Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 53: Thùng dấm chua sai lầm (5)




Từ từ quơ quơ rìu lớn, động tác này tương đối quen thuộc đối với Bá Vương. Nhưng vào thời khắc này, rìu lớn trong tay hắn lại trở nên nặng tựa ngàn quân.

Thế nhưng, mỗi khi rìu lớn di động một tấc thì khí thế trên người Bá Vương liền đặc hơn vài phần. Lúc hắn đưa búa đến trước người, khí thế kia đặc đến mức khiến cả người hắn tựa như cũng phồng lớn lên một vòng. Đương nhiên, cái này chỉ là ảo ảnh sau khi hơi thở bành trướng quá độ, còn trên thực tế thì thân thể của Bá Vương vẫn không có bất kỳ thay đổi nào cả.

Nhưng lúc này, uy năng hắn phóng xuất ra cũng đã vượt qua rất xa cực hạn mà một cường nhân tước vị bình thường có thể đạt tới.

Hào quang trên lưỡi búa càng ngày càng sáng, cuối cùng lại bắn nhanh ra ngoài, bay nhanh về hướng không gian vô tận ở phương xa.

- Ầm…

Phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn long trời lở đất.

Thanh âm này khổng lồ tới mức, ngay cả bản thân Bá Vương cũng ném rìu lớn đi để bịt tai mình lại.

Sau đó, ở dưới chân Bá Vương truyền đến chấn động mãnh liệt, dường như toàn bộ thế chới đều đang bị chao đảo.

Nhưng Bá Vương lại biến sắc, trên mặt của hắn không những không có vẻ gì vui mừng, ngược lại còn trở nên ngưng trọng.

- Đây là cái không gian chết tiệt gì vậy, sao mà ngay cả uy năng của Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển cũng không thể phá rách được?

Hắn đã sớm biết trên người của Ngải Mạc Tác có loại không gian Hắc Ám này, nhưng vẫn không chút lựa chọn mà xông tới. Đó không phải là vì hắn không sợ chết, mà là bởi vì hắn tin chắc có thể chiến thắng được đối phương ở chỗ này và rời đi bất cứ lúc nào.

Có Lang Vương thuẫn ở đây, chỉ cần không gian này không trở thành địa bàn của Ngải Mạc Tác. Vậy thì hắn ở trong này tác chiến cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm. Có thể chiến thắng Ngải Mạc Tác nói rõ tính toán của hắn không hề sai.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy không ngờ chính là, Thiên Kỵ cự phủ lại không thể phá vỡ không gian này.

- Này, tên dã man nhà ngươi, không nên vọng động.

Một thanh âm sâu kín vang lên. Trên Lang Vương thuẫn nổi lên một gợn sóng, một con sói thật lớn chui ra ngoài.

Bá Vương phẫn nộ nói:

- Không gian này còn cứng rắn hơn so với tưởng tượng của ta.

Hắn dừng một chút, giương mí mắt lên. Trên người lại tràn ngập một luồng khí thế hung bạo:

- Thế nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ta tiếp tục thi triển mấy búa nữa thì nhất định có thể đánh vỡ nó.

Khí linh Lang Vương bất mãn liếc hắn một cái, nói:

- Không gian Hắc Ám này có liên quan đến Ngải Mạc Tác, nếu ngươi muốn cứng rắn đánh vỡ, vậy thì khi chúng ta rời khỏi đây có thể sẽ phải rời khỏi chủ nhân.

Bá Vương khẽ rùng mình, nói:

- Hiện tại chúng ta phải làm thế nào?

- Không biết.

Khí linh Lang Vương lạnh lùng nói:

- Nếu may mắn thì nơi chúng ta sẽ xuất hiện ở một Thánh Vực hoặc là Linh Vực. Đương nhiên, khả năng lớn hơn nữa chính là không gian hư vô.

Trên trán Bá Vương lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh dày đặc.

Không gian hư vô chính là một nơi trong truyền thuyết. Ở giữa Thánh Vực và Linh Vực chính là không gian hư vô không có điểm cuối cùng này. Trong truyền thuyết, phạm vi của không gian hư vô rất lớn. Còn lớn hơn nhiều so với tất cả Thánh Vực và Linh Vực cộng lại.

Nếu như xuất hiện tại đó, khí linh Lang Vương có lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng Bá Vương hắn sẽ tuyệt đối không có đường sống.

- Hắc, ha ha…

Trong miệng của Bá Vương phát ra vài tiếng thán phục mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết. Sau đó mới nói:

- Lang Vương, ngươi nhất định sẽ có phương pháp để đi ra ngoài.

- Hừ, cho dù ta biết thì vì sao phải nói cho ngươi chứ?

Con ngươi của Bá Vương đảo một vòng, làm mặt cười nói:

- Bởi vì ngươi cũng không muốn tách ra khỏi chủ nhân, đúng không?

Như thế bị nói trúng điểm yếu, khí linh Lang Vương bất mãn hừ hừ một câu, nhưng vẫn nói:

- Ta tìm thấy một chỗ không ổn định không không gian Hắc Ám này, ngươi sử dụng lưỡi dao hư không để công kích mới có thể thuận lợi phá vỡ không gian.

- Được.

Đôi mắt của Bá Vương lập tức phát sáng lên, hắn hưng phấn xoa xoa tay, nói:

- Như thế rất tốt.

Khí linh Lang Vương không thèm để ý tới hắn, co rút đầu sói về bên trong tấm chắn, sau đó, từng vòng gợn sóng dần dần khuếch tán ra ngoài.

Nhưng lần khuếch tán này lại cực kỳ quỷ dị, theo sự xuất hiện của năng lượng sóng gợn trên mặt thì dưới chân Bá Vương cũng xuất hiện từng luồng gợn sóng màu tím vô cùng lớn mà mắt thường có thể thấy được.

Từng vòng sức lực phóng ra ngoài, lấy Bá Vương làm trung tâm, bắt đầu lan tràn về phía xa xa.

Bá Vương dõi mắt nhìn về phương xa, nhưng hào quang màu tím bên trong không gian Hắc Ám cũng không nồng đậm, cho nên hắn rất nhanh liền mất đi dấu của hào quang màu tím.

Gãi gãi đầu, Bá Vương có chút ảo não mà nói:

- Lang Vương, ngươi nắm giữ được không gian chi lực từ khi nào mà lại có thể tìm ra khu vực không ổn định trong không gian này?

Khí linh Lang Vương lãnh đạm nói:

- Đây không phải sức lực của ta.

- Không phải sức lực của ngươi sao?

Bá Vương tròn mắt líu lưỡi nửa ngày, nhưng thực sự không hiểu được hàm ý của những lời này. Chỉ có điều, khi hắn hỏi lại lần nữa, khí linh Lang Vương liền ngậm miệng lại, một chút tin tức cũng không muốn tiết lộ.

Thật ra, hiện giờ ở trong tấm chắn vốn có không chỉ mình khí linh Lang Vương.

Tất cả khí linh trên người Doanh Thừa Phong đều dùng phương thức thần kỳ nào đó mà ngưng tụ ở trong này.

Những khí linh khác không cần phải nhắc tới, nhưng khí linh linh giáp được sinh ra từ một viên Thạch Định Vị thì sức lực nắm giữ không gian tự nhiên không như bình thường.

Nếu để cho nó phá giải sức lực không gian nơi này, đương nhiên nó sẽ không làm được. Nhưng chỉ để thăm dò ra khu vực không ổn định thì việc đó lại không hề khó khăn đối với nó.

Qua một lát sau, hào quang trên khi linh Lang Vương chợt lóe, một luồng bạch quang được phóng ra, bay nhanh tới một khu vực. Sau khi hào quang đi tới khuh vực này liền nổ tung, tạo ra một vòng bạch quang.

- Nơi này chính là chỗ nối liền kém nhất với bên ngoài của Không gian Hắc Ám.

Khí linh Lang Vương trầm giọng nói:

- Phá hủy nó đi.

- Được.

Bá Vương không do dự nữa, rìu lớn trong tay hắn lại đưa lên.

Lúc này, khí thế trên người hắn cường đại, dường như còn sâu hơn một bậc so với trước.

Bất kể là bản thân Bá Vương hay là Thiên Kỵ Cự phủ trong tay hắn đều muốn dùng đến sức lực cường đại nhất.

- Hô…

Sắc hồng đột nhiên chợt lóe ở phía chân trời, lập tức phá vỡ không gian đi tới khu vực kia.

Sau đó, tiếng vang long trời lở đất lại lần nữa bạo phát lên, rốt cục đã đục thủng một lỗ trong Không gian Hắc Ám.

Ở bên ngoài thung lũng, nhóm cường nhân ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Ở noi này có một quầng sáng cự đại, ánh mắt của các cường nhân đều nhìn chăm chú vào nó, bởi vì bọn họ đều muốn biết. Cuối cùng là thế lực phương nào mới có thể đạt được vị trí đầu tiên.

Tuy rằng giờ phút này trong quầng sáng chỉ có một màn sương đen, mà sương đen này không chỉ làm gián đoạn ánh mắt mọi người, mà ngay cả ý niệm tinh thần của các cường nhân Vương Cấp cũng không thể xuyên thấu được.

Thế nhưng cái này cũng không kỳ quái, bởi vì bọn họ đều biết đây là do kết nối với Thạch Định Vị, chính là một thế giới thu nhỏ. Vậy nên nếu nói ý niệm tinh thần của bọn họ có thể nhìn thấu thì đó chính là chuyện không thể tin nổi.

Một lúc lâu sau, thời điểm Doanh Thừa Phong cũng có chút mất bình tĩnh, màn sương đen trong quầng sáng kia rốt cục tiêu tan.

- Hô….

Một đạo hắc ảnh từ trong sương mù thoáng hiện ra.

Ngải Mạc Tác, người khống chế Không gian Hắc Ám lại lầm nữa về tới trước mặt mọi người. Nhưng lúc này Ngải Mạc Tác đã không còn bộ dáng tự nhiên, phóng khoáng và cao quý như bình thường nữa.

Trên người của hắn đầm đìa máu tươi, có chỗ còn có vết thương màu tím đậm.

Bất kể nhìn thế nào cũng đều thấy bộ dáng vô cùng chật vật của hắn.

Hai mắt Doanh Thừa Phong khẽ sáng ngời, khóe miệng của hắn lộ ra vẻ mỉm cười. Chỉ cần nhìn bộ dáng này của hắn liền biết, Bá Vương nhất định đã đã chiếm thế thượng phong lớn.

Sau khi Ngải Mạc Tác đi ra, kịch liệt thở hổn hển mấy hơi rồi mới miễn cưỡng đứng thẳng thân hình.

Bóng dáng của Huyền Đức đại nhân lập tức xuất hiện bên tai hắn:

- Ngải Mạc Tác, Bá Vương ở chỗ nào?

Đôi mắt của Ngải Mạc Tác hiện lên một chút hung ác, nói:

- Tên vụng về kia đã chết trong tay ta rồi.

Hắn đương nhiên không thể thừa nhận mình bị Bá Vương đánh đến mức phải bỏ chạy, cho nên lúc này không có cách nào khác mới nói bậy một chút.

- Bá Vương đã chết sao?

Huyền Đức đại nhân ngẩn ra, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.

Bá Vương là vật cưỡi của Doanh Thừa Phong, nếu bị chết trong trận quyết đấu, chỉ sợ là hắn cũng sẽ bị Doanh đại sư chán ghét mất.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn khép hờ hai mắt, tĩnh tâm cảm ứng lại.

Hắn cùng Bá Vương chỉ là nhận chủ trên đầu lưỡi chứ không hề tiến hành bất kỳ nghi thức chính thức gì cả, cho nên hắn cũng không thể biết Bá Vương đã chết hay chưa?

Nhưng Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, nếu Bá Vương thật sự đã chết thì khí linh Lang Vương và khí linh rìu lớn nhất định sẽ truyền tới một ít tin tức.

Cho dù là khoảng cách không gian vô hạn, nhưng liên hệ của khí linh vẫn không thể hoàn toàn biến mất được.

Một lát sau, hắn giương hai mắt lên, cười lạnh nói:

- Ngươi nói dối, Bá Vương chưa hề chết.

Ngải Mạc Tác hừ một tiếng, nói:

- Mặc dù hắn không tử nhưng cũng sẽ chết chắc.

Để Bá Vương ở lại trong Không gian Hắc Ám, sớm muộn gì cũng có thể giết chết hắn. Hoặc là sau khi về tới Hắc Ám Thánh giáo, mời cường nhân của tông phái ra tay cũng có thể trấn áp được.

Cho nên ở trong mắt Ngải Mạc Tác, Bá Vương đã là một người chết rồi.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

- Thật sao.

Cao thấp đánh giá liếc mắt nhìn Ngải Mạc Tác, Doanh Thừa Phong đột nhiên nói:

- Các hạ Hắc Kỳ Lân tôn kính, thương thế trên người ngươi nghiêm trọng như thế có phải là vì bị Bá Vương đánh hay không?

Trên mặt của Ngải Mạc Tác lập tức vặn vẹo, hiện lên vẻ dữ tợn khủng bố.

Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Ngươi…. Nói bậy.

Doanh Thừa Phong cười lạnh nói:

- Có phải nói bậy hay không thì ngươi cứ thả Bá Vương ra đi, lúc đó chẳng phải sẽ biết sao?

Hàm răng của Ngải Mạc Tác cắn chặt vào nhau, nhưng hắn sao lại dám phóng xuất một tên khủng bố ra ngoài được chứ?

Ở trong Không gian Hắc Ám, hắn đã đánh không lại Bá Vương rồi, giờ ra ngoài thì hắn làm sao có thể thắng được chứ?

- Hừ, nếu tên thô lỗ kia tự mình tiến vào Không gian Hắc Ám thì chính là con mồi của ta.

Hắn kiên trì nói:

- Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ thả hắn ra.

Hggn khẽ nhăn mặt, hắn tự nhiên nhìn ra được kỳ quái trong đó, do dự một chút, nói:

- Doanh đại sư, nếu ngươi có thể nhận thua thay cho Vương Cấp, ta sẽ để cho Ngải Mạc Tác thả Bá Vương ra ngoài, được chứ?

Doanh Thừa Phong và Ngải Mạc Tác đều khẽ nhíu mày.

Nhưng vào lúc này, màn sương đên vẫn chưa từng tán đi liền rung động kịch liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.