Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 20: Tại sao lại là anh?




Cả người Hàn Tử Tây được bao trùm bởi một loại hơi thở nam tính không hề xa lại!

Một cách tự nhiên, thấm vào ruột gan, rồi lại..

Đại khái động tác vừa rồi vô cùng lớn, Hàn Tử Tây cảm giác đầu mình có chút mơ hồ, nhất là khi đối mặt với đôi mắt tựa như thanh tuyền kia.

Bàn tay của hắn đặt ở ngang hông của cô, nhiệt độ nóng rực, làm cho Hàn Tử Tây đột nhiên cả kinh, gấp rút đẩy hắn ra.

Lực đạo quá lớn khiến Âu Dương Lâm bị đẩy lui về phía sau hai bước mới đứng vững được, nhưng sắc mặt lại trắng bệt.

"Có gì mạo phạm, kính xin Sở phu nhân tha thứ." Âu Dương Lâm nói.

Cách đó không xa có một chiếc xe gắn máy dừng lại, chủ xe xuống xe xin lỗi liên tục, Hàn Tử Tây mới bừng tỉnh, vừa rồi cô chỉ lo nghĩ chuyện, cũng không có chú ý rằng mình thiếu chút nữa đã bị xe gắn máy đụng phải.

Người ta ra tay cứu giúp, cô lại lấy oán trả ơn, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cho rằng người ta là đồ háo sắc, chiếm tiện nghi của mình...

Mặc dù hoài nghi mục đích của hắn, nhưng lần này may mắn được người ta cứu thoát nạn, đây là sự thực không cần bàn cãi nữa.

"Âu Dương tiên sinh, ngượng ngùng!" Hàn Tử Tây nói: "Còn nữa cảm ơn đã ra tay cứu giúp."

"Không có việc gì, bất quá tôi có chuyện mới nhờ Sở phu nhân..." Âu Dương Lâm lắc đầu: "Tôi..."

Lời chưa dứt, thân hình của hắn đột nhiên nhoáng một cái, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn rất khó coi.

Hắn dùng tay che ngực, bộ dạng lung lay muốn đổ, liệu cô có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao?

Hàn Tử Tây tiến lên đỡ lấy hắn, hắn thuận thế ngã vào trong ngực của cô, hơi thở yếu ớt nói: "Làm phiền em đưa tôi về nhà được không?"

"Anh có khỏe không?" Mới vừa rồi không phải là còn rất tốt sao, thế nào trong nháy mắt, bộ dạng giống như muốn nắm mắt buông tay vậy?

"Tôi..." Âu Dương Lâm nói chuyện rất tốn sức: "Trước kia tôi từng bị bệnh tim, hôm nay lại quên mang thuốc, nên phải thật nhanh về nhà mới được!"

Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi thấy cô thiếu chút nữa bị xe đụng phải, nên bị dọa đến phát bệnh rồi?

Nhìn xem cũng không giống là đang giả bộ, hắn lại không mang theo xe, Hàn Tử Tây nói: "Anh ở nơi nào?"

***

Âu Dương gia!

Âu Dương Lâm để cho Hàn Tử Tây đi vào từ cửa sau.

Xuống xe, hắn lại nhờ cô đưa hắn trở về phòng.

Âu Dương Lâm suy yếu giơ ngón tay chỉ về một hướng: "Phòng của tôi ở đó!"

Nơi hắn chỉ là phía bắc, nơi đó chỉ có một căn nhà.

Không những cũ rách, mà lại còn ở góc khuất nhất.

Ở trong nhận thức của Hàn Tử Tây, căn phòng như thế đều là cho...

Ở góc bắc của Sở gia cũng có một căn nhà, nhưng so với nơi này còn tốt hơn nhiều, bất quá đó là nơi dành cho người làm ở.

Thân người của Âu Dương gia đệ nhất, thế nhưng lại ở nơi đây...

Quả nhiên, địa vị của hắn ở Âu Dương gia, còn không bằng cô ở Sở gia, đúng là giống như trong tài liệu thu thập được.

Đôi mi thanh tú của Hàn Tử Tây cau lại, nhưng cái gì cũng không nói, nửa ôm lấy hắn đi về phía trước.

"Tôi có phải hay không rất nặng?" Âu Dương Lâm áy náy ấp úng nhỏ giọng hỏi: "Tôi cũng không muốn phiền toái đến em, đúng là... hơn nữa có lẽ em sẽ không tin nhưng hiện tại ngoài em ra, không có bất kỳ ai nguyện ý muốn giúp tôi, kể cả người giúp việc."

Lúc nói những lời này, trong đáy mắt hắn mang theo tự giễu.

Lời này, Hàn Tử Tây tin!

Bởi vì cô ở Sở gia cũng là giống như vậy.

Người giúp việc đều là với lên cao giẫm thấp, càng không nói đến Sở Bích Đình đã ban xuống lời thề độc, cô ta cùng Hàn Tử Tây sẽ không bao giờ đội trời chung!

“Không sao, tôi có thể đỡ được!" Hàn Tử Tây thản nhiên nói.

Hàn Tử Tây cao một mét bảy, Âu Dương Lâm không sai biệt lắm cao mét tám ba, hai người tướng mạo đều không tầm thường, hình ảnh cùng nhau mà thật sự là quá mức duy mỹ.

Những người đi ngang qua không khỏi ngoái đầu lại nhìn nhiều hơn một chút..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.