Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 30




Khi hắn đang nhiệt tình nhất, cô chợt nhớ ra hai người không dùng biện pháp an toàn nào cả, liền ngăn hắn lại “Đừng…”

Nhưng hắn căn bản không cho cô cơ hội nói gì, ôm chặt lấy eo cô mà tiến vào, khiến cô không còn suy nghĩ gì được nữa, nhắm chặt mắt nhận lấy từng đợt sóng tình của hắn.

Một lúc lâu sau, hô hấp mới trở nên đều đặn, hắn hôn nhẹ vào mắt cô âu yếm nói “Huyên, em mệt muốn chết rồi, mau ngủ đi.”

Đang thiu thiu ngủ, nghe thấy thanh âm của hắn, cô mới giật mình nhớ ra hắn phải đi, liền dùng sức đẩy đẩy hắn “Anh mau về phòng đi……”

Hắn nheo nheo đôi mắt nguy hiểm, lại xáp lại gần cô “Không phải em còn muốn tiếp tục……”

“Không phải……” Cô kinh hô một tiếng, lập tức cắn môi, quay mặt qua chỗ khác, quay lưng về phía hắn, vừa nhắm mắt lại, hắn lại nhích lại gần, bá đạo vòng tay ôm lấy cô.

“Ngốc, đừng rời xa anh, biết không?”

Cô khẽ run lên, hắn muốn nói gì? Không lẽ hắn nhìn thấy cô đã thu dọn vali nên muốn cảnh cáo cô sao?

“Em rất thông minh, sẽ hiểu anh muốn nói gì. Nếu em còn dám bỏ trốn lần nữa, anh sẽ lập tức hẹn gặp Chỉ Dao, từ hôn cô ấy, nói là do em câu dẫn anh……”

“Anh đừng nói lung tung!” Cô nóng vội quay đầu, buồn bực đấm đấm vào lồng ngực nam tính của hắn “Đều là do anh, do anh, do anh hết… tất cả là tại anh…… Doãn Lạc Hàn, anh là ác ma, đê tiện……”

“Chỉ cần em đừng né tránh anh, anh sẽ không nói gì cả.” Hắn giảo hoạt nắm lấy hai tay của cô “Nếu không, anh cũng không dám cam đoan… biết đâu một lúc nào đó anh lại lỡ miệng….”

“Anh……” Cô hung hăng trừng hắn, nhận ra mình không thể làm gì hắn. Sớm biết như vậy, cô đã không nghĩ ra kế hoạch bỏ trốn “thông minh” như thế này.

“Nhận lời anh, từ nay cứ ở đây nhé.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, lại âu yếm hỏi “Em cảm thấy chúng ta ở bên nhau như thế này không tốt hay sao?”

Không tốt, đương nhiên không tốt! Cô mang danh em gái hắn ở lại nơi này, mỗi đêm lại cùng hắn trên giường… còn kinh khủng hơn là lén lút quan hệ như trước đây…

Cô cắn môi không nói gì, nhắm mắt lại giả vờ ngủ, kì thực trong lòng đang rất bối rối.

Nắng sớm đã lên, ánh sáng tràn ngập trong gian phòng… Mân Huyên dụi dụi mắt tỉnh lại, thấy Doãn Lạc Hàn vẫn đang ngủ say, tay ôm chặt lấy eo cô, cô liền nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra ngồi dậy.

Cô rón ra rón rén xuống giường, mặc quần áo, vội vàng mở vali ra tìm kiếm, bỗng nhiên một tiếng nói trầm ấm vang lên “Đang tìm gì vậy?”

“Tôi tìm thuốc tránh thai……” Cô đang tập trung tìm, nóng vội trả lời, đang nói dở mới chợt nhận ra mình vừa nói cái gì, liền lập tức ngừng lời.

“Chết tiệt, em vẫn còn nghĩ đến chuyện tránh thai sao!” Hắn chửi thề một tiếng, không để ý mình đang không mặc đồ, xốc chăn xuống giường.

Mặt cô ngay lập tức ửng đỏ, sợ sáng sớm nói to sẽ bị người khác nghe thấy, liền cố hết sức đè nén tiếng nói “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới anh. Nếu anh muốn có con thì hãy đi tìm người khác.”

“Em!……” Hắn tức giận đi lại gần cô.

Cô sợ hãi mở cửa chạy như bay xuống lầu, ở lầu hai lại Doãn Lương Kiến cũng đang đi xuống, liền vội vàng dừng lại thở dốc “Ba nuôi.”

“Mân Huyên hôm nay cũng dậy sớm ghê nha.” Doãn Lương Kiến kinh ngạc nhìn cô, lại cúi mặt nhìn đồng hồ “Mới hơn sáu giờ thôi mà.”

“Hôm qua con đã nói sẽ dậy sớm tập thể dục cùng ba mà.” Cô cười khan vài tiếng, chột dạ lè lưỡi.

“Ha ha…… Con đúng là rất hiếu thuận, giá mà con trai ta nó được bằng một nửa của con thôi!” Cô nghe ba nuôi thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi đi xuống lầu.

“Không biết con trai ta đã dậy chưa?” Vừa xuống dưới lầu, ba nuôi lại nhỏ giọng hỏi cô. Trước mặt Doãn Lạc Hàn tuy ba nuôi luôn gọi hắn là “xú tiểu tử”, nhưng khi chỉ có cô, ba nuôi đều thân mật tự hào mà gọi “con trai ta”

“Anh ấy dậy rồi ạ.” Cô không tự chủ trả lời, nói xong mới nhận ra mình đã lỡ miệng.

“Sao con biết?” Quả nhiên ba nuôi lại hỏi.

“A…… À, là do phòng anh ấy ngay cạnh phòng con, khi nãy con đi qua nghe thấy có tiếng động, nên con đoán anh ấy cũng dậy rồi.” Cô trơn tru trả lời, vội vàng đi giày thể thao.

Khi ra khỏi biệt thự, không biết có phải cô hoa mắt không, nhưng rõ ràng cô đã thấy ba nuôi nhìn cô cười thần thần bí bí… Mà thôi, chắc cô nhìn lầm rồi…

“Ba nuôi, chúng ta khởi động trước đã.” Cô xoay xoay chân tay, hưng phấn nói.

“Ha ha…… Đương nhiên là phải như vậy rồi.” Doãn Lương Kiến đi đến bên cạnh cô, vừa mới tập một lúc đã ngừng lại, nhìn đăm đăm về phía biệt thự như thấy một thứ gì đó hấp dẫn lắm.

Cô dừng động tác, nhìn theo ánh mắt của ông ấy, rồi ngay lập tức trừng lớn mắt. Doãn Lạc Hàn mặc đồ thể thao đang thong thả chạy lại đây.

Không cần nói cũng biết rõ ràng là hắn đang tiến về phía này. Hắn muốn tập thể dục cùng bọn họ. Hẳn nào ba nuôi lại nhìn chăm chú như vậy, còn cô thì nhìn hắn như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.