Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 8: Con tim lỡ nhịp




Hắn và Đức đang loay hoay dọn đồ đạc để được xuất viện. Hắn vui mừng khôn xiết, cuối cùng hắn cũng đã được thoát ra khỏi cái nơi đầy những sự buồn chán này rồi. Hắn phải về nhà cúng cho ông Địa mới được, cảm ơn ông Địa phù hộ cho hắn thoát khỏi nơi đây.

Nó và Uyên đi làm thủ tục xuất viện cho hắn. Trên đường về, khuôn mặt Uyên có vẻ đăm chiêu suy nghĩ khiến nó cảm thấy lạ. Con bạn của nó bao giờ đã tập trung đến vậy? Nó quay qua hỏi Uyên:

- Mày đang nghĩ gì vậy?

- Tao đang nghĩ là lúc trước mày và hắn ở chung nhà, vì chuyện của Lan Khánh mà mày rời khỏi đó. Thế chẳng phải bây giờ mày nên quay lại rồi sao? – Uyên nói.

- Hắn không có hỏi nên tao cũng chẳng tới. Cái đó lúc trước cũng là do hắn quyết định nên bây giờ cứ để hắn tính. – Nó nhún vai tỏ vẻ không biết nói.

- Mày không dự định quay lại sao? – Uyên hỏi.

- Tùy hắn thôi. – Nó cười nói.

Uyên vẫn định nói gì đó với nó thì phát hiện mình đã quay lại phòng rồi nên cũng đành nhắm mắt cho qua. Chuyện của tụi nó thì cứ để tụi nó tự giải quyết đi. Uyên có làm gì cũng chẳng được. Đã vậy đây còn là chuyện sống chung nữa nên chẳng thể được.

Nó bước vào phòng, nhìn hắn và Đức đang loay hoay dọn đồ. Nó hỏi:

- Hai người xong chưa?

- Xong rồi. – Hắn nói.

- Ừm, vậy chúng ta về nhà thôi.

Cả bốn người cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Vừa bước ra khỏi bệnh viện, hắn đã thảy ngay hết tất cả đồ đạc cho Đức và Uyên. Còn mình thì nhanh chóng kéo nó rời khỏi ngay chỗ đó, trước khi Uyên và Đức nổi trận xung thiên lên.

….

Đức vừa ngồi trên xe vừa lẩm bẩm chửi hắn. Hắn nỡ lòng nào mà quăng hết tất cả đồ đạc bắt anh dọn về hắn. Hôm nay, anh đang dự định mời Uyên đi chơi, vậy mà lại bị hắn phá hủy hết, tức thật mà. Anh đang lẩm bẩm đột nhiên nhớ ra một chuyện liền quay qua hỏi Uyên:

- Uyên, sao em với Vũ đi lâu quá vậy?

- Em vừa đi vừa hỏi nó có dự định chuyển về nhà hắn ở như trước không. – Uyên nói.

- Rồi nó nói sao? – Đức hỏi.

- Tùy hắn. – Uyên hỏi.

- Bó tay. – Đức nhún vai nói. – À, mà em có muốn biết dạo này Lan Khánh ra sao không?

- Sao? Em cũng đang tò mò đây. – Uyên hào hứng hỏi anh.

- Để anh kể cho nghe. – Đức nói….

….

Hắn kéo nó đến bãi đỗ xe, nơi đã thấy bác quản gia đứng đấy từ bao giờ bên một chiếc đen thể thao bóng loáng. Hắn kéo nó đến trước mặt bác quản gia rồi ngó quanh chiếc xe đen một lượt.

- Đây là chiếc xe mà cậu chủ yêu cầu ạ. – Bác quản gia cung kính nói.

- Được, rất tốt. – Hắn cầm lấy chiếc chìa khóa xe trong tay quản gia rồi quay qua kéo nó lên xe. Trước khi đi hắn để lại cho bác quản gia một câu nói – Bác có thể về rồi. Nhớ đừng báo cáo với bố mẹ tôi đấy.

Hắn tra chìa khóa vào ổ, xoay tay lái đưa chiếc xe tạo một vòng tròn đẹp mắt rồi chạy mắt hút rời đi. Trên đường, hắn vừa lái xe vừa cười tít té. Nó nhăn mặt nhìn chiếc xe rồi lại nhìn hắn:

- Anh đủ tuổi lái xe à?

- Không. – Hắn tươi cười nói với nó.

- Vậy tại sao anh lại lái chiếc xe này, vi phạm Luật giao thông đấy. Anh không sợ bị cảnh sát phạt sao? – Nó cằn nhằn.

- Ai mà dám phạt anh chứ? – Hắn cười cười nói.

- Biết là vậy nhưng cũng đừng nên chạy chứ? Lỡ gặp ai không biết anh thì cho mà chết chắc. – Nó tiếp tục cằn nhằn.

- Thôi, được rồi. Lần sau anh sẽ không lái nữa, được chưa? – Hắn tề môi nói với nó.

- Vậy mới được chứ. Ủa, mà anh đưa em đi đâu thế? – Nó hỏi.

- Đi gặp bạn cũ…

….

Hắn chở nó đến một bệnh viện tâm thần trong thành phố. Nó khá ngạc nhiên, hắn đưa nó đến đây để làm gì chứ? Nó có người bạn nào trong đây đâu? Nó khó hiểu nhìn lên bảng hiệu của bệnh viện, chắc chắn là không qua mắt rồi. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của nó, hắn bật cười nói:

- Vào trong đi rồi sẽ biết.

Hắn đi trước, nó cũng lẻo đẻo đi theo. Hắn đưa nó đến một khu vực khá sang trọng của bệnh viện. Nó nghĩ chắc đây là dành cho những người giàu. Haizz, có tiền có khác, đến mức bị bệnh tâm thần rồi mà vẫn còn như thế này nữa chứ. Hắn và nó bước vào thang máy, hắn nhấn vào tầng cao nhất. Thanh máy nhanh chóng đưa nó và hắn đến tầng cao nhất. Đây là một tầng hoàn toàn khác với những tầng còn lại, ở đây chỉ có một phòng duy nhất, còn tất cả những gì còn lại thì được trồng hoàn toàn là cây và hoa. Mái nhà thì được làm bằng thủy tinh trong suốt, ánh nắng chiếu vào trong thật đẹp. Nó thầm nghĩ ở đây chắc buổi tối sẽ ngắm sao rất đẹp đây.

Nó ngắm quanh tầng ấy, hoa cỏ quả thật rất đẹp và lọt vào tầm mắt của nó một người con gái đang ngồi cạnh một chậu hoa mà không hay biêt có người đang đứng sau lưng mình. Cô ta đang dùng tay chọc chọc phá phá những chiếc lá, những bông hoa trên chậu cây đó. Thi thoảng, cô ta còn giơ tay bứt một cọng cỏ dưới đất. Người con gái đó đẹp vô cùng, làn da cô trắng mịn vô cùng, quả đúng là mỹ nhân mà nhưng sao nhìn cô gái ấy quen quá nhỉ? Nó trợn tròn mắt nhìn, Lan Khánh, đây chẳng phải là Lan Khánh sao? Tại sao cô ta lại ở đây? Tại sao cô ta lại thành ra như vầy? Hàng ngày câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu nó. Hắn khẽ khom người nói nhỏ vào tai nó:

- Bất ngờ lắm đúng không?

- Tại sao, tại sao Lan Khánh lại ở đây? Tại sao cô ta lại thành ra như thế? – Nó quay qua hỏi hắn một cách gấp gáp.

- Em bình tĩnh lại đã. Hôm mà anh đỡ cho em nhát dao, cô ta hoảng loạn chạy ra ngoài và mất tích. Anh cũng không biết tại sao nhưng khi Đức và gia đình cô ta tìm được cô ta thì cô ta đã bị như thế này rồi. – Hắn nói.

Nó nhìn Lan Khánh. Khẽ thấy thương cho Lan Khánh, chắc cô ta vì sốc mà trở nên như vậy. Cũng tại vì cô ta quá yêu mà thôi, cô ta yêu hắn đến mức đấy cơ mà. Bây giờ Lan Khánh như vậy cũng tốt, cô ấy sẽ luôn mỉm cười, sẽ không bao giờ thấy đau khổ nữa. Cứ để cô ấy sống như một đứa trẻ như thế nhiều khi lại là tốt cho cô ấy. Nước mắt nó khẽ rơi, ngoài trời cũng bất giác rơi xuống những hạt mưa. Cả ba người đồng loạt nhìn lên, đây là ông trời cũng tiếc thương cho Lan Khánh ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.