Trùng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 7




Ăn tối xong, theo thói quen, Đỗ Hiểu Nguyệt dựa lên ghế dài[1], cầm lấy quyển tiểu thuyết gió trăng bắt đầu đọc say sưa. Hồng Trù và Thanh Trúc đứng hầu một bên, Tú nhi cắt hoa đèn, trong không khí trầm mặc không có tiếng chuyện trò cười đùa như trước kia. Đến khi Hồng Trù thấy Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ đọc một trang sách trong gần nửa khắc (một khắc = 15’), mới cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, đêm nay có muốn nghỉ ngơi sớm một chút không?”

“Được!” Đỗ Hiểu Nguyệt bỏ sách xuống, nhìn Thanh Trúc chằm chằm, hít nhẹ một hơi, chậm rãi nói, “Thanh Trúc, mấy tháng nay đều phiền cô mua truyện giúp tôi, thực là vất vả cho cô quá! Tôi cũng biết cung quy rất nghiêm ngặt, chỉ trong một giờ mà bắt cô chạy đi chạy về, còn giúp tôi chọn mấy quyển truyện này, làm khó cho cô rồi!”

“Không có gì ạ! Tiểu thư đối xử với Thanh Trúc tốt vậy, Thanh Trúc rất nên giúp tiểu thư mấy việc lặt vặt này mà!” Thật lạ, giọng Thanh Trúc mềm đi hẳn, không có vẻ trong sáng mọi khi, lặng lẽ đứng bên cạnh Đỗ Hiểu Nguyệt.

“Ha ha!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhẹ, “Thật sự cần phải cám ơn cô, nếu không tôi chẳng biết làm gì để giết thời gian ở trong Hoàng cung này! Nhưng lần nào cũng đều bắt cô xuất cung chạy đi chạy về như thế, tôi thấy hơi áy náy, thế nên từ lần sau để Tú nhi xuất cung đi! Cô nói địa chỉ thư trai cho Tú nhi biết, cũng đưa lệnh bài xuất cung cho Tú nhi một thể luôn nhé!” Đàm Văn Hạo đã nói tai mắt trong Chiêu Dương cung không nhằm vào mình, vậy người nhằm vào đó có khả năng là Thanh Trúc và Hồng Trù – Thanh Trúc và Hồng Trù là người mà Đỗ Khang Vĩnh phái tới bên mình! Lúc đầu khi mới tiếp xúc, thật ra cũng tương đối phòng bị hai người họ; sau một thời gian sống chung, cảm thấy họ đối xử với mình rất tử tế, thêm vào đó mình chỉ là một quân cờ vô dụng, chẳng có gì để phải đề phòng họ. Hơn nữa Đỗ Hiểu Nguyệt rất tin tưởng vào con mắt nhìn người chuẩn xác của mình, tính Thanh Trúc tương đối cởi mở, là loại người nói chuyện rất thẳng thắn; còn Hồng Trù tâm tư tinh tế tỉ mỉ, làm việc cũng thận trọng, chăm sóc người khác rất ân cần, mặc dù đôi lúc nói hơi nhiều, nhưng cốt cách vẫn xem như là một người đơn thuần, nàng ấy giống như em gái hàng xóm vậy. Cho nên Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn sao cũng không thể tin được Hồng Trù với Thanh Trúc là người mình cần đề phòng.

“Hả?” Thanh Trúc hơi sửng sốt, khó hiểu hỏi, “Tiểu thư, tại sao ạ? Chẳng lẽ truyện Thanh Trúc mua không hay ư?”

“Không phải đâu!” Đỗ Hiểu Nguyệt không muốn để họ biết chuyện bị theo dõi, chỉ cười nhàn nhạt, “Cũng lâu rồi Tú nhi không được xuất cung, cho con bé ra ngoài ngắm nghía chút phồn hoa chốn kinh thành. Nếu có thể, tôi cũng muốn xuất cung một chuyến đi xem sao!”

“Nói nãy giờ, người muốn xuất cung đi một vòng nhất chính là tiểu thư!” Hồng Trù đăm chiêu đưa ra kiến nghị, “Tiểu thư à, hay hai hôm tổ chức tang lễ cho Nhị phu nhân ngài nghỉ ngơi ngoài đó nhiều một chút hẵng về cung?”

“Không cần.” Đỗ Hiểu Nguyệt không nghĩ ngợi, thẳng thừng cự tuyệt, “Mặc dù bây giờ Hậu cung này do tôi phụ trách, nhưng cũng không có quyền thích làm gì thì làm – tôi cũng chẳng muốn khi chuyện của mẹ còn chưa rõ chân tướng đã bị đuổi vào lãnh cung.”

“Tiểu thư, ngài thật sự cho rằng Nhị phu nhân là… là bị người ta hại chết sao?” Thanh Trúc nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu phảng phất muốn dò la cùng mấy phần lo lắng.

“Tôi từng nói vậy à?” Đỗ Hiểu Nguyệt liếc mắt, tự tiếu phi tiếu hỏi.

“Hôm nay lúc ở Đỗ phủ biểu hiện của tiểu thư cho thấy rõ là không tin lời lão gia, không thì đã chẳng cho Phí Thái y đến Đỗ phủ!” Hồng Trù đứng một bên phân tích , “Nói đến Phí Thái y, tiểu thư à? Ngài nghĩ thế nào mà lại để Thái y tới Đỗ phủ vậy? Chẳng lẽ ngài từ đầu tới cuối đều nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của Nhị phu nhân?”

“À! Tôi chỉ muốn biết mẹ ra đi có được yên ổn hay không thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ cười một tiếng, đứng lên, vừa đi về giường vừa nói, “Các cô đừng đoán mò, không có chuyện gì cả. Tôi muốn nghỉ ngơi, các cô tắt hết đèn đi, một cây cũng không để lại!”

“Vâng!” Lúc Đỗ Hiểu Nguyệt vừa đi vừa nói cũng là lúc nàng không muốn nói thêm gì nữa, Thanh Trúc với Hồng Trù cũng hiểu, khẽ khàng tắt hết nến trong phòng, trong nháy mắt cả căn phòng tối sầm, chầm chậm rời khỏi đó.

Cả một đêm an tĩnh cho đến bình minh, chỉ là tới khi trời sáng hẳn, Chiêu Dương cung liền đón một đám cung phi mặc đồ trắng.

“Chúng muội muội thỉnh an tỷ tỷ!” Trong chính điện, Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn phía trên, các phi tử khác thì cung kính cúi người hành lễ.

“A, các muội ngồi đi!” Đỗ Hiểu Nguyệt không hiểu đám phi tử này lại muốn diễn trò gì đây, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn viến, mà lúc này, Thanh Trúc và Hồng Trù thì rất ân cần mang trà lên, “Các muội còn sớm đã qua đây, cũng mệt rồi nhỉ, uống ngụm trà giải khát đi nào!”

Chúng phi tử vốn không hề coi thứ trà thượng đẳng mà Đỗ Hiểu Nguyệt cho mang lên là nước giải khát lại tỏ ra hốt hoảng khác thường, đều tuân theo “chỉ thị” của Đỗ Hiểu Nguyệt, chậm rãi nhấm nháp ly trà – chỉ vì tốc độ uống trà của Đỗ Hiểu Nguyệt rất chậm, một ly trà nhỏ có thể uống trong tận nửa khắc. Đỗ Hiểu Nguyệt đặt ly trà xuống, Lý Thiên Nhu dẫn đầu đám phi tử mới từ từ nói, giọng hơi thấp, thậm chí còn có vẻ cảm thông, bi thương: “Sáng sớm hôm nay, nghe nói mẹ tỷ tỷ mấy hôm trước đã mất, chúng muội muội nghe xong rất đau lòng, đồng thời cũng lo tỷ tỷ vì việc này mà ưu sầu, phiền muộn, đặc biệt cố ý lại đây thăm tỷ tỷ. Nói tới muội muội thực không nên mà, hôm qua không nên tổ chức tiệc sinh nhật gì đó, khiến tỷ tỷ… khó trách sắc mặt tỷ tỷ hôm qua xấu vậy.”

Á à! Nghe lời ả nói, hôm qua còn oán trách mình cơ à! “Cám ơn muội muội quan tâm.” Đỗ Hiểu Nguyệt lạnh nhạt quay lại, “Hôm qua không thể tham gia hết tiệc sinh nhật của muội muội, đã khiến muội muội mất hứng. Không biết các muội sau đó chơi có vui không?”

“Tỷ tỷ vừa đi không lâu, Hoàng Thượng cũng rời khỏi.” Trương Tuyết Mạn trề môi lớn tiếng, “Sau lại nghe nói tỷ tỷ về Đỗ phủ chịu tang, mọi người nghe xong, cũng cảm thấy không nên tiếp tục yến ẩm, trong chốc lát tất cả đều ra về.”

Chả trách Lý Thiên Nhu lại giận mình! Haiz! Xem ra, vừa không cẩn thận đã đắc tội với vị Quý phi nương nương này rồi! “Đúng là đã làm các muội mất hứng rồi. Kỳ thật các muội không cần vì ta mà giải tán cuộc vui!” Đỗ Hiểu Nguyệt than thở, đồng thời trên mặt cũng tỏ ra mấy phần khóc khan buồn bã, “Nếu mẫu thân biết được vì bà mà các muội mất vui, chỉ e mẫu thân ở trên trời có linh cũng không được yên!” Hừ! Chụp cho mấy người cái mũ lớn, xem xem mấy người còn dám than phiền oán trách không!

Một câu nói vừa nói ra, chúng phi tử ai nấy sắc mặt đều hơi mất tự nhiên, tới tấp nói lời an ủi Đỗ Hiểu Nguyệt, còn Đỗ Hiểu Nguyệt thì không để tâm nghe, đánh mắt nhìn Liễu Mộng Nam, nàng chỉ hơi mím môi, âm thầm giơ ngón tay cái lên với Đỗ Hiểu Nguyệt, không nói gì thêm.

Những phi tử khác thấy Đỗ Hiểu Nguyệt lười nhác ứng phó với lời nói của mọi người thì cũng cảm thấy nói nhiều nữa cũng vô ích, không tới thời gian uống một ly trà liền lũ lượt rút lui, cuối cùng chỉ còn lại Liễu Mộng Nam.

“Hôm qua thực rất cảm ơn cô.” Đỗ Hiểu Nguyệt thấy mình có chút vô ý vô tứ, chính mình dụ dỗ người ta uống rượu, vậy mà mới uống được ba chén, nàng ấy đã ngã lăn ra đất, xem ra, giang hồ nữ hiệp dù rất hào sảng, nhưng tửu lượng thì thật đúng là, đúng là rất kém nha! “Cô… Hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”

“Ngủ một mạch đến sáng bạch, sáng nay tỉnh dậy thấy rất khoan khoái!” Liễu Mộng Nam cười cười một cách vô sự thật tình, “Vậy tỷ tỷ tối qua ngủ có ngon không? Sáng nay tỉnh giấc, nghe cung nhân nói hôm qua Hoàng Thượng đưa tỷ tỷ về.”

Ôi, sao lại quên béng chuyện này nhỉ? Thảo nào mới sáng sớm cả đám phi tử trong Hậu cung đã tề tựu đông đủ, hóa ra bọn họ tới bày tỏ chút tâm ý thông cảm với mình thì ít, mà tới thăm dò nghe ngóng với ăn giấm thì nhiều. Kết quả đã bị mình dùng một ly trà nhỏ đuổi đi hết.

“À há, hình như là thế! Bản cung cũng không nhớ rõ lắm.” Đỗ Hiểu Nguyệt trả lời nước đôi, “Nói chung lúc bản cung tỉnh lại đã ở Chiêu Dương cung rồi. Về phần Hoàng Thượng… Hình như hắn đâu có tới Chiêu Dương cung!” Đánh chết cũng không Thừa Ânhận Đàm Văn Hạo đưa mình đương say ngất ngư về Chiêu Dương cung – kể cả toàn bộ Hoàng cung ai ai cũng biết rồi, chỉ cần đương sự không Thừa Ânhận, người khác bát quái có tác dụng gì đâu?

“Khụ!”

“Khụ!”

Mấy tiếng ho khan cùng vang lên, Đỗ Hiểu Nguyệt nghiêng mắt nhìn Hồng Trù, Thanh Trúc cùng với cung nhân khác đang đứng hầu một bên, hơi nhíu mày hỏi: “Xem ra khí trời tối qua hơi lạnh nhỉ, cung nhân Chiêu Dương cung cảm hết rồi, lát nữa những người vừa rồi ho hắng đều tới Thái y viện khám đi, cắt mấy lá thuốc về uống, hôm nay phải thấy mấy người uống hết thuốc! Bằng không truyền ra ngoài có thể có người sẽ nói bản cung không chăm sóc cung nhân, cung nhân ốm mà không cho người ta uống thuốc!” Mấy đứa nhỏ này, càng sống càng lớn mật, dám ở trước mặt mọi người làm hỏng sân khấu của ta à, cho các người nếm chút đau khổ![2] “Lui ra hết đi, bản cung trò chuyện với Liễu Quý phi một lát.”

Cung nhân lui ra rồi, Đỗ Hiểu Nguyệt mới lên tiếng: “Mộng Nam, cô có thể nói cho tôi biết quan hệ giữa cô và Tam ca không? Hôm qua tôi nghe cô gọi A Hiên, nếu tôi đoán không sai, A Hiên trong miệng cô hẳn là Đỗ Chính Hiên!”

Liễu Mộng Nam ngạc nhiên, hôm qua mình có nói những lời này ư? Hơi mất tự nhiên cười cười: “Hoàng Hậu sao lại nói vậy?”

“Gọi tôi là Hiểu Nguyệt đi!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhạt, “Danh xưng Hoàng Hậu này nghe thật gai hết cả tai! Mộng Nam, cô có thể nói tôi biết không, tối nọ cô nhận lời nhờ vả của ai mà đưa tôi xuất cung? Là Đỗ Chính Hiên hay là Tuyên Vũ Vương? Có phải ngay từ trước khi nhập cung cô đã quen biết họ không? Quan hệ giữa cô và họ là gì vậy? Vì sao cô phải giúp họ?”

“Chuyện này…” Liễu Mộng Nam cân nhắc, cười cười với Đỗ Hiểu Nguyệt hơi có lỗi nói, “Tôi chỉ có thể nói với cô rằng là Tam ca của cô nhờ tôi đưa cô xuất cung, Tuyên Vũ Vương hiệp trợ tôi đưa cô xuất cung. Những chuyện còn lại, sau này cô tự hỏi Tam ca cô nhé!”

Giữ bí mật rất giỏi nha! Vốn tưởng chuốc rượu xong có thể từ miệng nàng ấy moi được chuyện gì đó, kết quả, mới ba chén thôi đã quên béng luôn việc chính; hôm nay chất vất thế này, nàng có trả lời, nhưng lại đem mọi vấn đề đổ cho người khác. “Nếu tôi có thể đơn độc gặp huynh ấy, tôi còn cần phải hỏi cô sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt không kìm được trợn ngược mắt lên.

“Tóm lại, Hiểu Nguyệt à, cô đừng lo, trong Hoàng cung không ai có khả năng làm gì cô đâu!” Liễu Mộng Nam đâng đoán những băn khoăn, lo lắng của Đỗ Hiểu Nguyệt, nói lời an ủi, “Tam ca của cô sẽ bảo vệ cô.”

Đỗ Chính Hiên sẽ bảo vệ mình ư? Lời này là sao? “Mộng Nam, cô có thể nói cho rõ ràng không?” Đỗ Hiểu Nguyệt đứng lên, trong mắt có tia hoang mang, nhưng lại ép mình trấn định, vò nhẹ chiếc khăn tay, “Người trong sáng không nói lời mập mờ, tôi cũng không phải hoàn toàn không biết gì, chỉ là muốn xác định một việc thôi! Bằng không, tôi cũng chẳng hỏi cô thẳng thắn đến thế.”

Liễu Mộng Nam hơi sững sờ, nhớ lại hành vi động tác mấy ngày nay của Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng là một người tâm tư tỉ mỉ, nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, mới có thể hỏi như vậy. “Được, cô muốn biết chuyện gì, tôi có thể tận hết sức mình trả lời.” Liễu Mộng Nam khoai thai đứng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, “Giang hồ nữ tử, làm người thẳng thắn, mà tôi cũng không có chuyện gì phải giấu diếm cô!”

“Trong quan hệ của cô với Tam ca hoặc Tuyên Vũ Vương, còn với cả Hoàng Đế, trừ là phi tử của hắn ra, còn đóng vai trò gì?”

“Đỗ Chính Hiên là người tôi yêu thương!” Liễu Mộng Nam không vờ vịt chút nào, “Tuyên Vũ Vương với tôi là bạn bè, trong Hoàng cung, chỉ là một cái danh phi tử cực kỳ bình thường.”

“Vậy vì sao cô tiến cung?” Đã có người trong lòng, cớ gì còn cam tâm tình nguyện vào cung? Nếu Đỗ Hiểu Nguyệt nhớ không lầm, Liễu Mộng Nam là con gái độc nhất của Liễu tướng quân, nếu nàng không muốn, Liễu tướng quân nhất định sẽ viết thư cầu xin Hoàng Thượng.

“Cùng giống cô thôi, tiến cung chỉ là kế hoãn binh, nhưng tôi không phải quân cờ của ai hết, hơn nữa có thể tùy ý xuất cung.”

“Hoãn binh cái gì cơ? Hơn nữa cô bây giờ là phi tử của Hoàng Đế, làm sao nói xuất cung là xuất cung ngay được?”

“Lúc tôi mới tiến cung, Hoàng Thượng từng cùng cha tôi làm một bản hiệp nghị, tôi tiến cung chỉ để ứng tuyển Quý phi, cho những người trong triều thấy được cha con tôi giống nhau, giống nhau ở chỗ đưa con gái vào cung để thế chấp, cha tôi ngoài mặt thuộc phe trung lập, kỳ thực đã nhận ý chỉ của Tiên hoàng, bảo vệ Hoàng gia.”

Ra vậy! Đỗ Hiểu Nguyệt bỗng hiểu rõ vì sao Liễu Mộng Nam lại lạnh nhạt với Hoàng cung này như thế, trái tim nàng sớm đã đặt vào người người đàn ông khác rồi, tự nhiên sẽ không có hứng thú gì với đám vợ lớn bé ấy! “Vậy… cô và Hoàng Thượng lúc đó… không có gì gì à?” Đỗ Hiểu Nguyệt hơi tò mò hỏi, “Nghe nói Đàm Văn Hạo rất hay lui tới Phi Nguyệt các, chẳng lẽ cũng giống với tình hình ở Chiêu Dương cung à?”

“A!” Liễu Mộng Nam cười khẽ, mặt ửng đỏ, nhưng cũng sảng khoái trả lời, “Tôi còn chờ ngày xuất cung gả cho Tam ca của cô đây!”

À há! Hóa ra trong Hoàng cung thực sự vẫn còn mấy chuyện này sao, vậy mình cũng không được coi là một mình một đường! “Mộng Nam… Ưm, tôi nghĩ hay là về sau tôi gọi cô là tam tẩu nhỉ!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói, a, có tam tẩu hiệp nữ như này, hay lắm, thật không tồi nha! “Đợi tới ngày tôi cũng xuất cung, ngày hai người kết hôn, tôi muốn làm phù dâu của cô!”

“Cô?” Liễu Mộng Nam đầu tiên bị tiếng tam tẩu của Đỗ Hiểu Nguyệt làm cho mặt mũi ửng hồng, nhưng vừa nghe nàng nói muốn xuất cung, vẻ mặt lại thành ngạc nhiên, “Cô không phải Hoàng Hậu hay sao?”

“Cũng như cô thôi mà!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm trả lời, “Nhưng mà, tôi không được may mắn như cô, cô có cha giúp đỡ, còn tôi chỉ có thể tự giúp bản thân! Đúng rồi, cô có thể nói tôi biết tại sao Đỗ Chính Hiên lại đứng về phe Hoàng Thượng? Huynh ấy không phải con trai nhà họ Đỗ ư? Hai vị công tử khác của Đỗ gia đều chưa từng tỏ rõ thái độ, nhưng huynh ấy, ngoài miệng nói thích đi du ngoạn, kỳ thực lại đối nghịch với họ! Ha ha! Càng nghĩ càng thấy hay ho!”

“Đây cũng là chuyện mà tôi không hiểu được!” Liễu Mộng Nam lắc đầu, nhẹ nhàng than vãn, “Tôi từng hỏi rồi, nhưng huynh ấy cái gì cũng không nói.”

Ấy… Xem ra, ở đây ai ai cũng đều có bí mật! Đỗ Hiểu Nguyệt không phải người thích bát quái, hỏi han như thế, chỉ là muốn biết, tại sao Đỗ Chính Hiên phải giúp mình mà thôi.

[1] Nguyên văn: “tháp”

[2] Chú thích thêm cho ai đọc không hiểu hết đoạn này: Hiểu Nguyệt nói dối Hoàng Thượng không ở Chiêu Dương cung, mấy nàng hầu nghe thế thì chột dạ, ho khan, Hiểu Nguyệt thấy họ như thế khác gì lộ ra mình nói dối, nên cố tình “trả thù”, bảo đi cắt thuốc về uống, mà thuốc bắc thì khỏi nói cũng biết đắng và khó uống rồi :p

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.