Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 42: ngăn cản ông xã "hờ" yêu đương với nữ chính (13).




Nghĩ đến dung mạo của Vân Thiên Vũ, nghĩ đến khả năng của Vân Thiên Vũ, Dung Kỳ hận không thể giết chết nữ nhân đó.

Nhưng nữ nhân này lại là lục linh đỉnh phong, với năng lực của nàng ta hoàn toàn không thể giết được nàng.

Nhưng nàng ta là người của Linh Sơn môn, nàng ta có mấy sư huynh, sư đệ đều đối xử với nàng ta vô cùng tốt. Nếu biết có người ức hiếp nàng ta, nhất định sẽ không ngồi xem không quản. 

Dung Kỳ giận dữ nghĩ.

Trong đại điện, ánh nhìn của chúng thần đã thu trở lại, người hai nước bắt đầu trao đổi chuyện hai nước liên minh.

Ngoài điện, Vân Thiên Vũ bị Tiêu Cửu Uyên kéo thẳng đến nơi vắng người. 

Trên đường chợt có thái giám và cung nữ nhìn thấy, mau chóng cẩn thận tránh ra.

Vân Thiên Vũ tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, liều mạng giãy giụa, sau đó tức giận mở miệng: “Tiêu Cửu Uyên, buông ta ra.”

Tiêu Cửu Uyên theo lời buông Vân Thiên Vũ ra. 

Vân Thiên Vũ ngẩng đầu hung hăng lườm hắn, lại rơi vào một đôi mắt như vực sâu vạn trượng, hai đồng tử trong đôi mắt ấy đầy vẻ đau lòng, dày vò, buồn bả, còn có sự tuyệt vọng khôn tả, cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng.

Vân Thiên Vũ lập tức giật mình, đôi mắt như vậy, dường như từng nhận tổn thương lớn nhất thế gian, tĩnh mịch, không một chút sức sống, phảng phất như một người hoàn toàn đã không còn linh hồn.

Tiêu Cửu Uyên như vậy, dọa Vân Thiên Vũ nhảy dựng. 

Nàng chỉ vào Tiêu Cửu Uyên, kinh nghi mở miệng: “Tiêu Cửu Uyên, ngươi người không ra người quỷ không ra quỷ, muốn dọa người sao?”

Tiêu Cửu Uyên hít sâu, từ từ ngẩng đầu nhìn trời, giấu đi mọi đau đớn trong mắt, hắn cúi đầu nhìn Vân Thiên Vũ, khàn khàn mở miệng.

“Vân Thiên Vũ, tại sao, tại sao khi đó ngươi không quay lại?” 

Vân Thiên Vũ ngây ngẩn cả người, lời này của Tiêu Cửu Uyên có ý gì.

Vẻ mặt nàng ngỡ ngàng.

“Tiêu Cửu Uyên, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì…” 

Dường như Tiêu Cửu Uyên rơi vào sự mơ mị của bản thân.

“Ngươi luôn nói ta lãnh khốc vô tình, không tim không phổi, lòng dạ đen tối, ngươi thì sao, lẽ nào lòng dạ ngươi không đen tối sao?”

“Sở dĩ ta như vậy, là bởi vì ngươi, biết không?” 

“Khi đó ở trong khe núi ta có thể tự chạy đi, nhưng bởi vì hai người rất chật chội, bị kẹt lại, mà ta đã không còn sức cõng ngươi nhảy lên vách núi nữa…”

“Nếu ta âm hiểm hơn một chút, ném ngươi xuống, thì ta sẽ không sao.”

“Nhưng ta lựa chọn đưa ngươi lên, để ngươi đi tìm người tới cứu ta.” 

“Trong thâm tâm ta tràn đầy hi vọng, tin ngươi sẽ đến.”

“Nhưng ngươi biết không? Ta cứ hi vọng chờ đến thất vọng, lại từ thất vọng chờ đến tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng chờ đến tràn ngập hận ý, ta hận tự bản thân mình tại sao phải nhiều chuyện như thế.”

“Tại sao?” 

“Sau đó ta được người khác cứu lên, tuy nhiên lại hôn mê suốt ba ngày, thiếu chút nữa chết đi, ngươi đã dạy cho ta, ngươi khiến ta như vậy, làm sao còn có thể tin tưởng người khác, làm sao có thể tôn trọng người khác, làm sao có thể bảo vệ người khác.”

Tiêu Cửu Uyên càng nói càng đau lòng, nói đến thương tâm, hắn xoay mình đưa tay, hung hăng đấm một cú lên cột trụ hành lang phía sau Vân Thiên Vũ.

Một cú đấm, huyết nhục mơ hồ. 

Nhưng hắn hình như không biết đau, vẫn vô cùng đau đớn nói.

“Ta vẫn muốn tìm được ngươi, hỏi ngươi một câu, tại sao, tại sao không quay lại.”

Tiêu Cửu Uyên nói tới đây, thở dốc, thật giống như một con sói bị thương thở hổn hển, rất đau, rất khó chịu. 

Ngọn lửa đau thương trong mắt hắn đang thiêu đốt, tỏa ra.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ hơi trắng nhợt, nếu như lúc Tiêu Cửu Uyên bắt đầu nói, nàng không hiểu, nhưng nghe lần thứ hai nàng đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.