Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 32: ngăn cản ông xã "hờ" yêu đương với nữ chính(3).




Lại nhìn bộ váy hải đường đỏ thêu mây bướm, phía trên khuỷu tay khoác áo choàng màu trắng thêu trúc xanh, màu sắc đỏ trắng đan xen nhau, làm nổi bật cả người nàng không những cao quý xinh đẹp, còn vô cùng sống động.

Nữ tữ này quá xinh đẹp, trong trẻo, sinh động, cao quý hòa làm một, thực sự như đè tất cả nữ tử trong điện xuống, cho dù Trinh Đức công chúa của Bắc Địch quốc xuất hiện trước đó, cũng không so bằng nàng.

Bởi vì tất cả nữ tử đều biểu hiện ra một khí chất đặc biệt bên ngoài, nhưng nữ tữ này lại tập hợp nhiều khí chất vào người, tạo thành thần thái hấp dẫn độc đáo, khiến người ta không tự chủ được bị nàng hấp dẫn không dứt ra được. 

Trong đại điện có người bàn tán, vội mở miệng nói: "Người đó là ai, thật sự quá đẹp..."

"Đúng vậy, đặc biệt là thần thái lạnh lùng linh động kia, làm cho người ta không khống chế được mà bị hấp dẫn."

"Ta cảm thấy nàng ta xinh đẹp mà linh động, còn đẹp hơn cả hoa hải đường." 

Âm thanh bàn tán trong điện càng lúc càng nhiều thêm.

Mọi người đều không phát hiện nữ tử này là Vân Thiên Vũ.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều không nhận ra nàng. 

Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đã thấy qua Vân Thiên Vũ, nhưng Vân Thiên Vũ hôm nay không giống trước đó bọn họ từng thấy.

Lúc trước nàng chỉ trong trẻo linh động, hôm nay nàng trang điểm nhẹ nhàng, làm cho phong thái của nàng không chỉ lành lùng, mà còn thêm phần xinh đẹp, đuôi mắt nàng vẽ giống như đuôi phượng xòe ra.

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai chỉ cảm thấy tim mình đập lên thình thịch, đập nhanh liên tục. 

Ngoài Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nhận ra, Tiêu Dạ Thần cũng nhận ra Vân Thiên Vũ.

Nhìn nữ tử xinh đẹp linh động lại cao quý như thần.

Tiêu Dạ Thần chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, thì ra nàng xinh đẹp như vậy. 

Ha ha.

Nàng như vậy làm hắn hổ thẹn, chỉ cảm thấy không xứng với nàng.

Lúc này Vân Thiên Vũ đã lướt qua đại điện, đi thẳng tới trước mặt hoàng đế, đoan trang hành lễ nói: "Thần nữ ra mắt hoàng đế bệ hạ." 

Vân Thiên Vũ mở miệng, mọi người trong điện bừng tỉnh, sau đó càng bàn luận kích động.

"Đây là Linh Nghi quận chúa..."

"Không ngờ lại là Linh Nghi quận chúa, thì ra Linh Nghi quận chúa chính là mỹ nhân đẹp như tiên trên trời." 

"Ta chỉ cần nhìn nàng thôi là đã lập tức cảm thấy không thể thở."

"Cuối cùng ta đã biết lý do Ly thân vương gia tình nguyện mất mặt cũng không chịu hủy hôn."

"Dạng nữ tử có một không hai như vậy, đổi lại  ta bị mất mặt cũng không muốn hủy hôn." 

Trong điện, mỗi người một câu, ồn ào náo nhiệt.

Lúc này mọi người hoàn toàn quên đi Trinh Đức công chúa của Bắc Địch quốc.

Trinh Đức công chúa Thác Bạt Trinh nhìn nữ tử bên cạnh, hơn nửa ngày chưa phản ứng lại, đến khi phản ứng lại, nghe những tiếng tán thưởng bên tai, Thác Bạt Trinh nổi lên ghen ghét trong lòng, đồng thời lo lắng cho mình. 

Ván đầu nàng đã thua.

Thác Bạt Trinh bực bội không nói nên lời.

Không phải nói nữ nhân này là kẻ xấu xí ư? Vì sao bây giờ xuất sắc như thế? 

Chẳng những người Đông Ly quốc ca ngợi sôi nổi, ngay cả người Bắc Địch quốc cũng nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Vũ không rời.

Đặc biệt là Dũng vương Thác Bạt Dã, mắt nhìn Vân Thiên Vũ tản ra tia sáng như sói.

Nữ tử này rất đẹp, làn da kia, eo thon nhỏ kia, tay nhỏ kia, không chỗ nào không đẹp. Nếu cưới mỹ nhân như vậy về Bắc Địch, không biết sẽ làm bao nhiêu người tức chết. 

Thác Bạt Dã hiện lên ý muốn cưới Vân Thiên Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.