Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 54: Tình địch mọc thành bụi (1)




- Ầm…

Màn sương đen không ngừng lay động và truyền tới tiếng gầm rú thật lớn.

Không gian Hắc Ám chính là một không gian ổn định, mặc dù có thạch Định Vị để lien hệ với bên ngoài, nhưng một khi có người cưỡng ép nó sẽ khiến chỗ nối tiếp không gian bị chấn động.

Nhưng hiện giờ cũng không có người ra vào trong đó, làm sao lại có phản ứng kịch liệt như thế chứ?

Không ai hẹn ai, trong lòng moị người đều hiện lên tên của một người

Là Bá Vương, người tiến vào Không gian Hắc Ám quyết đấu với Ngải Mạc Tác và bị vây khốn trong đó.

Cũng chỉ có người kia mới có thể làm được chuyện kinh khủng thế này.

Sắc mặt của Ngải Mạc Tác biến đổi, cơ thịt hắn kịch liệt co quáp, trong miệng thì thào nhỏ nhẹ. Đột nhiên, trong đối mắt hắn lóe ra hung quang, bỗng nhiên bước lên một bước đứng trước màn sương đen.

Hắn vươn hai cánh tay, nhẹ nhàng khoác lên rìa của màn sương đen.

Nơi đó vốn chỉ có một đoàn sương mù phiêu đãng, nhưng khi bàn tay của Ngải Mạc Tác đụng tới thì đám sương mỳ này giống như là biến thành thể rắn, nhanh chóng ổn định lại.

Chỉ trong giây lát, màn sương đen liền khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.

Thế nhưng Ngải Mạc Tác cũng không có rời khỏi mà là ngồi xuống bên cạnh, trên người của hắn cũng có màn sương đen lượn lờ, dường như là không ngừng gia tăng năng lượng cho hắc khí trước mắt.

Vài vị cường nhân Vương Cấp của Hắc Ám Thánh giáo liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra một chút bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Một lát sau, An Thác La đột nhiên than nhẹ một tiếng, nói:

- Doanh đại sư, cho dù thắng bại giữa Ngải Mạc Tác và Bá Vương có thể nào thì lúc này hắn cũng đều bị vây khốn ở trong Không gian Hắc Ám.

Hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:

- Hay là ngươi nghe theo khuyến cáo của Huyền Đức đại nhân, nhận thua đi.

Nếu Bá Vương là thánh thú dưới trướng một vị Kỵ Sĩ Vương trong Quang Minh Thánh giáo, nhu vậy thì An Thác La tuyệt đối sẽ không nói ra lời này.

Hắn nhất định là ước mong Bá Vương sẽ bị chết ở trong Không gian Hắc Ám.

Nhưng Bá Vương lại là vật cưỡi của Doanh đại sư, mà Doanh đại sư lại không phải nhân mã trung thành của Quang Minh Thánh giáo. Như vậy, ý nghĩ đầu tiên của An Thác La chính là hy vọng Bá Vương bình an vô sự, như vậy sau này hắn mới có cơ hội chiêu hàng Doanh đại sư.

Ở trong trận doanh của Quang Minh Thánh giáo, sắc mặt của vài vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ cũng có chút khó coi.

Ái Lệ Ti điện hạ trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:

- Doanh đại sư, hay là chúng ta buông tha đi.

Mấy tháng trước, căn cứ vào tính cách của Ái Lệ Ti điện hạ, cho dù Bá Vương có chết trận sa trường thì nàng tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút.

Nàng bỏ ra cái giá phải trả cao như thế, tự nhiên là hy vọng Bá Vương có thể đạt được thứ tự tốt nhất trong linh thú chi tranh. Vì mục đích này, cho dù phải đền bù bằng tính mạng của Bá Vương thì nàng cũng sẽ không hối tiếc.

Nhưng danh tiếng lúc này của Doanh Thừa Phong lại rất vang dội, không ngờ lại rèn ra được Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển tại nơi này.

Từ nay về sau, thân phận của Doanh Thừa Phong đã khác với trước kia rất nhiều, cho dù là nàng cũng bỏ qua lòng tham trong lòng, lựa chọn lại một lần nữa.

Nhưng đối mặt với khuyên bảo của mọi người, Doanh Thừa Phong lại khẽ cười, nói:

- Đa tạ các vị, nhưng ta rất tin tưởng Bá Vương.

Tất cả mọi người đều khẽ lắc đầu, lúc này hầu hết bọn họ đều đã nhìn ra chỗ kỳ lạ, lời nói của Ngải Mạc Tác không thể tin được.

Nhưng hiện giờ Bá Vương đang bị vây khốn trong Không gian Hắc Ám, mà Ngải Mạc Tác lại toàn lực ứng phó thủ hộ không gian.

Nếu Bá Vương thật sự là một vị cường nhân Vương Cấp, tự nhiên có thể cưỡng ép phá cảnh mà ra. Nhưng đáng tiếc chính là, Bá Vương chỉ là một thánh thú tước vị.

- Hừ.

Ngải Mạc Tác hừ nhẹ một tiếng, trong mắt của hắn tràn ngập sát khí, nhưng trong lòng lại giống như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn sợ nhất chính là Doanh Thừa Phong nhận thua. Như vậy thì, cho dù là hắn cũng không thể vây khốn được Bá Vương trong đó.

Nhưng hiện giờ Doanh Thừa Phong lại cự tuyệt, vậy thì hắn có thể kéo dài thời gian. Hắn tin tưởng, sức lực ăn mòn và bài xích hùng mạnh trong Không gian Hắc Ám có thể khiến năng lực của Bá Vương dần dần suy yếu.

Cho dù phải chờ thêm mười ngày mười đêm thì hắn cũng muốn bầm thây vạn đoạn tiểu tử đáng ghét đó.

Nhưng, ngay lúc hắn vừa quyết định, màn sương đen trước người cũng lại bắt đầu lay động kịch liệt.

Nháy mắt, ánh mắt của Ngải Mạc Tác trợn tròn, hắn hét lớn một tiếng, thất khiếu trên mặt vỡ ra, chảy ra máu loang màu đen, đồng thời trên người lượn lờ hắc khí, không chút giữ lại trào vào bên trong sương mù.

Hắn đã cố gắng dùng hết sức lực toàn thân tiến vào bên trong.

Sau khi màn sương đen có được sức lực của hắn, dường như bình tĩnh lại một chút. Nhưng chỉ một lát sau, loại chấn động này lại bùng nổ một lần nữa, hơn nữa còn hùng mạnh hơn lần trước rất nhiều.

Thân thể của Ngải Mạc Tác khẽ run, hắn đã toàn lực ứng phó, không hề giữ lại chút nào.

Nhưng mặc cho hắn cố gắng như thế nào, cũng không cách nào ngăn cản cục diện chuyển biến xấu.

Đột nhiên, trong màn sương đương kia lại lần nữa truyền đến sức lực càng thêm cường đại tấn công, Ngải Mạc Tác hét lớn một tiếng, hắn cũng không thể khống chế được nữa, màn sương đen ầm ầm một tiếng liền nổ tung hóa thành vô số hắc mang, dần dần tiêu tan.

Mà gần như cùng lúc đó, ở giữa màn sương đen lại có thêm một chút quang.

Lúc đầu tia sáng này chỉ có một chút, nhưng lúc sau lại giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, nháy mắt liền cắn nuốt tất cả địa bàn của màn sương đen.

Vì thế, ở bên trong quầng sáng có thêm một cánh cổng ánh sáng cự đại.

Bóng người chợt lóe, Bá Vương từ trong cánh cổng ánh sáng bước ra ngoài. Hắn một tay cầm rìu lớn, hùng hùng hổ hổ:

- Không gian Hắc Ám chết tiệt, làm lão tử phải chém đến ba búa.

Trong tay hắn là Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển, muốn phát ra một búa cũng là một chuyện vô cùng gian nan.

Cũng chỉ có tên gia hỏa xếp hạng thứ hai như hắn mới có thể liên tiếp phát ra ba búa, nhất cổ tác khí phá vỡ cả không gian. Đương nhiên, cái này cũng bởi vì có chỉ điểm của khí linh Lang Vương, nếu không thì chưa chắc Bá Vương đã có thể thuận lợi rời khỏi.

- A….

Thân thể của Ngải Mạc Tác run lên, hắn mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể té mạnh xuống trên đất hôn mê.

An Thác La biến sắc, lớn tiếng quát:

- Huyền Đức đại nhân. Chúng ta nhận thua.

Bá Vương khẽ giật mình, hắn vừa nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy Ngải Mạc Tác ngã sấp xuống phía sau. Đôi mắt người kia lập tức đỏ lên, hắn hét lớn:

- Ngươi là cái đồ khốn khiếp, đánh không lại thì bỏ chạy, chịu chết đi….

Hung hăng nện xuống một búa, nếu một búa này thật sự rơi xuống trên người Ngải Mạc Tác đang hôn mê bất tỉnh, như vậy có thể sẽ băm Hắc Kỳ Lân này thành thịt vụn

Nhưng ngay lúc hắn nện xuống một búa, một luồng sức lực nhẹ nhàng ngăn cách giữa hắn và Ngải Mạc Tác.

Thiên Kỵ cự phụ giống như là lâm và bên trong một mảnh bọt biển mềm mại, cho dù hắn cố gắng như thế nào cũng không thể tiếp tục chém xuống.

Bá Vương khẽ rùng mình, hắn biết đây là do cường nhân Vương Cấp xuất thủ. Mặc dù không cam lòng nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, phẫn nộ thu búa lại.

Cường nhân Vương Cấp, hừ, một ngày nào đó, lão tử sẽ dẫm nát các ngươi dưới chân.

Trong lòng Bá Vương âm thầm thế. Thế nhưng, trước khi thực lực của hắn đạt tới điểm này, hắn vẫn sẽ ra vẻ ngoan ngoãn đáng thương.

Lui về sau một bước, thân thể Bá Vương đột nhiên dừng lại, con ngươi hắn đảo một vòng, bàn chân khẽ co rụt lại, thu đồ tốt vừa giẫm phải vào trong cơ thể.

Hắn có thể thu thân thể cao lớn thành một nhân loại nhỏ bé, vậy thì muốn giấu một đồ vật đương nhiên cũng rất dễ dàng.

Quầng sáng chợt lóe, Huyền Đức đại nhân xuất hiện trong đó. Hắn bình tĩnh nhìn hai bên, nói:

- Thi đấu chấm dứt, Bá Vương khiêu chiến thành công, đạt được đầu danh.

- Ngao…

Trong trận doanh của Quang Minh lập tức truyền đến một tràng tiếng hoan hô.

Tuy rằng các vị cường nhân Vương Cấp không hề thất lễ, nhưng thuộc hạ của hơn mười vị Kỵ Sĩ Vương mang tới cũng không hề ít, những người này không hề kiêng nể rống lên một tiếng, khiến các cường nhân trong trận doanh của Hắc Ám đều mang sắc mặt khó coi.

Nếu như thua bởi thế lực khác thì không nói làm gì, nhưng cố tình lại thua bởi Quang Minh, hơn nữa còn là thất bại trong trận cuối cùng tranh đấu danh hiệu đầu bảng.

Cho dù là loại người rộng lượng, vào thời khắc này cũng sẽ có ảo não và tiếc nuối khôn cùng.

Huyền Đức đại nhân đã thấy chuyện này nhiều lần, hắn vung tay áo lên, quầng sáng trên bầu trời chậm rãi tiêu tan. Dưới sự hộ vệ bởi sức lực của hắn, Ngải Mạc Tác bị hôn mê bất tỉnh đã được đưa tới trước mặt An Thác La.

Vị cường nhân Hắc Ám Thánh giáo này vung tay lên, hiển nhiên có người tiến lên đỡ Hắc Kỳ Lân xuống trị liệu.

Tuy rằng lúc này Ngải Mạc Tác thất thủ, nhưng hắn dù sao cũng có thân phận là thánh thú Hắc Kỳ Lân, cho nên địa vị ở trong Hắc Ám Thánh giáo cũng không giảm xuống quá nhiều.

Mà trên thực tế, nếu không có Bá Vương quái thai này thì hắn chắc chắn có thể đạt được danh hiệu đầu bảng.

Huyền Đức đại nhân cao cao tại thương, gật đầu với các vị cường nhân Vương Cấp một cái, nói:

- Các vị điện hạ, thi đấu đã chấm dứt, từ ngày mai, gia tộc bọn ta sẽ mở ra linh tuyền, mời các vị dựa theo thứ tự mà tiến vào.

Hắn dừng một chút, nói:

- Các vị chỉ có thời gian một ngày, nếu trong một ngày không thể hấp thu ngọc tủy thì xem như là thất bại.

Vài vị cường nhân Vương Cấp khẽ gật đầu, trong đó có một vị lại mang sắc mặt khó coi.

Dưới trướng hắn là thánh thú Độc Giác Tê, thật vất vả sát nhập vào Top 10, nhưng lại chết bởi Ngải Mạc Tác. Tuy nói xếp hạng của hắn vẫn chưa hủy bỏ, có thể chuyển nhượng cho thánh thú cùng môn pháo, nhưng có thể nào cũng không phải là thánh thú được mình bồi dưỡng ra.

- Đi.

An Thác La vung tay áo lên, khẽ quát một tiếng, tất cả các cường nhân Hắc Ám Thánh giáo đều xoay người rời đi.

Bọn họ đương nhiên không phải rời khỏi Hạp Cốc, mà là về lại chiến thuyền thật lớn.

Sau khi người của Hắc Ám Thánh giáo rời đi, các cường nhân Vương Cấp cũng tản ra. Thế nhưng, đại đa số người trước khi đi đều bắt chuyện với Doanh Thừa Phong, thuận tiện chúc mừng thành tựu của Bá Vương.

Mặc kệ bọn họ có phải là thật tâm hay không, nhưng nếu có cơ hội có thể gần giũ với Doanh đại sư thì đương nhiên không ai nguyện ý bỏ qua cả.

Doanh Thừa Phong hiển nhiên là tươi cười chân thành, hắn tuyệt đối sẽ không đắc tội với bất kỳ vị cường nhân Vương Cấp nào cả.

Cuối cùng đám người dần dần tản đi, bên cạnh Doanh Thừa Phong cũng chỉ còn lại có Ái Lệ Ti điện hạ.

Doanh Thừa Phong thu lại vẻ tươi cười, nghiêm nghị nói:

- Ái Lệ Ti điện hạ, Bá Vương đã hoàn thành nhiệm vụ cho ngươi, như vậy thì chuyện ngài đã đáp ứng….

Ái Lệ Ti điện hạ nhìn hắn thật sâu, khẽ thở dài:

- Doanh đại sư, ngươi cho là chuyện kia còn có thể cần trợ giúp của ta sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.