Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 28: Cục cưng bé nhỏ của hắn (5)




La Tình Uyển vẫn ở đứng tại chỗ, có cảm giác bị phản bác đến thương tích đầy mình, trong hốc mắt dần tràn đầy nước mắt.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Không có liên quan gì tới cô ta.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Cô nói, bọn họ yêu hay không yêu, tốt hay không tốt, cũng không liên can gì tới cô ta.

"Ha ha ha. . . . . ." La Tình Uyển cười rộ lên, bưng ly rượu cười đến run rẩy hết cả người: "Chẳng liên can gì tới tôi. . . . . . Dụ Thiên Tuyết, đừng có quên cô đã cướp đàn ông từ trong tay ai! Anh ta là của tôi đó, cho tới bây giờ anh ta cũng là của tôi! Cô lại có thể đê tiện đến mức nói chuyện này không liên quan tới tôi! Nếu không phải tại hạn đàn bà hạ tiện như cô, người đứng ở trên giáo đường tuyên thệ ngày hôm nay chính là tôi, người mà anh ta ôm trong lòng chính là tôi! Cả đời cô đừng mong với tới loại hạnh phúc này, cả đời cũng đừng hòng mơ ước người đàn ông của tôi!"

Nam Cung Kình Hiên đã nhẫn nại đến cực điểm, trong tiếng xôn xao bốn phía chung quanh, anh ôm chặt Dụ Thiên Tuyết, lạnh lùng nói: "Kêu người lôi cô ta đi, ngay lập tức."

"Các người ai dám động đến tôi? !" Khăn choàng trên người La Tình Uyển đã bị kéo ra, hai mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm an ninh xông lên, thở hổn hển kịch liệt: "Ai dám động đến tôi, tôi sẽ giết người đó!"

Hàng mày thanh tú của Dụ Thiên Tuyết khẽ nhíu lại, không biết rốt cuộc người phụ nữ này xông vào hôn lễ của bọn họ là muốn làm gì, cứ phải quấy rối như vậy sao?

"Các người biết tôi tới đây để làm gì không? Tôi tới chúc phúc cô dâu chú rể, tôi tới chúc bọn họ sống lâu trăm tuổi ân ái cho đến chết! !" La Tình Uyển rơi lệ như mưa, hướng về phía người xung quanh gào kêu, tránh khỏi mấy an ninh chạy về phía Dụ Thiên Tuyết, bị ngăn cản, cô ta điên cuồng cười rộ lên: "Ha ha, Dụ Thiên Tuyết, cô có gan thì uống một ly với tôi, uống một ly thôi cô sẽ nhớ mãi gương mặt này của tôi, hôm nay tôi rơi vào thảm cảnh như thế này đều là cô làm hại, để tôi xem về sau cô còn có thể an tâm ở bên anh ta cùng nhau sống hạnh phúc hay không! Cô có can đảm thì bưng ly lên, tôi mời cô! Tôi chúc cô cả đời không bệnh không tai, mãi mãi khỏe mạnh cho đến già chết! Cô dám uống cùng tôi không? !"

Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, đọc được sự tuyệt vọng từ trong ánh mắt của cô ta.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Nam Cung Kình Hiên vừa định ra lệnh lôi cô ta đuổi đi, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng ngăn cản anh.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Bưng một ly nước trái cây trên bàn bên cạnh lên, cô lạnh nhạt mở miệng: "La Tình Uyển, nếu như thời gian có thể quay ngược, tôi thật sự hi vọng cô nhìn lại dáng vẻ năm năm trước của mình, cô vĩnh viễn không biết đâu, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, biết cô là vị hôn thê của anh ấy, tôi đã tự ti mặc cảm đến cỡ nào, không phải anh ấy vứt bỏ cô, càng không phải là anh ấy phá hủy cô, anh ấy chỉ không yêu cô, có lẽ cô thật sự không hề có lỗi, chỉ là sai lầm ở điểm này mà thôi."

Nhìn cái ly trong tay, cô nhẹ giọng nói: "Tôi mang thai không thể uống rượu, chỉ có thể dùng nước trái cây để thay thế, so với ai khác, cô biết rõ ưu điểm cũng như ưu thế của mình, cô là một phụ nữ rất hoàn mỹ, không nên vì một tình yêu không hồi kết mà đánh mất tôn nghiêm cùng danh dự của chính mình, thậm chí mất đi cuộc sống cùng sự tự tin, đây là giao dịch lỗ vốn nhất."

Nói xong cô nâng ly, uống hết ly nước trái cây, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra vẻ đoan trang cùng sự ưu nhã: "Tôi cũng chúc cô về sau có thể từ trong nghịch cảnh đứng lên, nghèo không có gì đáng xấu hổ, tôi cũng đã nghèo rất nhiều năm, bây giờ không phải cũng vui vui vẻ vẻ sao?!"

La Tình Uyển kinh ngạc, tay bưng ly rượu khẽ run lên.

Cô ta rất muốn tìm một cái gương, bình tĩnh mà hỏi nó thử xem, năm năm trước mình có dáng vẻ gì.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Như thế nào lại thay đổi?Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, một trận long trời lỡ đất, cô ta bị hủy đến triệt để, nhìn lại thì đã hoàn toàn hai bàn tay trắng?Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Đập vào mắt là một hôn lễ cực kỳ long trọng xa hoa, nụ cười dạt dào của tân khách xung quanh, bóng dáng cao ngất kia dịu dàng thì thầm hướng về phía cô dâu xinh đẹp của anh, sự ân ái của bọn họ, chói mắt bức người.

Đau nhói kịch liệt, tựa như có một thanh đao bén nhọn đâm vào trái tim, La Tình Uyển nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Dụ Thiên Tuyết, vẻ mặt thương yêu của Nam Cung Kình Hiên, tay phải nắm chặt thành quyền, dường như muốn bóp nát xương cốt của chính mình.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

"Tôi hận cô. . . . . . Tôi hận cô tôi hận cô! Tôi đã không còn đường để quay về! Cô hãy theo tôi cùng nhau xuống địa ngục! !" La Tình Uyển xông tới, ly rượu chứa chất lỏng trong tay đột nhiên tạt về phía Dụ Thiên Tuyết!

Không ai biết, trong cái ly kia rốt cuộc là chứa cái gì.

Thiên Nhu rất vất vả mới chui được vào, chỉ nghe được tiếng gào thét bén nhọn của La Tình Uyển, cô cũng thấy Nam Cung Kình Hiên đang cúi đầu nói chuyện với chị, nhưng chỉ một cái nháy mắt, sắc mặt cô trắng bệch, không chút suy nghĩ trực tiếp kêu một tiếng "Chị!", xông tới ôm chặt lấy Dụ Thiên Tuyết!

'Xèo!' 

"A!" Theo chất lỏng dội ra, một tiếng kêu thảm thiết thê lương cũng vang lên.

Trong nháy mắt, chung quanh trở nên tán loạn, mọi người sợ tới mức cả kinh hoảng hốt, bốn phía đều là âm thanh ly rượu bị ném vỡ rơi đầy đất, bất thình lình bị ôm lấy, Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trên cánh tay nóng bỏng gay gắt! Cô thấp giọng kêu gào bi thống, đau đến mức nguyên cả cánh tay cũng run rẩy, giống như bị tàn thuốc hung hăng dụi vào.

Mà tiếng hét thảm thiết hơn cả, là từ Thiên Nhu phát ra. . . . . .

Tình cảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhìn cô gái mặc lễ phục phù dâu tinh xảo đột nhiên lao ra kia, cô đang kêu thét thảm thiết, cả người run rẩy giống như lá khô rơi, buông cô dâu ra ngã trên mặt đất, chất lỏng trong suốt kia vẩy vào gò má và trên bả vai cô, tiếng xèo xèo nhỏ xíu, trong nháy mắt da thịt đã cháy thành màu đen. . . . . .

Tiếng kêu thảm thiết bi thống vẫn đang kéo dài ——

Khách dự tiệc sợ tới mức thét chói tai chạy tán loạn, Dụ Thiên Tuyết đã sợ đến trên mặt không còn chút máu, té quỵ dưới đất kêu lớn: "Tiểu Nhu! !"

Ở một bên, Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, gương mặt tuấn tú trắng bệch, kéo Dụ Thiên Tuyết qua ôm thật chặt vào trong ngực, nỗi khiếp sợ cùng lửa giận trong lòng dường như đã bốc cháy đến mức cao nhất, mà bên cạnh, Lạc Phàm Vũ cả kinh khiếp sợ, một tiếng mắng chửi nghẹn trong cổ họng, nhấc chân đá vào cổ tay đã tạt ly rượu kia của La Tình Uyển!Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Kèm theo một tiếng kêu đau, cổ tay của La Tình Uyển phát ra thanh âm vỡ vụn, tiếp theo đó cả người cũng lảo đảo đứng không vững ngã trên mặt đất! Mấy an ninh xông tới hung ác đè cô ta lại!Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

"Tiểu Nhu! !" Dụ Thiên Tuyết giùng giằng muốn tránh khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, nước mắt đầy mặt gào thét kêu tên em gái, nhìn trên người cô hầu như đều là vết thương bị phỏng cháy, trong lòng đau đớn kịch liệt.

"Mau gọi người tới đây! !" Nam Cung Kình Hiên giận dữ gào thét, nhanh chóng tra xét tình trạng của Dụ Thiên Tuyết, xác định cô không bị thương, an trí cô ở một bên: "Ở đây đừng nhúc nhích, nghe không? !"

Nói xong, anh ôm lấy Thiên Nhu, nhìn từng mảng từng mảng lớn da thịt phỏng cháy, cánh tay cường tráng cũng đang run rẩy, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở bên ngoài, cả một hôn lễ xa hoa giờ là cảnh tượng hỗn loạn.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

"Chị. . . . . ." Thiên Nhu vẫn còn ý thức, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh ly rượu vừa mới dội tới kia, thậm chí cô cũng không rõ là tại sao mình lại xông tới ngăn cản, vì sao lại cảm thấy sẽ có nguy hiểm. . . . . .Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Chẳng qua thật tốt, thật tốt, cuối cùng cô cũng có thể làm được chút chuyện cho chị. . . . . 

Xe cứu thương khẩn cấp chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất, Nam Cung Kình Hiên bồng cô lên, nói nhỏ với cô, giọng khàn khàn: "Chị của em không sao, em nằm yên, một hồi sẽ không có chuyện gì, biết chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.