Trùng Sinh Chi Không Thể Buông Tay

Chương 5-1




Căn tin sáng sớm đông nghẹt binh sĩ Articulatio No., mọi người lui tới như mọi ngày, vừa ăn sáng vừa nhao nhao lên. Chỉ bất quá bầu không khí hôm nay hình như so với thường ngày càng thêm sôi nổi, đề tài câu chuyện cũng càng thêm làm người khác chú ý.

“Uy, nghe gì chưa? Na Lam vương tử trong Tứ công tử Thánh quốc tới Articulatio No. của chúng ta”.

“Y tới thị sát sao?”

“Chắc vậy, không lẽ y còn có thể theo chúng ta làm lính a?”.

“Nói cũng đúng. Nghe nói Na Lam vương tử cá tính vô cùng lạnh lùng quái dị, không quá dễ tiếp cận, chúng ta nếu muốn nhìn thấy y, có lẽ hơi khó”.

“Đồ ngu! Na Lam vương tử cũng không phải là vương tử của nước râu ria linh tinh gì, mà là vương tử Cao Già Thánh quốc tài phú kinh người, thế lực to lớn. Thân phận của y không thể coi thường, ngươi muốn tiếp cận y, nằm mơ đi!”.

“Hừ hừ, vậy ngươi sai rồi. Thật ra ta cùng vương tử từng có gặp mặt một lần nga”.

“Khoác lác!”

“Đúng vậy, khoác lác! Khoác lác!”.

Trong căn tin bỗng chốc tiếng xùy nổi lên bốn phía.

“Ta xin thề đây là sự thật! Mọi người cũng biết, lúc ta còn đi học, là trường đấu kiếm phương Tây, hai năm trước ta tham gia một trận đấu, ta gặp được Na Lam vương tử”.

“Y đi xem thi đấu?”

“Lúc đầu đúng, lúc sau không phải”.

“Đây là lời nhảm nhí gì a? Cái gì mà lúc đầu đúng, lúc sau không phải?”.

“Ai nha, đừng nóng vội, hãy nghe ta nói hết. Ban đầu Na Lam vương tử là tới xem thi đấu, nhưng tên hội trưởng thối kia của chúng ta, sau khi đạt giải quán quân, cũng không biết chạm trúng dây nào, cư nhiên thừa dịp lên đài lãnh thưởng, hướng Na Lam vương tử hạ chiến thư, yêu cầu cùng y quyết đấu”.

“Na Lam vương tử biết kiếm Tây?” (1)

“Đâu chỉ biết, quả thực là thiên tài a! Hội trưởng kia của chúng ta đánh bại vô số cao thủ mới lên sàn chưa tới ba phút đã bị Na Lam vương tử hất kiếm, quăng kiếm đầu hàng rồi!”

“Oa! Lợi hại như vậy!”

“Đúng vậy, nếu ta không tận mắt nhìn thấy, cũng không thể tin được. Na Lam vương tử đích thật là một thiên tài kiếm phương Tây!”.

“Hạm trưởng chúng ta cũng được xưng là thiên tài kiếm phương Tây nga. Các ngươi nói, là kiếm phương Tây của hạm trưởng lợi hại, hay là kiếm thuật của Na Lam vương tử lợi hại?”

“Thành thật mà nói, ta cảm thấy hẳn là Na Lam vương tử. Các ngươi chưa từng tận mắt nhìn thấy khí thế cầm kiếm của vương tử, tốc độ đó, quả thực rất đẹp”.

“Hạm trưởng chúng ta mới đẹp chứ! Loại con cháu hoàng thất như Na Lam vương tử sao có thể so với Norton tướng quân của chúng ta đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt a?”.

“Vậy cũng rất khó nói, bên ngoài danh tiếng Na Lam vương tử không tệ, hình như là một người rất nghiêm khắc với bản thân, có lẽ y thật có công phu kha khá”.

“Hừ, ta mới không tin mấy tên công tử bột hoàng gia kia có bao nhiêu lợi hại. Bằng không thì chúng ta đánh cuộc! Nếu như hạm trưởng cùng Na Lam vương tử đấu kiếm phương Tây, nhất định sẽ thắng”.

“Được, cược thì cược! Ta cược một trăm vương tử thắng”.

“Ta cược hai trăm hạm trưởng thắng!”.

“Ta cũng cược hạm trưởng!”

“Ta cược vương tử!”.

Căn tin nhất thời ầm ĩ thành một đống, âm thanh cá cược vang lên…

Sĩ quan phụ tá của hạm trưởng Lam Y nghe thấy có người cư nhiên dám cược vương tử thắng, tức giận đến mức ngay cả bữa sáng cũng không ăn, vội vã chạy về phòng hạm trưởng —

“Hạm trưởng! Thuộc hạ thực sự nhìn không nổi nữa, ngươi nhất định phải làm y mất mặt!” Lam Y căm phẫn trào dâng xông tới trước mặt thần tượng hắn sùng bái nhất.

“Ngươi không đầu không đuôi nói cái gì?”.

Mesel nhíu mày, đặt tài liệu trong tay xuống.

“Chính là Na Lam vương tử a!”.

Nghe đến cái tên ấy, tim Mesel nhảy lên một cái. “Na Lam vương tử thế nào?”.

“Vừa rồi ở căn tin, có người nói tới Na Lam vương tử, nói hắn là thiên tài kiếm phương Tây, có thể so với hạm trưởng lợi hại hơn, ta nghe xong đương nhiên không phục! Mao đầu tiểu tử kia làm sao có thể thắng được hạm trưởng vĩ đại của chúng ta chứ? Cho nên, hạm trưởng, để tẩy sạch lời đồn, ngài nhất định phải công khai cùng vương tử giao đấu, đánh bại y trước mặt mọi người!”. Lam Y nói dõng dạc hùng hồn.

Kiếm phương Tây … Vóc dáng tên kia quả thực là người luyện kiếm, nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy lõa thể, Mesel không khỏi một thoáng ngẩn ngơ.

“Hạm trưởng? Hạm trưởng!”. Thấy thần tượng hiếm thấy có chút thất thần, Lam Y không khỏi phóng đại âm lượng.

Mesel lúc này mới phục hồi tinh thần lại, che giấu mà thanh thanh yết hầu.

Đáng chết, chính mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì trước mặt thuộc hạ?

Mesel, ngươi không thể tiếp tục như vậy nữa. Đêm qua chạy trối chết đã đủ xấu hổ rồi, chỉ có đánh bại bóng ma người kia ngươi mới có thể thoát khỏi y.

“Trợ lý Lam Y, ngươi ngay lập tức báo cho Na Lam vương tử, đồng thời thông báo với các binh sĩ, bản hạm trưởng cùng Na Lam vương tử lúc một giờ chiều muốn công khai tiến hành đấu kiếm phương Tây”.

***

“Tham kiến Na Lam vương tử”.

“Miễn lễ”. Na Lam vương tử ngồi trong phòng làm việc được bố trí riêng cho y, nhàn nhạt nói.

“Thuộc hạ Lam Y nhận lệnh hạm trưởng, đặc biệt báo tin thi đấu”.

“Thi đấu?” Bỉ Á đứng ở một bên hiếu kỳ trừng lớn mắt. “Thi đấu cái gì a?”

“Là trận đấu kiếm phương Tây. Dự tính tiến hành lúc một giờ chiều. Hạm trưởng lệnh thuộc hạ báo cho vương tử, đây cũng là một phần của huấn luyện, hắn muốn xem xem thể lực và năng lực phản ứng của vương tử như thế nào, để nội dung huấn luyện sau này”.

“Kiếm phương Tây? Ha ha…” Bỉ Á đột nhiên cười ha ha lên. “Khỏi cần đấu, hạm trưởng các ngươi thua chắc rồi. Vương tử chúng ta từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng thua một lần nào, nga, không, ngay cả nửa lần cũng chưa từng”.

“Hạm trưởng chúng ta cũng vậy a!” Lam Y không phục nói. “Hạm trưởng chính là quán quân kiếm phương Tây mười lần liên tiếp của Manlia chúng ta, người bại dưới tay hắn không biết nhiều bao nhiêu, quấn ba vòng trái đất cũng không đếm hết”.

“Hừ, khoác lác! Người bại dưới tay vương tử chúng ta mới là quấn ba vòng quanh vũ trụ cũng không đếm hết chứ!” Bỉ Á cũng không chịu yếu thế vặc lại.

“Ngươi — ”

“Không được tranh cãi nữa”. Na Lam vương tử cắt ngang hai người cãi vã, “Ngươi về nói với hạm trưởng các ngươi, bản vương tử vui vẻ chấp nhận lời thách đấu của hắn”.

“Vâng, vương tử. Vậy xin đi đến sân kiếm Tây đúng giờ một chút, hạm trưởng cung kính chờ đại giá”.

“Ân, ngươi đi xuống đi”.

“Vâng, vương tử, thuộc hạ xin cáo lui”. Sau khi Lam Y hướng vương tử hành lễ liền lui xuống.

Bỉ Á làm mặt quỷ sau lưng sĩ quan phụ tá, “Cái tên rắm thối, căn bản là sâu bọ vo ve bên cạnh hạm trưởng, đồ chó giữ nhà! Ngươi muốn nhìn thấy hạm trưởng các ngươi thắng vương tử chúng ta hả, kiếp sau đi!”.

“Bỉ Á, đừng nói sớm như vậy, nói không chừng người thua chính là bản vương tử đấy…”

Na Lam vương tử lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Để huấn luyện thể lực và năng lực tác chiến của các binh sĩ, trên chiến hạm Articulatio No. thiết lập nhiều kiểu sân vận động. Sân kiếm phương Tây chỉ là một hạng mục trong đó, sân tập hiển nhiên không quá lớn, nhưng lúc này biển người đông nghìn nghịt lại làm nơi nhỏ xíu chen chúc đến mức chật như nêm cối.

Kiếm phương Tây chia làm ba loại: hoa kiếm, trọng kiếm và bội kiếm (2). Trận đấu tiến hành hôm nay chính là trận đấu trọng kiếm biến hoá lớn nhất, cũng kích thích nhất. Trận đấu trọng kiếm không yêu cầu ‘quyền công kích’, giống như kiểu đấu kiếm thật, chỉ cần đâm trúng đối thủ là được.

Do hiệu quả công kích của trọng kiếm bao gồm tay, cẳng tay, đầu gối và chân, đối thủ có thể tiếp xúc với tay, đâm vào chân, thậm chí là đâm mặt nạ bảo hộ, khiến cho trận đấu trọng kiếm chẳng những biến hoá nhiều hơn, mà khoảng cách đường kiếm cũng tương đối dài. Những đặc điểm là trọng kiếm càng thêm kích thích, kiếm thủ phải song song chú ý tấn công cùng phòng thủ, suy nghĩ cách thức tấn công trên dưới biến hóa, càng phải đề phòng đối thủ công kích toàn thân từ đầu đến chân, yêu cầu cực cao đối với việc vận dụng chiến thuật.

Một cao thủ trọng kiếm nhất thiết phải đồng thời có đủ cảm giác về thời gian, tính chính xác cùng lực phản công, mà hai vị kỳ tài vào sân hôm nay đều là nhân tài kiệt xuất trong đó. Ai thắng ai, vẫn còn chưa biết. Trận đấu này cũng là càng thêm có sức hấp dẫn.

Lúc trọng tài tuyên bố chuẩn bị thi đấu, Na Lam và hạm trưởng Mesel mặc đồ đấu kiếm màu trắng cùng mặt nạ bảo hộ vào chỗ cách trung tâm hai thước. Kiếm trong tay bọn họ hướng về đối phương hành lễ, tay không cầm kiếm ở sát sau lưng.

Bởi vì trọng kiếm là vũ khí kích thích, chỉ có mũi kiếm đâm trúng đối phương mới có thể được điểm, thân kiếm đâm ngang lại vô hiệu. Sở dĩ, thi đấu trọng kiếm đòi hỏi tính cực kỳ chính xác, cơ hội tốt để tấn công đối phương thường thường là lúc đối phương bắt đầu phản kích.

Trận đấu chính thức bắt đầu rồi.

Trong tay Mesel rút ra là thanh hoa kiếm, nhanh như tia chớp, đâm về phía vương tử.

Dưới chân Na Lam tiến bước kỳ diệu, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc chẳng những tránh thoát công kích của Mesel, mà còn xoay kiếm trong tay bằng một góc độ khó tin đâm hướng đối thủ.

Mọi người ở một bên đều nhịn không được phát ra tiếng kinh hô.

Bản thân Mesel cũng là giật nẩy người. Hắn trăm triệu không nghĩ tới tên ăn chơi trác táng trong mắt hắn, lại có kiếm pháp tinh diệu như thế.

Thu hồi tư tưởng khinh thường, Mesel lần thứ hai triển khai công kích.

Bởi vì đôi bên giao chiến thực lực ngang nhau, đủ loại chiêu thức hoa lệ đặc sắc khiến người không nỡ dời mắt, tựa như hóa thân trong chiến trường thời trung cổ, xem hai kỵ sĩ dùng tốc độ nhanh như chớp giao chiến tóe ra hoa lửa loạn vũ!

Na Lam và Mesel cũng không biết, trận quyết đấu thế kỷ này lâu thật lâu sau lại được thế nhân tán thưởng.

Lúc mọi người ở đây xem đến hoa cả mắt, Na Lam đột nhiên bước chân loạng choạng, tay trái không biết sống chết nghênh hướng mũi kiếm của hạm trưởng.

“Norton tướng quân ghi điểm!”

Tay Mesel vừa đâm trúng vương tử thì sững sờ. Kỳ thật lúc nãy có vài lần hắn đều gần như bị vương tử đâm trúng. Nhưng dù sao cứ vào phút cuối cùng, đối phương lại đột nhiên thay đổi chiêu thức.

Lẽ nào y đang nhường? Trong lòng Mesel có chút tức giận.

“Tạm dừng! Tạm dừng trận đấu!”. Theo cậu chủ lâu như vậy, Bỉ Á vẫn là lần đầu tiên thấy vương tử bị đối thủ đâm trúng! “Vương tử, ngươi không sao chứ?”.

“Trên người ta có đồ bảo hộ, ngươi đừng lo lắng”. Thấy thiếu niên viền mắt phiếm hồng, Na Lam dùng ngữ khí an ủi nói.

“Không được, không nên đấu, quá nguy hiểm rồi”. Bỉ Á thân là thiếp thân thị vệ của vương tử, đối với an nguy của y tự nhiên có trách nhiệm cực đại.

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, lui ra, bản vương tử muốn tiếp tục hoàn thành trận đấu này”.

“Ta mới không phải là nghĩ quá nhiều, nếu như vạn nhất vương tử có chuyện gì, ta làm sao sống a?”.

Đối thoại ám muội của thiếu niên và vương tử, khiến cho Mesel nghe được trong lòng bực tức. Hắn vốn dĩ cực kỳ phiền toái vì hoài nghi bị nhường, giờ đây chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu —

“Vương tử da vàng thịt quý, nếu như không muốn đấu tiếp, trận đấu đến đây kết thúc đi”. Mesel dùng ngữ khí băng lãnh nói.

“Như vậy cũng tốt”.

Không nghĩ tới vương tử cư nhiên thuận miệng đồng ý. Trọng tài vừa nghe vương tử bỏ thi đấu lập tức tuyên bố hạm trưởng thắng. Mọi người nghe vậy nhất thời một trận xôn xao —

“Hạm trưởng thắng!”.

“Thật đáng tiếc, Na Lam vương tử có thể là bị thương rồi, bất quá kiếm pháp của y quả thực lợi hại a”.

“Trận đấu này thật sự là quá xuất sắc, thật hy vọng bọn họ có thể đấu lâu một chút, chúng ta còn coi chưa đã ghiền mà!”.

“Ha ha, nói chung là hạm trưởng chúng ta lợi hại, ta cá là thắng!”

“Đúng đúng, hạm trưởng lợi hại a!”

“Hạm trưởng! Hạm trưởng!”

Không nhìn tới bầu không khí vui vẻ ở đây, trong lòng Mesel không có chút vui sướng gì, ngữ khí băng lãnh nói: “Ngươi thua rồi”.

“Thua bởi ngươi cũng không coi là mất mặt”. Ngữ khí vương tử không chút dao động.

Nhìn không rõ biểu tình phía sau mặt nạ bảo hộ của vương tử, lòng Mesel hoàn toàn bình tĩnh không được, hắn quyết định phải hảo hảo tháo gỡ mối hoài nghi trong lòng. “Sau khi thay quần áo, mời vương tử lập tức tới phòng làm việc hạm trưởng”.

“Không thành vấn đề”.

Na Lam biết nam nhân muốn hỏi là cái gì, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười thần bí.

Sau khi thay quần áo, vương tử mặc quân phục hải quân màu trắng, bước vào phòng làm việc hạm trưởng —

Sĩ quan phụ tá Lam Y vừa nhìn thấy vương tử, khuôn mặt tức khắc trưng ra dáng tươi cười đắc ý. “Vương tử, thật đáng tiếc, ngươi lại bại dưới tay hạm trưởng chúng ta”.

“Mesel Iris Norton tướng quân là một cao thủ tài ba”.

Lam Y thấy vương tử biểu tình bình thản, nhìn không ra một tia phẫn nộ hay đố kị, không khỏi có chút thất vọng, hắn bĩu bĩu môi, mất hứng nói: “Vương tử mời vào trong, hạm trưởng đợi đã lâu”.

Na Lam đi vào phòng làm việc, liếc mắt đã thấy nam nhân thất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

Vương tử không mở miệng. Chỉ là lẳng lặng ngưng mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng với những đường nét hoàn mỹ của nam nhân, cứ như vậy không biết qua bao lâu, Mesel đột nhiên khẽ thở dài, thu hồi tầm mắt.

“A —”.Vừa nhìn thấy vương tử ở cửa, Mesel sợ đến mức phát ra một tiếng kinh hô nho nhỏ: “Ngươi…Ngươi vào đây khi nào?”

“Rất lâu rồi. Lâu đến mức có thể thấy rõ phía sau ngươi có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ đáng yêu”.

Mesel thoáng cái nhảy dựng lên, vỗ thật mạnh lên bàn! “Không được nói bậy! Sau tai bản hạm trưởng nào có nốt ruồi đỏ gì?”

Nam nhân chưa từng đi nhìn bộ vị kia đương nhiên không biết. Na Lam vương tử hảo tâm kiến nghị, “Nếu như hạm trưởng nói không tin, bản vương tử rất vui lòng chỉ cho ngươi xem”.

“Không cần, ngươi không cần qua đây!”. Mesel trong lòng một trận hoảng loạn, dùng ánh mắt nghiêm lệ ngăn cấm y.

“Được, ta không qua. Ta chỉ là hảo tâm muốn cho hạm trưởng hiểu thân thể của mình hơn mà thôi… ” Ngữ khí Na Lam vương tử bao hàm thân mật.

Khuôn mặt Mesel bất giác nhiễm một tia đỏ ửng, phẫn nộ nói: “Ngươi chớ có giỡn mặt với ta! Thành thật mà nói, ngươi vừa rồi thi đấu là cố tình nhường có đúng hay không?”

“Nếu như bản vương tử nói đúng thì sao?”. Na Lam nhìn hắn khiêu khích.

“Ta không cần ngươi nhường cũng có thể thắng ngươi!”. Mesel Iris Norton tướng quân trước đến nay chưa từng chịu qua loại nhục nhã này, phẫn nộ đem đôi găng tay đặt trên bàn ném tới trước mặt y! “Bản hạm trưởng muốn quyết đấu với ngươi!”.

Na Lam nhặt đôi găng tay trắng của nam nhân lên, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn lên đó. “Bản vương tử cam tâm tình nguyện phụng bồi”.

Thấy hành động ngả ngớn của nam nhân, Mesel suýt nữa tức đến bùng nổ! Nếu không phải vương tử thân phận tôn quý, hắn sớm một đao làm thịt y! “Vương tử nghe cho rõ, đây là quyết đấu! Không phải thi đấu! Ngươi có thể sử dụng kiếm thật, cũng có thể đeo mặt nạ cùng quần áo bảo hộ”.

“Vậy còn ngươi?”

“Vì an toàn của vương tử, ta sẽ không sử dụng kiếm thật, cũng sẽ không đeo mặt nạ cùng quần áo bảo hộ. Vương tử lần này tuyệt không được nhường nữa, nếu như bản hạm trưởng chết dưới kiếm vương tử, cũng chỉ có thể nói là bản lĩnh không bằng người ta, quyết sẽ không oán ngươi”.

“Như vậy làm sao công bằng? Cho dù bản vương thắng, cũng là thắng chẳng vẻ vang gì. Như vầy đi! Hai người chúng ta đều dùng kiếm thật cũng đều không đeo mặt nạ cùng quần áo bảo hộ, dùng quyết đấu chân chính để định thắng thua đi!”

“Vương tử —”

“Cứ quyết định như vậy, dù sao bản vương kiếm thuật cao siêu, sẽ không bị ngươi làm tổn hại tới một cọng lông tơ, lo lắng cái gì?”

Đáng giận, ngươi cư nhiên dám coi thường ta như thế!

Thấy vương tử một bộ dáng điệu thắng chắc, Mesel thoáng cái tức giận đến mức mất cả lý trí, “Được, cứ quyết định như thế! Chín giờ tối sau khi tắt đèn, chúng ta gặp ở sân tập!”

***

Chiến hạm Articulatio No. bình ổn chạy trên biển cả mênh mông.

Đêm trên biển, tĩnh lặng mà mỹ lệ.

Ánh trăng từ bên ngoài khung cửa sổ lớn rắc vào, khiến sân tập phủ lên một tầng mạng che mặt ngân sắc mông lung…

Hai nam tử vóc dáng cùng thon dài cao ngất, tuấn mỹ tuyệt luân, cùng mặc áo sơmi trắng và quần trắng, trên tay cùng cầm trường kiếm màu bạc.

“Vương tử vì sao không bật đèn?”. Mesel lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối thủ của hắn.

“Thế này không phải kích thích hơn sao? Có ánh trăng làm chứng cho chúng ta là đủ rồi”.

Không biết sống chết! Mesel lạnh lùng cười.

Hắn ở trong quân đội đã từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, trong bóng đêm có thị lực tuyệt vời, tin là so với tên kiêu căng nông cạn này càng nắm phần thắng lớn hơn.

Mặc dù không có khả năng cũng không định đẩy vương tử vào chỗ chết, nhưng chỉ cần có thể thấy y bị kiếm trên tay mình bức cho thảm hại không chịu nổi, Mesel đã coi như hả giận.

“Hạm trưởng, bản vương tử sau lại suy nghĩ tỉ mỉ một chút, hai chúng ta lại không có thâm cừu đại hận, hà tất phải liều mạng chứ? Như vầy được rồi, chỉ cần có thể cắt đứt hai vị trí trên quần áo đối phương, coi như là thắng. Người thua phải nghe theo đối phương vô điều kiện hai ngày, ngươi dám chơi không?”

“Như vậy vừa hay, bản hạm trưởng còn sợ vạn nhất làm tổn hại vương tử, làm sao ăn nói với Thánh sứ đây”.

“Vậy chúng ta bắt đầu đi. Mời —”

Giọng nói vương tử chưa dứt, Mesel đã phát động công kích.

Thân ảnh như bạch sắc giao long tựa tia chớp đâm hướng mình, đẹp đến mức khiến người khác mê đắm, hai mắt Na Lam hơi nheo lại, hầu như không nỡ tránh một kiếm này.

Mắt thấy vương tử sắp bị mình đâm trúng ngực, Mesel kinh hãi, trên tay dùng lực một chút, cố gắng thu kiếm thế —

“Ngươi điên rồi?! Không muốn sống nữa có đúng hay không?”. Mesel tức giận trách mắng. Nghĩ tới mình có thể sẽ một kiếm đâm xuyên ngực y, tim Mesel liền cảm thấy kinh hoảng không hiểu nổi.

“Xin lỗi, ta nhất thời thất thần”.

“Xin vương tử nghiêm túc tỷ thí, không thì đừng trách đao kiếm không có mắt”.

“Đã biết”. Na Lam mỉm cười. “Khiến ngươi lo lắng rồi, thật xin lỗi”.

“Ai lo lắng ngươi?” Mesel cười lạnh một cái. “Xem chiêu!”

Mesel liên tục xuất ra ba kiếm hoa, chia nhau hướng hai bên cánh tay cùng bụng dưới vương tử đâm tới

Na Lam để thắng được tỷ thí, lần này không dám coi thường, vội vã giơ kiếm ngăn chặn tiến công của nam nhân. Đôi bên đánh qua đánh lại, trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu.

Thực lực hai người tương đương, đánh đến mức khó chia lìa, nhưng cước pháp vương tử dường như được cao nhân chỉ điểm, kỳ diệu khó dò chẳng những có thể nhanh chóng tránh thoát đối thủ công kích, mà còn nơi nơi một kiếm đánh ra, đều rơi vào góc độ cực kỳ xảo diệu—

“Giữa!”

Na Lam vương tử trong kiếm ảnh trùng trùng, đột nhiên lớn mật đâm vào, xuy xuy hai tiếng, cắt rớt lớp áo trước ngực hạm trưởng.

*******

Chú thích:

(1) Đấu kiếm phương Tây:



(2) Ba loại kiếm:

Trọng kiếm [Epée hay kiếm ba canh] : có chiều dài thân kiếm từ 90cm đến 110cm, nặng 770gr, tiết diện ngang ba cạnh, góc gấp khúc 1cm. Đường kính đầu kiếm ước chừng 8mm, chiều dài hai bên 1.5 mm.

Hoa kiếm [Fleuret/Foil hay còn gọi là Rapier hay kiếm liễu] : có chiều dài thân kiếm từ 90cm đến 110cm, nặng 500gr, tiết diện hình chữ nhật, phần che tay đường kính lớn nhất 12mm, góc gấp khúc nhỏ hơn 1cm. Đường kính đầu kiếm ước chừng 5.5~7mm, chiều dài hai bên 1.5 mm.

Bội kiếm [Sabre hay kiếm lưỡi cong / kiếm chém] : có chiều dài thân kiếm từ 88cm đến 105cm, nặng 500gr, tiết diện gần giống hình chữ nhật, góc gấp khúc nhỏ hơn 4mm. Phần che tay lớn nhỏ có thể ứng với tiết diện 15cm x 14cm, cao 15cm từ giữa tâm hình hộp chữ nhật lên.

¤*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*¤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.