Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 197: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (27)




Cái việc hôn môi này, đối với Chu Độ độ khó của nó hơi cao, vì hắn chẳng có tí kinh nghiệm nào. Đương nhiên, cái việc đưa người ta về nhà hắn cũng chả có tí kinh nghiệm gì.

Có điều may mắn cái việc đưa người ta về nhà cũng không có đòi hỏi kỹ thuật gì cao siêu, nhưng mà kỹ thuật hôn môi lại có một yêu cầu nhỏ. Bạn học Chu Độ ngây thơ định hôm nay lúc đưa Hạ Nghiêu về nhà sẽ thực hiện kế hoạch của mình, nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Hạ Nghiêu hôm nay phải ở lại chạy hậu cần, Chu Độ chỉ có thể bám đuôi Hạ Nghiêu đi theo ra sân tập.

Hôm nay Vương Hạo không cần luyện tập, vốn định nhờ vào cái cớ đưa Chu Độ về nhà để thoát khỏi móng vuốt của Trương Dương, rốt cuộc vẫn bị Trương Dương lạnh lùng vô tình kéo đi học thêm.

Cậu ta đi rồi, Chu Độ ngồi một mình trên khán đài, nhìn Hạ Nghiêu bận tới bận lui.

Hôm nay An Bồng Bồng không có ở lại với Hạ Nghiêu, tâm trạng Chu Độ tốt lên không ít. Hắn cảm thấy mình nên làm cái gì đó, vì vậy cà khập cà khiễng đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu đang bận bấm thời gian cho mấy bạn học tham gia thi chạy ngắn, hoàn toàn không chú ý đến Chu Độ xuất hiện sau lưng mình. Cậu xoay người muốn chạy đến phía bên kia của sân tập, kết quả đầu liền đụng vào lồng ngực của Chu Độ đang đứng phía sau.

Chu Độ vốn đã đứng không vững, lúc này bị Hạ Nghiêu đụng trúng, hai người cùng nhau ngã sấp xuống đất.

Hạ Nghiêu có gầy như nào đi nữa, cũng là một nam sinh thân cao mét tám, sức nặng đè xuống Chu Độ sao có thể chịu được, hắn lập tức kêu đau.

Hạ Nghiêu sợ đến trắng bệch, lần trước do lỗi của mình đã làm chân Chu Độ bị thương rồi, lần này không biết sẽ làm cho Chu Độ biến thành bộ dạng như nào nữa. Cậu luống cuống tay chân từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Chu Độ nằm trên mặt đất.

Chu Độ phát hiện Hạ Nghiêu bị dọa sợ như một con nai ngơ ngác bị kinh động, ánh mắt vừa sợ hãi vừa vô tội mà nhìn mình chằm chằm, nhịn không được trong lòng mềm nhũn. Hắn cố nén đau, muốn từ dưới đất đứng lên. Không ngờ tới Hạ Nghiêu bỗng nhiên đè người hắn xuống nói: “Cậu, cậu đừng nhúc nhích, tớ đi gọi bác sĩ đến.”

Chu Độ đã có thể đoán được vẻ mặt của chị gái bác sĩ khi đến đây, hắn vội vàng kéo Hạ Nghiêu lại nói: “Đừng đi.”

Hạ Nghiêu nhìn gương mặt trắng bệch của Chu Độ, lo lắng nói: “Tớ thấy cậu hình như rất đau.”

Chu Độ quả thật vô cùng đau, nhưng vì không muốn mất mặt trước Hạ Nghiêu, chỉ có thể cố ý bày ra một bộ dạng không có việc gì lớn nói: “Sức nặng của cậu sao có thể làm đau tôi, bây giờ tớ có thể một tay ném cậu ra xa đó cậu tin không.”

Hạ Nghiêu đương nhiên chẳng tin, nhưng cậu biết mình không thể nói ra, chỉ có thể nhìn Chu Độ gật gật đầu.

Chu Độ khoe mẽ khí phách nam tử xong vô cùng thỏa mãn, đem đau đớn giấu đi không để Hạ Nghiêu thấy được, chậm rãi dựa vào Hạ Nghiêu đứng lên.

Một bạn học từ bên kia chạy về phía Hạ Nghiêu thở hổn hển, khom người đưa tay khoác lên vai Hạ Nghiêu, đứt quãng hỏi: “Cậu… bấm giây chưa, bao nhiêu đấy?”

Chu Độ khó chịu nhìn cái cánh tay khoác lên vai của Hạ Nghiêu, vị bạn học kia chẳng có chút tự giác nào, đi lên trước mặt Hạ Nghiêu, muốn xem đồng hồ bấm giây trên tay cậu.

“Này.” Chu Độ duỗi cánh tay dài của mình ra, đẩy vai của vị bạn học ra, “Nói thì cứ nói, việc gì phải dựa vào gần như vậy.”

Vị bạn học kia cũng không giận, lau lau mồ hôi trên trán nói: “Gì vậy ba, Hạ Nghiêu là vợ mày hả, dựa tí cũng không cho.”

Mặt Hạ Nghiêu lập tức đỏ lên.

Chu Độ suýt chút nữa cắn trúng lưỡi, trừng mắt với vị bạn học kia khó chịu nói: “Mày nói nhảm gì đó!”

Nghe thấy hắn nói như vậy, tim Hạ Nghiêu nhịn không được nhói một cái, cậu không muốn lại nghe thêm mấy lời làm mình thêm đau lòng từ miệng Chu Độ nữa, chỉ có thể chen miệng nói: “Lúc nãy quên mất bấm rồi, xin lỗi nha, không thì chúng ta làm lại nữa đi?”

Hạ Nghiêu không dấu vết đứng cách xa Chu Độ một khoảng, tận lực kéo dãn khoảng cách với hắn.

“Để tớ nghỉ một lát! Hồi nãy tớ chạy liều mạng như vậy, thế mà cậu chẳng bấm giờ! Cậu có lẽ đã bỏ qua kỷ lục chạy ngắn tốt nhất trong cuộc đời tớ rồi đó.” Bạn học nam cố ý làm lố chọc cười.

Hạ Nghiêu vội vàng cầm lấy chai nước bên cạnh đưa đến tay bạn học kia, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi, cực khổ cậu rồi. Tớ tin chắc kỷ lục tốt nhất của cậu chắc chắn sẽ xuất hiện tại hội thao.”

Chu Độ nhìn gương mặt Hạ Nghiêu mang theo ý cười nhìn vị bạn học kia, trong lòng tức đến muốn oanh tạc luôn rồi. Không đúng, nếu lúc này hắn là một quả bong bóng, đại khái khí bên trong cũng đủ để bay lên trời ba ngày.

Bạn học nam kia nhận lấy chai nước trong tay Hạ Nghiêu, thân thiết ôm lấy cổ Hạ Nghiêu nói: “Ai, Nghiêu Nghiêu dạo này cậu càng ngày càng trở nên có thể nói chuyện rồi.” Thanh âm của câu ta vẫn còn bay lơ lửng, cả người đã bị một cỗ sức mạnh kéo ra ngoài.

Chu Độ tức giận đùng đùng kéo áo vị bạn học kia, kéo hắn đến bên cạnh mình.

Bạn học nam đang muốn uống nước, chai nước đã mở nắp đổ hết lên người. Mặt cậu ta sầm lại, khó chịu rống lên một câu với Chu Độ: “Bị điên hả.”

Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.

Hạ Nghiêu cho rằng Chu Độ vẫn còn tức giận vì cái câu “Cậu ấy là vợ mày hả” lúc nãy, cuống quít đưa tay ra kéo Chu Độ nói: “Cậu mau buông cậu ấy ra.”

Cậu không mở miệng vẫn còn tốt, cậu vừa mở miệng Chu Độ liền cho rằng Hạ Nghiêu đang bênh vị bạn học nam kia. Hắn nắm chặt lấy áo người kia, giọng nói lạnh lùng: “Không buông.”

Bạn học nam “Bốp” một tiếng đập chai nước đang cầm trên tay xuống đất, hai tay chợt nắm lấy cổ áo của Chu Độ.

Hai người cứ như vậy mà nắm lấy nhau, không ai nhường ai.

Hạ Nghiêu ở một bên vô cùng sốt ruột, may mắn lớp trưởng thể dục vừa vặn đi qua bên này. Cậu ta mới đi tới đã phát hiện bầu không khí có chút không bình thường.

“Như vậy là sao?”

“Không biết sao mà hai người bọn họ lại đánh nhau.” Hạ Nghiêu vội vàng giải thích.

Lớp trưởng thể dục chen vào giữa hai người, đẩy bọn họ ra: “Bọn mày làm gì vậy, cùng lớp với nhau, đừng để mấy đứa lớp khác nhìn thấy cười cho.”

Bạn học nam bị chai nước đổ lên ướt hết, giọng nói không vui nói với lớp trưởng thể dục: “Mày hỏi Chu Độ coi nó muốn làm cái mẹ gì.”

Chu Độ lúc này cũng đã bình tĩnh lại, nhận ra việc này quả thật là do mình giận chó đánh mèo với vị bạn học kia. Hắn dừng lại, mở miệng nói với vị bạn học kia một câu xin lỗi. Sau đó cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của mọi người, xách ba-lô lên đeo lên vai, quay người một mình đi về phía cổng trường.

Vết thương ở chân hắn vẫn chưa lành hẳn, bước đi lúc này vẫn còn khập khiễng. Hạ Nghiêu nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, trong lòng từng cơn đau đớn.

Cuối cùng cũng đưa ra quyết định, cứ cho là Chu Độ không thích mình, chán ghét mình. Cứ cho là tương lai bọn họ chỉ có thể làm bạn học bình thường, cậu cũng không buông tay phần tình cảm này nữa.

Vì cậu yêu Chu Độ, đã khắc sâu vào tận xương tủy, không có cách nào thoát khỏi nữa.

“Xin lỗi.” Hạ Nghiêu hướng vị bạn học kia cùng với lớp trưởng thể dục gật gật đầu thể hiện áy náy, rồi xoay người, không chút do dự chạy về phía Chu Độ.

Trong lòng Chu Độ đang tức đến điên rồi, nếu như đem cái cách nghĩ lúc này nói với Tưởng Thi Văn, Tưởng Thi Văn nhất định sẽ nói cho hắn biết, cái cảm giác của hắn lúc này không phải là tức giận, mà là ăn giấm rồi.

Nhưng mà bây giờ Tưởng Thi Văn không có ở đây, Chu Độ chỉ có thể một thân một mình khó chịu. Ô, không phải, là một thân một mình ăn giấm.

Hạ Nghiêu sau khi đuổi kịp Chu Độ, đưa tay kéo kéo ống tay áo của hắn. Lúc Chu Độ nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, tức giận trong lòng đã được vớt bớt. Ánh mắt nhìn thấy Hạ Nghiêu bước tới, một chút giấm chua trong lòng cũng biến mất không dấu vết.

Dù là như vậy, lúc Hạ Nghiêu kéo kéo ống tay áo của hắn, hắn vẫn còn không được tự nhiên mà bỏ đi.

Hạ Nghiêu cắn rắng, tiếp tục mặt dày mở miệng nói: “Hồi nãy té còn đau không?”

Chu Độ xoay người hung hăng trừng mắt với Hạ Nghiêu, ngực hắn thật sự rất đau, nhưng không phải là do bị Hạ Nghiêu đè, mà là hắn giận đến phát đau.

Hạ Nghiêu nhìn dáng vẻ Chu Độ, cho rằng hắn vẫn còn tức giận. Vội vàng mặt mày áy náy nói: “Đều là do tớ không tốt, không thì tớ đi với cậu đến bệnh viện khám thử.”

Chu Độ đang định từ chối, trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời của Tưởng Thi Văn ——– Nếu muốn đánh nhanh thắng nhanh, hôn môi cũng là một ý không tồi nha.

Hắn gắt gao nhìn đôi môi của Hạ Nghiêu hồi lâu, Hạ Nghiêu cho rằng Chu Độ không muốn quan tâm mình, mặc dù trong lòng đau đến muốn khóc, nhưng vẫn cố nén chua xót nói với Chu Độ: “Nếu cậu không muốn tớ đi với cậu, sau khi về nhà nhất định phải đi bệnh viện khám thử nha.”

Cậu nói xong định xoay người rời đi, Chu Độ ở bên cạnh bỗng nhiên đưa tay ra, đem Hạ Nghiêu kéo đến bên cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.