong câu chuyện ban nãy chào cô nàng Điền Uyển Nhi một tiếng ngọt xớt: “Chào chị dâu!”

Làm tôi trượt chân huỵch một cái, nếu không phải thường ngày đã luyện thành thục công phu bám tường thì có khi lúc đấy tôi đã lăn ra đất mà gặm bùn dưới đế giày kẻ khác rồi.

Lén nhìn khuôn mắt rạng rỡ như hoa đào nở của Điền Uyển Nhi, tôi cũng đoán được cô nàng đang sống trong hạnh phúc ngọt ngào thế này. Nhấm nháp vị chua chát của trái tim, tôi chợt bùi ngùi nghĩ đến mình, giờ chắc đã trở thành một bông cúc vàng hương tàn sắc lụi.

Buổi tối bố mẹ lại đi dự tiệc, về nhà sớm cũng chẳng có ai. Sau khi tan lớp, tôi còn ngồi lại một mình trong văn phòng một lúc lâu mới đứng lên đi về.

Khoá cửa xong, tôi vừa cúi đầu lúi húi đút chìa khoá vào túi vừa rảo bước về phía trước, đột nhiên đâm sầm vào một người đang đi ngược lại.

Lấy lại được thằng bằng, tôi vội vàng nói “Xin lỗi” rồi ngẩng đầu lên cười. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, nụ cười hối lỗi của tôi lập tức vụt tắt.

Ninh Hiên!

Tôi như con mèo vừa bị ai giẫm phải đuôi, giật thót người, vội vàng vòng qua người hắn đi tiếp.

Ninh Hiên từ đằng sau kéo tay tôi. Tôi hốt hoảng quay lại.

Không biết từ bao giờ giữa hai chúng tôi đã hình thành nên một trật tự giao tiếp kỳ dị thế này. Vô tình gặp nhau, tôi bỏ chạy, hắn giữ tôi lại, tôi kinh ngạc quay đầu, hắn rầu rĩ phiền muộn. Hắn nói vài lời gì đó mà nhất định tôi sẽ cự tuyệt. Hắn biết tôi sẽ cự tuyệt song vẫn hết lần này đến khác muốn nói ra.

Lần này hắn lại định nói gì? Không phải hắn đang cặp kè cùng Điền Uyển Nhi ư, giờ còn định diễn màn gì đây?

Ninh Hiên giữ chặt tay tôi, nhìn xoáy vào tôi, hắn hỏi: “Tô Nhã, chị không có gì để nói với tôi à?”

Vẻ mặt hắn vô cùng bí hiểm khó lường, thực sự tôi không thể đoán nổi rốt cuộc hắn đang có ý gì?

Chẳng phải cậu đã dứt khoát quay lưng bỏ đi rồi sao? Chẳng phải đã kết hôn với hoa khôi của trường rồi sao? Chẳng phải đã coi nhau như người qua đường rồi sao? Vô duyên vô cớ lại đến lôi lôi kéo kéo tôi thế này?

Nhớ ra đây là khu vực nhà hiệu bộ có nhiều giáo viên qua lại, tôi không khỏi sợ hãi, vội giằng tay khỏi tay Ninh Hiên: “Đây là khu vực văn phòng của giáo viên! Cậu muốn làm gì?” Rồi tôi gằn giọng xuống nói tiếp: “Cậu đừng có gây sự chú ý! Tôi là giáo viên của cậu!”

Ninh Hiên nheo mắt, gật đầu rồi ném cho tôi một câu: “Chị cứ vờ vịt đi! Để xem chị còn vờ vịt được đến lúc nào!” Nói xong quay người đi thẳng.

Đúng là điển hình của kiểu nói đến là đến, nói đi là đi, đến không thèm báo trước một câu, đi còn để lại đám mây đen kịt, đè nén khiến tôi tưởng như muốn nghẹt thở!

Tôi rất muốn hét lên một câu: “Chính cậu thì có! Không biết ai đang khiêu khích ai đây!”

Kể từ ngày hôm sau, không biết có phải do quá nhạy cảm hay không mà tôi cảm thấy dường như Ninh Hiên và Điền Uyển Nhi ngày càng gần gũi nhau hơn. Trong khuôn viên trường đâu đâu cũng bắt gặp hai đứa như hình với bóng. Cả hai cứ tự nhiện nghênh ngang như không, chẳng cần kiêng nể ai hết.

Đám nam sinh trong lớp cũng bắt đầu thay đổi mục tiêu. Dần đem lòng nhiệt tình quá thừa thãi của mình tập trung sang chế giếu, soi mói và chọc ghẹo Điền Uyển Nhi khiến cô nàng cũng phát bực mà nhõng nhẽo trách: “Các cậu đúng là đồ đáng ghét!”

Tôi vẫn tiếp tục nhắm mắt dạy đủ các giờ đứng lớp của mình. Thời gian này lại không thấy Ninh Hiên trốn học buổi nào.

Các thầy cô ai cũng khen rằng: “Có nhiều trường hợp học sinh yêu nhau dẫn đến sa sút học hành nhưng cũng có những đứa yêu nhau rồi lại trở thành đôi bạn cùng tiến, thành tích học tập và ý thức kỷ luật ngày càng tốt lên. Ví dụ như trườg hợp của Ninh Hiên. Sau khi nó yêu Điền Uyển Nhi, các thầy các cô xem, gần như không thấy bỏ một tiết học nào cả! Đúng là kỳ tích!”

Lòng tôi quặn thắt. Trước kia dường như hắn không trốn học cũng có lúc là vì tôi, nhưng bây giờ, đối với hắn tôi chỉ còn là một người qua đường luôn luôn cự tuyệt và làm tổn thương hắn mà thôi.

Tôi lúc nào cũng chậm chạp hơn người bình thường. Khi tôi dần tỉnh lại từ cơn mê, muốn bước qua một người, thì bỗng nhận ra mình đã trờ thành khách qua đường hoàn toàn xa lạ với người ta rồi. Một mình tôi lẻ loi đứng phía sau trông theo đôi lứa phía trước, lòng quặn đau, nhưng cũng đành bước tiếp mà thôi.

Hết giờ, nhìn ra ngoài cửa lớp lại thấy Ninh Hiên và Điền Uyển Nhi đang xoắn xuýt đứng bên nhau, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời mình như một vở kịch.

Khi tôi bước qua, dường như Ninh Hiên có vô ý đưa mắt liếc qua tôi, nhưng chưa kịp bắt được ánh mắt đó thì hắn đã nhìn sang hướng khác mất rồi.

Tôi chua chát gượng cười, tự hỏi mình: “Tô Nhã, rốt cuộc mày đang làm gì vậy? Mày vừa mong đợi cái gì?”

Đáp lại câu hỏi đó chỉ là một cái đầu mịt mù trống rỗng. Bước ra khỏi khu giảng đường, ngước mắt lên nhìn trời cao bỗng cảm thấy trời đất quả là bao la rộng lớn, một cảm giác bùi ngùi xộc thẳng lên sống mũi cay cay, nước mắt lại sắp oà ra đến nơi!

Những lúc thế này, còn gì hơn là đến quán rượu uống mấy chén cho say giải toả hết sầu thương với chẳng phiền muộn trong lòng?

Tôi bắt xe đến thẳng quán rượu

Nhớ lại lần đầu tiên uống bia trong kí túc xá hồi năm thứ nhất, tôi và Tiêu Tiêu đã mua bao nhiêu là bia mang về phòng. Đóng cửa lại, mỗi đứa mở một lon, ngửa cổ lên trời nốc một hơi. Kết quả là không đứa nào dám uống đến ngụm thứ hai vì thực sự mùi vị của bia rất khó uống.

Tiêu Tiêu nói: “Eo, đây là thứ gì vậy, cứ như nước giải ngựa ấy!”

Tôi bảo: “Eo, cậu uống nước giải ngựa rồi à mà biết nó thế nào!”

Tiêu Tiêu lại nói: “Thế mới bảo cậu là đồ ngốc! Ngửi rồi không biết được à, chẳng lẽ cứ phải uống mới biết!”

Tôi tiếp tục: “Eo ôi, thôi cậu đừng nói nữa, đúng là giống hệt nước thải của ngựa! Cái thứ đồ bỏ đi này...xì xì xì… sau này có đánh chết tớ cũng không uống đâu, khó uống thật đấy!”

Khi đó hùng hồn thề cả đời này không bao giờ uống bia, nhưng thật không ngờ, thời gian qua đi, mấy năm về sau, tôi và Tiêu Tiêu không những luyện được tửu lượng thâm hậu mà còn được đào tạo thêm bản tính ỷ lại vào rượu bia. Mượn rượu giải sầu, hễ phiền muộn là lấy cớ say đã trở thành trò tôi hay giở ra nhất.

Ngồi uống từng cốc từng cốc thế này, tôi nghĩ lại từng chuyện, từng chuyện đã xảy ra, bỗng nhiên trong lòng thấy bơ vơ, trống trải quá.

Thế giới của một con người có thể vì một người khác mà rực rỡ như hoa nở những cũng có thể vì hắn mà trở nên điêu linh lụi tàn.

Bây giờ, thế giới của Điền Uyển Nhi rõ ràng đẹp như trăm hoa đua nở, còn thế giới của tôi thì chỉ là một thảm lá úa vàng cũng những cơn gió thu đìu hiu thổi tới.

Ninh Hiên nói rất đúng, quả thực tôi rất giả dối. Trong lòng tôi đang ganh ghét, chỉ hận không thể phun thuốc từ sâu lên bông hoa đang khoe sắc Điền Uyển Nhi, nhưng ngoài mặt lại luôn tỏ ra mình mới là Bách Hoa Tiên tử tươi đẹp hơn bất cứ loài hoa nào.

Ninh Hiên, Ninh Hiên. Mặc dù cậu có thể là kẻ làm vườn khiến trăm hoa khoa sắc, nhưng lại chẳng thuộc về vườn hoa của Tô Nhã tôi được.

Ninh Hiên, Ninh Hiên. Hôm nay nếu tôi có thể uống say thì nhất định từ mai tôi sẽ quên được cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.