Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 59: Chuyện của Tiểu Hạ (3)




Cổ tay khẽ động, Hàn Băng trường kiếm đã được hắn thu vào túi không gian lại bị lấy ra lần nữa.

Sau khi Hàn Băng trường kiếm trải qua khảo nghiệm của Thiên Kỵ xong, sức lực của Khí Linh tăng lên đến mức làm người ta khó có thể tin. Hơn nữa, đọa phương nó am hiểu nhất chính là lĩnh vực.

Đây chính là sức lực không gian to lớn, cho nên, cho dù nó ở trong túi không gian nhỏ hẹp kia cũng có thể biết được chuyện xảy ra ở bên ngoài.

Đương nhiên, năng lực này cũng có một phạm vị, nhưng phạm vi này khẳng định phải lớn hơn so với Đan Lô Khí Linh rất nhiều.

Một khắc Khí Linh Hàn Băng từ trong túi không gian đi ra, lập tức hiểu được ý tứ của chủ nhân.

Vì thế, hàn khí xuất hiện mãnh liệt trên trường kiếm, một luồng hào quang bạch sắc ngưng tụ thành một hình người. Đây là lần hiện thân đầu tiên sau khi khí linh Hàn Băng trường kiếm thăng tiến lên bán thần khí.

Lập tức, thân thể Doanh Thừa Phong và Bá Vương đều run lên, bọn họ đều cảm ứng được năng lực khổng lồ đến từ trên người Khí Linh. Ở trước năng lượng này, sức lực của bọn họ căn bản không đáng để nhắc tới.

Nếu như nói ở trong trí nhớ của bọn họ, có người nào có sức lực ở trình độ kinh khủng có thể phân cao thấp với Khí Linh, sợ là cũng chỉ có Phi Cầm thượng cổ kỳ quái ở trong Đọng Thiên Phúc Địa kia.

- Hàn băng, sức lực của người quá mạnh mẽ.

Doanh Thừa Phong khẽ cười nói:

- Có thể khiêm tốn một chút được không?

- Thật xin lỗi.

Khí linh Hàn Băng trường kiếm cười khổ nói:

- Ta mới ngưng tụ chân thân không lâu, hiện ta đã kiềm chế sức lực đến mức thấp nhất rồi.

Bá Vương nuốt một hớp nước miếng, hắn thì thào nói:

- Hiện tại chính là thấp nhất, vậy cao nhất thì sẽ thế nào….

Đan Lô Khí Linh tức giận liếc hắn một cái, nói:

- Đồ ngốc, tin tưởn ta, ngươi tuyệt đối sẽ không nguyện ý nhìn thấy lúc đó đâu.

Tuy rằng khẩu khí của Đan Lô Khí Linh tràn đầy khinh thường và châm chọc, nhưng Bá Vương lại sờ mũi cam chịu.

Sức chiến đấu của lão già này không cao, nhưng thực lực của nó trên con đường rèn lại được Doanh Thừa Phong tán thành và dựa vào. Cho nên, Bá Vương tuyệt đối sẽ không nói gì đắc tội nó.

Môi của Khí Linh Hàn Băng vểnh lên, nó trầm giọng nói:

- Chủ nhân, cho ta một chút thời gian. Ta nhất định có thể che lấp khí tức một cách hoàn mỹ.

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu nói:

- Ngươi thăng tiến mới có vài ngày, có thể làm đến thế này cũng không tệ rồi.

Dừng một chút, hắn hỏi:

- Ta nghĩ muốn Thiên Kỵ Thánh Khí, ngươi có thể hóa thiên địa thành lĩnh vực không?

Ánh mắt của Bá Vương trợn tròn, hắn tròn mắt líu lưỡi nhìn Doanh Thừa Phong, Đan Lô Khí Linh và Hàn Băng.

Đến lúc này hắn mới hiểu được tính toán của những người này. Thế nhưng, ý nghĩ của những người này cũng hơi kỳ lạ à nha.

Hàn Băng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Có một chút nắm chắc, có thể thử một chút.

- Được.

Doanh Thừa Phong không hề do dự nói:

- Cho dù là thất bại thì cũng chỉ là lãng phí một chút tài liệu mà thôi, chúng ta hành động đi.

Nếu như là Linh Sư Rèn khác nghe được những lời này, sợ là phải thương tâm lệ rơi đầy mặt mất.

Doanh Thừa Phong đưa tài liệu vào trong lò đan, chính là dùng để rèn thánh khí.

Những tài liệu này, cho dù là ở bên trong Thánh Vực cũng đều là đồ vật vô giá. Nhưng hiện giờ, từ trong miệng của Doanh Thừa Phong nói ra lại biến thành tài liệu bình thường có thể lãng phí bất cứ lúc nào.

Thật ra, đừng nói là Doanh Thừa Phong vừa mới từ Linh Vực đến, cho dù là ở mấy ngày trước hắn cũng tuyệt đối không dám nói như vậy.

Nhưng hiện tại lại khác.

Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, sau khi hắn trở lại tông môn, địa vị khẳng định sẽ tăng lên rất nhiều.

Khi nó, hắn còn muốn dùng một ít tài liệu để rèn lên thánh khí tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì cả.

Đây là quyền lực mà người ở địa vị cao nắm giữ, càng là người có địa vị cao thì tài nguyên họ nắm giữ trong tay cũng càng nhiều. Ở trong mắt của nhiều người bình thường, có nhiều đồ vật này nọ cả đời khó có thể sánh bằng, thế nhưng đối với bọn họ lại chỉ là hàng thông thường mà thôi/

Đan Lô Khí Linh khẽ nhíu mày nói:

- Chỉ bằng mấy thứ này thì không thể rèn ra Thiên Kỵ Thánh Khí được.

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần bỏ một vật này vào thì tuyệt đối có thể.

Cổ tay hắn khẽ động, lấy ra một viên tinh thạch nho nhỏ.

Mê Hoặc Chi Băng.

Đây là bảo vật mà Doanh Thừa Phong và Đan Lô Khí Linh đã thu được tại Động Thiên Phúc Địa.

Thứ này ngay cả Đan Lô Khí Linh cũng cảm thấy vô cùng quý trọng, dùng ở phía trên Thánh Khí, quả thật có thể nâng cao phẩm chất của nó.

Đan Lô Khí Linh ho nhẹ nói:

- Dùng vật ấy đương nhiên là có thể. Ha ha, ta là đang lo lắng, linh phách ngươi dự trữ có đủ hùng mạnh hay không?

Thời gian lão già này ở bên cạnh Doanh Thừa Phong không ngắn, hắn tự nhiên có thể nhìn ra lúc Doanh Thừa Phong rèn có đủ loại dị thường. Trong đó quỷ dị nhất chính là, mỗi một lần rèn linh khí siêu phẩm hoặc Thánh Khí, Doanh Thừa Phong luôn có thể lấy ra linh phách đủ hùng mạnh.

Linh phách, chính là điểm mấu chốt quyết định linh khí có thể trở thành siêu phẩm hay không? Chỉ có linh phách vô cùng hùng mạnh mới có thể trở thành Khí Linh Thánh Khí.

Lão già này tin tưởng, trên người Doanh Thừa Phong khẳng định còn có chuyện nó không biết. Có lẽ giá trị lớn nhất trong đó chính là, không biết từ đâu mà hắn lại có linh phách hùng mạnh như thế?

Nhưng mà, linh phách hùng mạnh khó có thể có được, mà Doanh Thừa Phong đã rèn không khoovaatj Thiên Kỵ. Cho nên ngay cả nó cũng có chút quan tâm tới số lượng mà Doanh Thừa Phong dự trữ.

Khẽ cười, Doanh Thừa Phong nói:

- Khí Linh huynh cứ yên tâm đi, trên người của ta thứ gì ít chứ linh phách thì không hề ít. Đừng nói là chỉ vài món đồ, cho dù là mấy trăm kiện cũng đủ để ứng phó.

Đôi mắt của Đan Lô Khí Linh sáng ngời, nói:

- Mấy trăm kiện sao? Ngươi chẳng lẽ đã lấy được một loại truyền thừa của tông thượng cổ.

Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, nhưng có thế nào cũng không chịu nói ra.

Mặc dù Đan Lô Khí Linh nóng ruột, nhưng đối mặt với Doanh Thừa Phong đang im lặng cũng chỉ có thể bắt đắc dĩ mà buông tha.

Đương nhiên, đây là do Doanh Thừa Phong đã có được cường quyền và thực lực tuyệt đối, lão gia này mới làm ra lựa chọn như vậy.

Con ngươi đảo một vòng, Đan Lô Khí Linh nói:

- Bí mật này nhất định phải bảo vệ cẩn thận, nếu để cho người khác biết, ha ha, sợ là ngươi sẽ không còn sống những ngày an nhàn nữa đâu.

Doanh Thừa Phong đáp một tiếng, ánh mắt dừng lại ở phía trên Hàn Băng trường kiếm.

Như là cảm ứng được tâm ý của chủ nhân, Hàn Băng trường kiếm đột nhiên phát sáng lên, nó lơ lửng giữa không trung, một loại sức lực thần kỳ chậm rãi tràn ra, lập tức bao phủ không gian phạm vi trăm trượng.

Ở trong phạm vi trăm trượng này, tuy rằng tất cả cảnh vật đều không có bất kỳ biến hóa, nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong và Bá Vương lại sinh ra một loại cảm giác cực kỳ không được tự nhiên.

Đó chính là, trong mắt họ, thế giới này giống như không hề có thật.

Linh vực, đây chính là sức lực lĩnh vực.

Căn bản không cần kéo Doanh Thừa Phong và Bá Vương và trong không gian của mình, Hàn Băng trường kiếm cũng đã biến phạm vi này thành thế giới nhỏ mà mình nắm trong tay.

Đan Lô Khí Linh khẽ nhoáng một cái, trốn vào trong bản thể.

Doanh Thừa Phong lại đưa Mê Hoặc Chi Băng vào trong lò luyện đan.

Mê Hoặc Chi Băng là một loại năng lượng vừa kỳ dị lại vừa bá đạo. Mà tinh thể trong tay Doanh Thừa Phong lại là kết tinh khi loại năng lượng này tập hợp lại ở mức độ cao.

Cho nên, sau khi đưa luồng sức lực này vào lò luyện đan liền dẫn ra những phản ứng dây chuyền.

Từng luồng sương mù sôi sùng sục ở bên trên tinh thể, chúng nó ùn ùn không dứt tuôn vào phía trên trang sức mà lò đan đã rèn xong.

Chỉ có điều, dưới sự liên kết khống chế của Doanh Thừa Phong và Đan Lô Khí Linh, sương mù đó chỉ quanh quẩn xung quanh trang sức mà không hề mạo muội nhảy vào bên trong.

Trong lò đan chợt lóe lên, Minh Linh châm đã xuất hiện và bắt đầu khắc linh văn trên đồ trang sức.

Doanh Thừa Phong đã không hề xa lạ đối với linh văn, hơn nữa còn được Trí Linh giúp đỡ nên hắn nắm gữ cũng tương đối thành thạo, thậm chí còn có thể sửa cũ thành mới, kích phát uy năng của linh văn học đến cực điểm.

Nương theo sự sinh ra của linh văn, sương mù này lập tức bắt đầu chuyển động.

Chúng nó giống như là dã thú đói khát đã lâu, rồi đột nhiên gặp được đồ ăn liền không quan tâm mọi việc mà nhảy ào tới.

Chỉ trong giây lát, bọn chúng cũng lấp đầy vào trên những linh văn trên đồ vật do Doanh Thừa Phong khắc ra.

Đương nhiên loại lấp đầy này mắt thường không thể thấy. Nhưng Doanh Thừa Phong và Đan Lô Khí Linh lại có thể cảm ứng rành mạch, mỗi một đạo Linh Văn, mặc kệ là nó vô cùng nhỏ hay là thô to đều tràn ngập năng lượng vô tận, và bão hòa tới mức không thể nào tăng thêm được nữa.

Hai tay của Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng múa, linh lực bốn phía lưu động theo động tác của hắn.

Ngay cả Bá Vương đứng bên cạnh hắn cũng trợn tròn hai mắt, sợ chỉ cần chớp mắt một cái liền bỏ lỡ phấn khích gì đó.

Sử dụng loại thủ pháp này không chế Minh Linh châm khắc dấu chính là sở trường đặc biệt độc nhất vô nhị của Doanh Thừa Phong.

Thật ra, nếu có cường nhân Vương Cấp ở đây, biểu hiện của hắn cũng sẽ không khác gì so với Bá Vương.

Sở dĩ lúc trước đám người Ái Lệ Ti không phát hiện ra, đó là bởi vì Doanh Thừa Phong chỉ là thăng tiến Hàn Băng trường kiếm lên cùng bậc mà không phải rèn từ đầu. Cho nên, chỉ cần hắn chỉnh đốn và cải cách ở một số chỗ mấy chốt, thì sẽ không khiến bọn cường nhân Vương Cấp đó hoài nghi.

Một lúc lâu sau, đôi mắt Bá Vương đột nhiên sáng ngời.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, trong phạm vi bị Hàn Băng trường kiếm bao phủ, chỗ hư không kia đột nhiên xuất hiện một đạo quang.

Đạo quang này xuất hiện vừa quỷ dị mà lại hùng mạnh.

Đây chính là sức lực Quang Minh, là do Quang Chi Thần ban thưởng cho Doanh Thừa Phong, cho dù đang ở trong lĩnh vực do Hàn Băng nắm giữ cũng có thể dễ dàng xuất hiện.

Đương nhiên, sức lực của tia sáng này cũng bị áp chế và suy yếu tới cực hạn, so sánh với cột sáng lần trước hoàn toàn chính là một mảnh vụn.

Sau đó, trên không của lĩnh vực cũng bắt đầu ngưng tụ ra một đám mây đen nho nhỏ.

Nhưng, đám mây đen này nhìn thế nào cũng khiến người ta có một loại cảm giác buồn cười.

Doanh Thừa Phong mở mắt ra, trong mắt của hắn hiện lên niềm vui bất ngời.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lò luyện đan, nắp che lập tức được hất lên, quang mang chớp nháy, một dây chuyền bay ra ngoài, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.

Quang lực và lôi vân gần như cùng giáng xuống trên người của nó, nhưng bất kể là loại sức lực nào đều trở thành nhỏ bé không đáng kể đối với vòng cổ đã trở thành Thiên Kỵ Thánh Khí.

Chỉ trong nửa khắc đồng hồ, quang minh và lôi vân liền biến mất vô tung, mà trong tay của Doanh Thừa Phong cũng đã xuất hiện thêm một Thiên Kỵ Thánh Khí.

Toàn bộ quá trình vừa đơn giản và thoải mái, Thiên Kỵ Thánh Khí kia nghênh đón dường như không phải là Thiên Kỵ lực, mà chỉ giống như tia chớp và mưa trong thiên nhiên rộng lớn.

Bá Vương đã sớm há to miệng, hắn thì thào nói:

- Cái này là dối trá sao….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.