Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 200: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (30)




Giọt nước mắt kia như một giọt axit sulfuric đậm đặc rớt xuống cần cổ Chu Độ, nóng đến run người. Hắn không dám buông Hạ Nghiêu ra, cũng không dám nhìn gương mặt đang khóc của Hạ Nghiêu, chỉ có ôm thật chặt Hạ Nghiêu vào lòng.

“Chu Độ.” Hạ Nghiêu run rẩy mở miệng nói: “Cậu có thể nói lại lần nữa không?”

“Nói cái gì.” Chu Độ giọng to trầm trả lời.

Sắc mặt Hạ Nghiêu tái nhợt, cậu mở miệng, thật lâu mới phát ra âm thanh: “Nói cậu, cậu thích tớ. Có thể nói lại lần nữa không?”

Chu Độ chợt dùng sức ôm chặt Hạ Nghiêu vào lòng, giọng nói trầm thấp ghé vào bên tai Hạ Nghiêu nói: “Hạ Nghiêu anh thích em.”

“Hạ Nghiêu anh thích em.”

“Anh thích em, vô cùng thích em.”

“Anh yêu em, Hạ Nghiêu.”

Những lời này Hạ Nghiêu đã đợi hai đời, cậu hình như vẫn chưa thể tin được, ngọ ngoạy đẩy Chu Độ ra, ánh mắt gắt gao nhìn gương mặt của Chu Độ, như là muốn xác nhận người trước mắt chính có phải là Chu Độ thật hay không.

Chu Độ bị cậu nhìn đến xấu hổ, không được tự nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác. Khóe mắt lại nhìn thấy một tia mất mát phủ lên gương mặt Hạ Nghiêu, liền vội vàng quay đầu lại.

Hai người cứ như vậy yên lặng mà nhìn đối phương, một cơn gió nhẹ từ ô của sổ chẳng bao giờ đóng chui vào, lướt qua đôi gò má của Hạ Nghiêu.

Gương mặt Chu Độ bị ánh mắt thâm tình của Hạ Nghiêu bao lấy nóng lên. Hắn mang vẻ mặt mong đợi nhìn Hạ Nghiêu nói: “Đến lượt em rồi.”

“Cái gì?” Hạ Nghiêu có chút mơ hồ.

“Đến lượt em nói.”

“Nói cái gì?”

“Nói em thích anh!” Chu Độ nhất thời sốt ruột, “Anh đã nói với em, bây giờ đến lượt em nói rồi, nói mau lên.”

Mi mắt Hạ Nghiêu bỗng nhiên cong lên, cậu đưa tay lên vòng lấy cổ Chu Độ, môi hai người không có chút thông báo nào cứ như vậy mà dán vào nhau.

Chu Độ không nghĩ tới Hạ Nghiêu sẽ chủ động hôn hắn, hai mắt lập tức mở to.

Hạ Nghiêu gần ngay trước mắt đang nhắm hai mắt lại, lông mi hơi rung động, gương mặt thanh tú nhuộm một tầng đỏ.

Nụ hôn này như một chiếc lông chim, nhẹ nhàng lướt qua trái tim của Chu Độ. Ghẹo hắn đến căng da đầu, cả người tê dại như bị điện giật.

Cái hôn của Hạ Nghiêu vừa chạm vào liền biến mất, Chu Độ vẫn chưa quay trở về, Hạ Nghiêu đã buông hắn ra.

“Em.” Hạ Nghiêu sau khi ghẹo hôn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả gương mặt đều đỏ lên nói: “Em cũng thích anh Chu Độ.”

Nhịp tim Chu Độ ngay lập tức như một cơn bão giật mạnh 180 km/h, ánh mắt nhìn Hạ Nghiêu như một chú cún nhìn thấy xương, ngữ khí mang theo mong đợi hỏi: “Vậy bây giờ anh hôn em, em sẽ không giận dỗi nữa chứ?”

Hạ Nghiêu hốt hoảng cuối đầu xuống, nhỏ bé yếu ớt như con muỗi nói: “Bọn mình, phải về sân tập thôi.”

Chu Độ sốt ruột, hắn nắm lại cổ tay của Hạ Nghiêu, kéo cậu lại không cho đi: “Không được, hồi nãy em mới vừa hôn anh, anh phải hôn lại.” Hắn còn chưa dứt lời, đã vác cả bản mặt đến trước mặt của Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu theo bản năng lùi về sau một bước, thế nhưng lại bị Chu Độ ôm thắt lưng kéo về.

“Em hôn anh rồi, anh cũng phải hôn, vậy mới công bằng.” Hắn vừa nói vừa hôn lên đôi môi của Hạ Nghiêu.

Trong lòng Hạ Nghiêu vừa chua xót vừa ngọt ngào, đối với những ký ức về những lần hôn môi với Chu Độ cậu chẳng lạ lẫm gì, bọn họ trước đây lúc lăn giường chẳng cần biết trước hay sau, Chu Độ đều rất thích hôn cậu.

Mắt, mũi, tai, quai hàm, cả người từ trên xuống dưới hình như đều được Chu Độ hôn qua.

Hạ Nghiêu nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại những khoảnh khắc Chu Độ đã từng hôn cậu, đôi môi hơi mở ra theo bản năng.

Bạn nhỏ Chu Độ ngây thơ thuần khiết vẫn luôn cho rằng hôn môi chính là môi dán vào môi, không nghĩ tới vẫn có thể mở miệng. Cả người hắn kích động, vô sự tự thông* mà mút lấy môi dưới của Hạ Nghiêu.

*vô sự tự thông: tự học được không cần ai dạy

Động tác này làm cho hai người toàn thân tê rần như bị điện giật, nhịp tim Chu Độ đập nhanh như sắp nổ tung, Hạ Nghiêu cũng như vậy, lúc bọn họ rốt cuộc cũng buông nhau ra cả hai đều có chút hít thở không thông.

“Đi, đi thôi.” Hạ Nghiêu lắp bắp nói với Chu Độ, Chu Độ chẳng nói gì, chỉ là nhìn Hạ Nghiêu không chớp mắt.

Hạ Nghiêu cảm thấy ánh mắt nóng rực của Chu Độ làm cho cả người cậu cũng nóng lên, chỉ có thể giả bộ đi bưng mấy chai nước suối, hốt hoảng từ bên cạnh Chu Độ chạy ra ngoài.

Chu Độ như một con sủng vật cỡ lớn, Hạ Nghiêu đi đến đâu hắn theo đến đó. Không chỉ có vậy, hắn một bên đi theo sau Hạ Nghiêu, một bên lải nhải hỏi không ngừng: “Bọn mình ngày mai có thể hôn môi không?”

“Bọn mình ngày mốt có thể hôn môi không?”

“Bọn mình…”

“Đừng nói nữa.” Hạ Nghiêu xấu hổ lên tiếng cắt ngang Chu Độ, “Lấy nước trước đi, các bạn đều đang chờ đó.”

“Ờ.” Chu Độ bất mãn lầm bầm một câu, tranh thủ lúc bưng nước giúp Hạ Nghiêu, như cũ vẫn chưa chịu chết tâm tiếp tục hỏi: “Ngày mai thật sự không được hả?”

Hạ Nghiêu bị hỏi đến cả gương mặt như muốn cháy lên, chỉ có thể ậm ờ nói một tiếng ừ.

Giọng nói Chu Độ có chút ủy khuất: “Nhưng mà anh muốn.”

Hạ Nghiêu hận không thể chôn đầu xuống đất: “Anh đừng có nói nữa.”

Chu Độ không vui, hắn nắm lấy cái tay đang cầm nước suối của Hạ Nghiêu, nhìn cậu chằm chằm nói: “Sao không nói nữa, anh thích em, anh muốn hôn em. Ngày mai cũng muốn, ngày kia cũng muốn, ngày nào cũng muốn.”

Hạ Nghiêu bị hắn nói đến xấu hổ không thôi, chỉ có thể ấp úng nói: “Được thì cũng được, nhưng mà phải vào lúc không có người…”

Cậu vẫn chưa nói xong, Chu Độ đã nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu, như chiếm được tiện nghi mà cười ngu ngốc: “Bây giờ không có người.”

“Đừng quậy  nữa Chu Độ.” Cả gương mặt Hạ Nghiêu đỏ bừng, trong ngừng ôm mấy chai nước suối: “Bọn mình qua đây lâu lắm rồi, nhanh về sân tập thôi.”

Chu Độ hài lòng heng heng hai tiếng, đi theo sau Hạ Nghiêu, đắc ý đến độ cái đuôi sau lưng dựng thẳng lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.