Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Chương 18: Gặp nhau




Mỗi người đều có một quan điểm sống khác nhau

Đối với một trạch nam như Hầu Tử thì phim X chính là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống nên Diệp Hoan vô cùng thông cảm với Hầu Tử, dù sao thì cái ổ cứng HDD kia đã cùng hắn vượt qua không biết bao nhiêu đêm dài cô quạnh.

Diệp Hoan vẫn luôn có một thắc mắc, nếu như sau này Hầu Tử có bạn gái, thì lúc đêm xuống, hắn sẽ chọn máy tính hay chọn bạn gái ? Người bình thường thì sẽ có lựa chọn bình thường, nhưng đáp án của Hầu Tử... chắc chắn sẽ không bình thường. Diệp Hoan biết Hầu Tử lâu như vậy, nên hắn hiểu rõ rất, theo như logic của Hầu Tử, thì trên giường chỉ có một người, còn trong máy tính lại có hàng ngàn người, Hoàn phì Yến sấu, muốn tư thế nào, có tư thế đó....

*Hoàn phì, Yến sấu - ý chỉ Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy

Ai là đàn ông thì đều biết, cái cảm giác trứng nát so với cõi lòng tan nát thì còn đau hơn, vì thế Diệp Hoan chỉ có thể vỗ vai hắn an ủi: " Hầu Tử, mày tốt nhất nên đi kiếm phụ nữ đi, nếu tìm con gái nhà lành thì đúng là hại đời người ta, cho nên tao thấy tốt nhất là mày nên tìm gái bao đi, vui vẻ cùng người ta hai tháng, biết đâu có thể an ủi cái .. trứng nát của mày."

Hầu Tử nức nở nói: " Em không cần! Em muốn ổ cứng HDD của em! Bên trong có biết bao nhiêu ca sĩ, người này so với người kia còn xinh đẹp hơn, em còn đi tìm gái làm gì?"

Diệp Hoan thở dài, quả nhiên là vậy

Nam nhân, đê tiện như thế đấy.

Diệp Hoan cũng quyết định mặc kệ hắn, nhìn quanh trong nhà chỉ có một mình Hầu Tử nên hỏi: " Trương Tam đâu?"

Hầu Tử vẫn chìm trong nỗi đau trứng nát, câu được câu không nói: " Trương Tam lại bị bắt rồi......"

Diệp Hoan chấn động: "Nó làm gì mà lại bị bắt?"

" Tối qua, Trương Tam lại đi ăn trộm, nó trộm được một cái Iphone 5S, lúc về còn khoe khoang với em......"

Diệp Hoan tức giận: " Chúng ta bây giờ có tiền rồi, nó còn ăn trộm làm gì?"

"Thói quen nghề nghiệp nhất thời khó sửa, chẳng qua giờ đổi tên từ nghề nghiệp trở thành sở thích thôi, cho nên nó mới ngứa tay ngứa chân."

Diệp Hoan im lặng thở dài: "..."

" .....Nếu nó còn có thể trở về khoe khoang với mày thì nghĩa là đã có thể trốn được, thế nào còn bị bắt?"

Hầu Tử thở dài: "Nó trộm được Iphone 5S rồi, thấy dễ quá nên quay trở lại tính làm phát nữa, nhưng họ đã mai phục sẵn nên nó vừa tới đã bị bắt quả tang."

Diệp Hoan cảm thấy muốn khóc: "Nó quay lại muốn trộm cái gì?"

Hầu Tử ngửa đầu nhìn trời, chầm chậm nói: "Nó quay lại để trộm sạc điện thoại ."

Diệp Hoan: "..."

"Chuyện lớn như vậy sao mày không nói với tao sớm?" Diệp Hoan dậm chân nói.

Hầu Tử buồn bã nói: " Em cảm thấy đau lòng vì ổ cứng HDD của em bị hư, sao có thể lo lắng tới cái chuyện nhỏ nhặt này...."

Diệp Hoan thở dài lấy điện thoại ra, sau đó bấm số.

" Alo, Chu Mị, giúp tôi bảo lãnh người từ trong đồn cảnh sát ra....."

" Ai?"

" Một thằng đần."

......

20 phút sau.

Có người gọi điện cho Diệp Hoan, từ trong điện thoại vang lên một giọng nữ lạnh lùng.

" Diệp Hoan, bây giờ anh đến ngay cục cảnh sát thành phố, em sẽ giúp bảo lãnh bạn anh, giờ thì anh đến đây ký tên để nhận người."

Diệp Hoan ngẩn người, không kịp phản ứng: " Ai thế?"

"Bà đây chính là người mấy hôm trước cưỡng gian anh!"

"Tít - tít..."

Diệp Hoan cúp điện thoại, cuối cùng hắn cũng nhớ ra người kia là ai.

Ký ức nhục nhã...

Trong phòng thẩm vấn của cục công an thành phố....

Diệp Hoan ký tên lên giấy bảo lãnh, sau đó cùng Hầu Tử đưa Trương Tam ra ngoài.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Cao Thắng Nam mặc đồng phục cảnh sát, lạnh lùng nhìn Diệp Hoan.

" Diệp thiếu gia, bây giờ nước lên thuyền lên, bạn anh xảy ra chuyện, cục trưởng tự mình nhắn thả người, xem ra anh bây giờ thật oai phong nhỉ."

Diệp Hoan chắp tay thành quyền, cười khan: "Tất cả đều nhờ bằng hữu giang hồ giúp đỡ...."

Cao Thắng Nam tức giận, hung hăng đập tay hắn, nói: " Anh còn nói, tôi thấy anh như vậy liền cảm thấy giận, hận không thể bóp chết anh, mau cút đi!"

Diệp Hoan, Hầu Tử cùng Trương Tam, ba người mang biểu cảm ngượng ngùng rời đi.

Lúc ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Hoan nhìn Trương Tam rồi thở dài: " Lão Tam à, tao thật sự muốn quỳ xuống lạy mày đó..."

Trương Tam ngẩn người, sau đó có chút sợ hãi : " Em sao chịu nổi cái quỳ của anh, anh muốn nói gì thế?"

"Tao là muốn quỳ xuống cầu xin mày, xin mày sau này đừng làm những việc như thế này nữa, được không?" Diệp Hoan buồn bã nói với Trương Tam.

Mặt Trương Tam hiện lên nét xấu hổ: "Em sẽ cố, sẽ cố......"

" Tao thực sự không hiểu được, lúc trước bọn mình thiếu tiền, mày đi cạy cửa kiếm sống thì còn hiểu được, nhưng bây giờ đã không còn thiếu tiền như xưa, tại sao mày còn làm những việc đó?"

Trương Tam cúi đầu không nói.

Hầu Tử đang đứng bên cạnh lúng túng nói: " Anh Hoan à, những lời em sắp nói anh nghe nhưng tuyệt đối không được tức giận, thật ra từ khi anh nhận lại cha mẹ, rồi trở thành người có tiền, em cùng Trương Tam có cảm giác không được tự nhiên như xưa..."

Diệp Hoan ngẩn ngơ, nói: " Tại sao? Tao trở thành nhà giàu mới nổi khinh thường tụi mày? Tao lên giọng kẻ cả với tụi mày hay là khoe khoang của cải?"

"Không phải, anh vốn không thay đổi, anh đối xử với tụi em vẫn như trước kia, đối với việc anh có tiền chúng em cảm thấy rất vui nhưng nếu đổi lại là anh, bạn thân của anh trở nên giàu có, còn anh lại là một người nghèo khó, tiền sinh hoạt đều là dùng của bạn thân thì anh sẽ nghĩ thế nào??"

Diệp Hoan không cần nghĩ ngợi nói: " Có chuyện gì chứ, bao nhiêu năm qua, đứa nào dư dả một chút không phải hai người kia đều như sói đói mà nhào qua sao? Năm trước tao vô tình trúng vé số, kiếm được hơn một vạn, hai tên cờ hó tụi bây không phải cũng ăn chực tiền của tao hơn một tháng sao, hại tao lúc đó ngay cả tiền để đi tán gái cũng không có...."

Hầu Tử giận dữ nói: "Bọn em có thể dùng tiền của anh một ngày, một tháng, nhưng đâu thể nào dùng tiền của anh suốt đời? Bọn em cũng là đàn ông, tuy rằng không có chí hướng gì lớn, nhưng vẫn có những mong muốn nho nhỏ. Bọn em muốn cố gắng tìm một công việc tốt để làm, sau này tìm người yêu, mua nhà, kết hôn rồi sinh con. Nếu như mỗi khi tụi em không có tiền lại thò tay để xin anh, dù anh không quan tâm số tiền đó nhưng tụi em lại không thể yên lòng mà nhận."

"Mấy ngày nay chuyện đất đai của phúc lợi viện bị chậm trễ chưa khởi công, em mỗi ngày vẫn cứ cày game kiếm tiền, Trương Tam thì vẫn đi móc túi, trộm vặt. Cái thẻ vàng mà anh cho tụi em vẫn còn đặt y cũ trong ngăn kéo, dù bọn em có tiền thì vẫn không đi ra ngoài tiêu xài phung phí, bởi vì bọn em không muốn dùng tới số tiền đó..."

Diệp Hoan nghe xong cảm thấy kinh ngạc, rồi lại im lặng không nói lời nào.

Tuy rằng lời Hầu Tử nói không được mạch lạc lắm nhưng ít nhất cũng giúp Diệp Hoan hiểu rõ những gì hắn muốn nói.

Lúc xưa ba người có địa vị ngang hàng, đều là người nghèo nên khi xài tiền của nhau thì không lo lắng gì cả, hơn nữa còn xài rất thoải mái, của bạn thân cũng là của ta.

Nhưng khi trong ba người có một người thân phận khác đi, cao hơn 2 người khác, họ sẽ cảm thấy không còn thoải mái như xưa, xài một đồng tiền cũng cảm thấy phỏng tay.

Tôn nghiêm, thứ Hầu Tử và Trương Tam muốn chính là tôn nghiêm

Hai người họ không muốn lúc nào cũng phải nhờ vả Diệp Hoan, bởi họ hiểu, nếu như họ muốn tình bạn tốt đẹp này tồn tại mãi mãi thì không thể thò tay xin tiền Diệp Hoan. Mỗi một lần thò tay xin tiền, sẽ khiến tình bạn giữa họ mất đi một phần. Dù Diệp Hoan không ngại, nhưng trong lòng họ chắc chắn sẽ có sự ngăn cách, nó giống như một con quỷ, sẽ phá hư tình bạn giữa họ, đến lúc đó, cái còn lại chỉ là sự nịnh nọt dối trá .

Ba người biết nhau từ khi còn nhỏ, cùng nhau trưởng thành, so với anh em ruột còn thân thiết ơn, mỗi lần viện phúc lợi có chuyện gì, lão viện trưởng ngay cả hỏi cũng lười hỏi, lập tức bảo họ tụt quần xuống rồi đánh vào mông, không thèm truy cứu là lỗi của ai.

Tình cảm như vậy, trên thế gian đâu mấy ai có được.

Nếu như chỉ vì tiền tài mà trở nên xa cách thì trên đời còn có chuyện gì có thể đau lòng hơn?

Trương Tam mấp máy môi, lúng ta lúng túng nói: " Anh Hoan à, anh đừng giận, bọn em không xài tiền của anh không phải là do bọn em xem anh là người xa lạ, mà là do bọn em không muốn vì tiền bạc mà giữa chúng ta có khúc mắc. Thân phận của anh không tầm thường, sau này nhất định sẽ có rất nhiều người nịnh nọt anh, em cùng Hầu Tử chỉ là muốn sau này, khi anh trở nên nổi tiếng rồi thì bọn em có thể tự hào vỗ ngực nói một câu ‘Đó là người cùng tôi trưởng thành, là bạn bè tốt nhất của tôi’ chứ không phải là cúi đầu nói ‘Tôi là người hầu của Diệp tiên sinh’ ......"

Diệp Hoan vành mắt đỏ lên.

Vì tình bạn mà bỏ qua tiền tài, có mấy ai làm được? Vì không muốn mất đi một người anh em mà cam tâm sống trong cảnh nghèo khó, anh em có tiền, họ không có mong muốn gì cao cả, chỉ mong trước mặt người đó, có được một phần tôn nghiêm.

Tình bạn không sâu sắc như tình thân, cũng chẳng đậm đà như tình yêu, nó giống như một ly nước sôi để nguội, cho dù thử bao nhiêu lần cũng không biết có vị gì, nhưng lại không thể thiếu, không thể thiếu được.

Thứ bình thường nhất mới là thứ chân thật nhất.

Diệp Hoan mở to mắt , cố gắng giữ cho nước mắt không rơi xuống, sau đó đột nhiên đánh Trương Tam và Hầu Tử một cái, cười mắng:"Tụi bây chính là trời sinh nghèo khó, ông đây biết tụi bây tám kiếp rồi, ngày mai tao lấy lại thẻ vàng. Sau khi giải quyết xong chuyện đất đai của viện phúc lợi, tụi bây hãy tới công trường để làm việc, cố mà kiếm tiền để mua nhà cưới vợ!"

Hầu Tử và Trương Tam xoa đầu, rồi lộ ra vẻ tươi cười nhẹ nhõm sau khi buông xuống tảng đá luôn treo nặng trong lòng bấy lâu. Ba người ôm vai nhau, Diệp Hoan thấp giọng nói: " Tụi bây nghe đây, dù thân phận của anh là gì, có bao nhiêu người bạn địa vị cao quý, nhưng người có thể khiến anh thả lòng không một chút cảnh giác thì chỉ có hai đứa bây!"

Ba người đi ra khỏi cửa, liền thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch trước mặt, cửa mở, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp.

"Lên xe!" Cao Thắng Nam nói với ý không phép từ chối.

Ba người ngây người một lúc, Hầu Tử cùng Trương Tam nhìn cô, sau đó cảm thấy có chút không ổn nên nhanh chóng tìm cớ trốn đi trước, không để ý tới sự níu kéo của Diệp Hoan.

Trên ghế lái, Cao Thắng Nam chớp mắt mấy cái, nói: "Anh muốn tự mình lên xe, hay là muốn bị em nhét vào xe ? Vế trước là rượu mời, vế sau là rượu phạt, anh muốn uống rượu mời hay rượu phạt?"

"Nếu được thì tôi muốn chọn rượu mời chỉ là dạo gần đây tôi muốn kiêng rượu!" Diệp Hoan than thở mở cửa rồi lên xe.

Xe cảnh sát khởi động, từ tốn đi về phía trước.

Cao Thắng Nam nắm tay lái nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Diệp Hoan, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười.

" Diệp Hoan, lần trước ở bữa tiệc từ thiện, anh cùng Dương Tố dường như có xung đột rất lớn, là vì chuyện gì thế?"

Diệp Hoan hơi bất ngờ nói: "Sao cô biết được...."

Ngay sau đó Diệp Hoan lập tức hiểu ra.

Cao Thắng Nam gia thế cũng không tệ, bố là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố, cũng xem như là một thành viên của nhóm quần là áo lượt

Diệp Hoan thở dài, sau đó chậm rãi kể cho Cao Thắng Nam chuyện hôm đó.

Cao Thắng Nam lái xe, hỏi: "Vậy xem ra mâu thuẫn của hai người chủ yếu là vì mười mẫu đất đó?"

Diệp Hoan gật đầu: "Tôi thật ra chỉ muốn lấy mười mẫu đất đó, nhưng Dương Tố lại mãi không chịu nhường, hơn nữa y còn muốn chúng tôi phải di dời viện phúc lợi."

"Không còn cách nào khác để thương lượng sao?"

"Không còn, thật ra lúc đầu tôi vốn muốn chuyển đi nơi khác, nhưng sau đó lại thay đổi suy nghĩ."

"Vì sao?"

Diệp Hoan cười nhạt, trong nụ cười hiện ra tia kiên quyết: "Vì tôn nghiêm, trẻ mồ côi cũng là người, chứ không phải là con chó nhỏ mà những kẻ có tiền đó muốn đuổi thì đuổi."

Cao Thắng Nam không nói lời nào, tiếp tục lái xe.

Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng.

" Diệp Hoan, Dương Tố đang cố gắng điều tra anh, người hắn nhờ đang làm trong cục cảnh sát, em có một người bạn, ngày thường cậu ta hay đi chung với đám công tử, hắn vô tình nói với em mấy ngày nay Dương Tố đang điều tra về một người họ Diệp, rất có khả năng chính là anh."

Diệp Hoan cười nói: "Xem ra tên này cũng giống tôi, biết được đạo lý "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". "

Cao Thắng Nam liếc hắn, nói: "Anh đang muốn khoe khoang anh biết binh pháp chứ gì?"

Diệp Hoan khiêm tốn cười nói: "Còn biết làm sao, gần đây tôi chỉ đọc có binh pháp thôi, sau này sẽ đọc thêm nhiều loại khác để khoe khoang với cô. Nhìn vậy thôi cứ tôi có nhiều ưu điểm lắm, tôi chẳng những có một bàn tay trái linh hoạt, tiếng Nhật của tôi cũng khá, hơn nữa tôi cũng có thể phát âm chuẩn rất nhiều từ..."

Cao Thắng Nam hung hăng liếc Diệp Hoan, gương mặt đỏ lên, tỏ vẻ cô đã hiểu lời của Diệp Hoan.

"Diệp Hoan, Dương Tố không phải người tốt, anh nhất định phải cẩn thận với hắn ta, vì hắn ta là người âm hiểm nên đám công tử ở Giang Nam rất sợ hắn. Có người nói trước đây hắn ta đã từng giết người, tuy rằng không biết đó là thật hay giả nhưng anh nhất định phải cảnh giác." Cao Thắng Nam nghiêm túc nói với Diệp Hoan.

Diệp Hoan gật đầu.

" Diệp Hoan, anh cần em giúp gì không? Chỉ cần không trái với nguyên tắc ...." Cao Thắng Nam cắn môi, do dự một lát rồi nói: "Được rồi, cho dù có hơi trái với nguyên tắc em cũng muốn giúp anh."

Diệp Hoan thực sự cảm động, một người luôn tuân thủ nguyên tắc như Cao Thắng Nam mà có thể nói ra những lời như thế này, thật sự không dễ dàng... Cô gái này, thật khờ...

" Vì sao giúp tôi?" Diệp Hoan mở miệng hỏi, lời nói vừa thốt ra hắn liền cảm thấy hối hận, hắn quả nhiên là gần đây không bị ăn đánh cho nên mới nên mới hỏi câu này.

Cao Thắng Nam đạp phanh xe thật mạnh, sau đó nghiêng đầu nhìn chỗ khác, rồi lại nhìn Diệp Hoan, tình cảm sâu đậm trong mắt của cô ngay cả người mù lòa cũng có thể thấy rõ.

Diệp Hoan gượng cười nhìn theo hướng khác, không dám nhìn vào mắt Cao Thắng Nam. Bây giờ hắn đã có Kiều Mộc, chẳng thể đón nhận tình cảm của người khác.

Cao Thắng Nam thấy Diệp Hoan tránh né ánh mắt của mình, trong đôi mắt to là sự mất mát, cô nhìn về phía trước, một lần nữa khởi động xe, trong mắt ngập đầy bi thương

Trong xe, không khí trầm mặc làm người khác không thể thở nổi cắn nát lòng cô.

Cao Thắng Nam tự cười giễu bản thân mình.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cô tội gì phải thế......

……

Thành phố Giang Châu .

Tỉnh Giang Nam cách thành phố Ninh Hải khoảng 2 tiếng đồng hồ chạy xe.

Bên trong khu biệt thự nội ô ở thành phố Giang Châu, Dương Tố ngồi ở trong biệt thự nhíu mày, cho thấy lúc này tâm trạng của hắn ta không tốt.

Hạng mục sân golf vốn đang tiến hành thuận lợi, đột nhiên lại nhảy ra một người Thẩm gia phá đám.

Dương Tố rất bực bội, người như Diệp Hoan hắn ta chưa bao giờ để vào mắt, nhưng hắn phải thừa nhận rằng danh hiệu Thẩm gia đã khiến hắn kiêng kỵ, hắn không biết nếu bây giờ hắn không quan tâm mặt mũi của Diệp Hoan thì Thẩm gia sẽ làm gì ?

Nhưng nếu như hắn nhượng bộ thì vài tỷ đồng đã đầu tư chắc chắn sẽ trôi theo nước, trong số tiền đó, có hơn 100 triệu là tự bản thân hắn bỏ ra, tổn thất quá lớn, lớn đến nỗi hắn không thể chịu nổi.

Hơn nữa chuyện hắn xung đột cùng Diệp Hoan đã lan khắp giới thượng lưu ở Giang Nam, nếu như hắn chịu thua, thể diện của đệ nhất công tử tỉnh Giang Nam như hắn phải để đâu? Mọi người có phải sẽ dùng ánh mắt cười nhạo để cười nhạo hắn?

Tiền tài cùng thể diện, hai thứ mà Dương Tố coi trọng nhất, sẽ cùng với sự nhượng bộ mà biến mất, nên Dương Tố sao có thể nhượng bộ?

Trong lúc Dương Tố đang buồn bực, điện thoại của hắn vang lên.

Hai nữ minh tinh được hắn bao dưỡng lắc lư thân thể quyến rũ của họ, đưa điện thoại đến cho hắn thuận tiện đút cho hắn một trái nho.

Dương Tố bực tức phun nó ra, lạnh lùng quát cô ta:" Cút!"

Nữ minh tinh còn muốn cong môi lên để làm nũng nhưng thấy đôi mắt lạnh lẽo của Dương Tố, cô ta sợ đến nỗi run lên, mặt trắng bệch, không dám nói thêm nửa câu, lập tức đi lên lầu.

Điện thoại được kết nối, Dương Tố nhàn nhạt nói một tiếng "Alo".

" Dương thiếu gia, bây giờ có thể nói chuyện không?"

" Có thể, anh nói đi."

"Tôi là người truyền đạt lời của chủ công ty Hoài Tây, hạng mục sân Golf của anh, chúng tôi đã đầu tư hơn 100 triệu, tới giờ đã hơn 2 tháng mà chưa có tiến triển gì, ông chủ của chúng tôi muốn hỏi là đã có vấn đề gì xảy ra."

Dương Tố khẽ cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là có chút rắc rối nhỏ nhưng tôi rất nhanh sẽ xử lý, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu khởi công."

" Dương thiếu gia, tôi biết rõ anh không thích rắc rối, ông chủ của tôi cũng giống anh, để đầu tư hạng mục này, năm người chúng ta đã tốn không ít tiền, anh nhất định phải làm tốt, đừng để chúng tôi gặp phiền toái....."

Dương Tố thu hồi nụ cười, lông mày nhăn lại, hỏi:" Chẳng lẽ các anh không tin tưởng tôi ư, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác? Trong tỉnh Giang Nam này, không có thứ gì có thể gọi là rắc rối trong mắt tôi."

" Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, chúng tôi sẽ đợi hồi âm của anh."

Dương Tố cúp điện thoại, gương mặt tối đi. Hắn bực bội xoa đầu, sau đó lại đi tới đi lui trong phòng khách như một con thú đang tức giận chuẩn bị chiến đấu.

Diệp Hoan...... Thẩm gia...... sao hết lần này tới lần khác đều là hắn!

Dương Tố dừng bước lại, rất nhanh khôi phục lại sự tỉnh táo, tỉnh táo đến đáng sợ.

Dương Tố lấy điện thoại di động bấm một dãy số rồi lạnh lùng ra lệnh:" Ngày mai khởi công, cho dù người trong viện phúc lợi có muốn chuyển đi hay không cũng phải ép bọn họ đi. Nói cho lão viện trưởng đó biết, tôi sẽ đền cho họ 20 mẫu đất ở khu phía đông Ninh Hải. Sau khi họ dọn đi lập tức phá bỏ nơi đó! Nhớ kỹ, nếu như bọn họ không chịu đi thì khiêng họ đi, nhưng tuyệt đối không được làm họ bị thương, biết chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.