Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 52: Thùng dấm chua sai lầm (4)




- Ầm…

Ngọn lửa màu đen sôi trào dựng lên quanh người Hắc Kỳ Lân, mặc dù ngọn lửa lóe ra làm người ta sợ hãi, nhưng ngọn lửa này lại không hề mang một chút hào quang nào cả.

Dường như là Cửu U chi hỏa tới từ trong Địa Ngịc, quanh người Hắc Kỳ Lân tràn ngập một loại hơi thở khủng bố hủy thiên diệt địa.

- Ha ha.

Bá Vương thu hồi rìu lớn, mắng to:

- Giả thần giả quỷ và mấy thứ khác không dùng được, tiểu tử ngươi nên sớm hiện ra nguyên hình và đánh với ông đây một trận còn hơn.

Tuy rằng thánh thú có thể biến hóa thành người, nhưng nếu muốn phóng xuất toàn bộ sức chiến đấu của bọn họ ra ngoài, vậy thì biện pháp tốt nhất chính là biến thành nguyên hình.

Lúc này, đứng phía trước Bá Vương là một Kỳ Lân màu đen, mà nơi khiến người ta chú ý nhất của Kỳ Lân này chính là đầu của hắn. Ở ngay phía trước có một cái sừng nhọn thật lớn, linh văn khắc trên mặt sừng nhọn lộ ra một lượng hơi thở âm hàn lạnh như băng.

Tròng mắt Bá Vương khẽ híp, cái sừng này chính là thanh trường thương mà Ngải Mạc Tác đã sử dụng.

Có thể lấy một bộ phận của bản thân mình rèn thành Thánh Khí bổn mạng, ngươi kia quả thật không thể khinh thường.

Phẩm chất của rìu lớn trong tay Bá Vương tuy rằng tốt hơn một sừng kia, nhưng dù sao cũng là Thánh Khí do Doanh Thừa Phong rèn ra mà không phải là một bộ phận trên người hắn. Phương diện thân cận với Thánh Khí chắc chắn sẽ lớn hơn so với rìu lớn của hắn một chút. Hơn nữa, một khi hắn biến hóa công kích, phối hợp giữa hắn và rìu lớn cũng không phù hợp cho lắm.

Con ngươi đảo qua một vòng, hắn đã có một quyết định.

Khi nào trận đấu này chấm dứt, nhất định phải xin chủ nhân ra tay, luyện một bộ phận trên người hắn tiến vào trong rìu lớn.

- Hống…

Hắc Kỳ Lân nổi giận gầm lên một tiếng:

- Ngươi là người đầu tiên tiến vào Không Gian Hắc Ám của ta lại khiến ta biến hình thành thánh thú.

Bá Vương cười ha hả nói:

- Địch nhân trước kia ngươi gặp phải đều quá yếu, thế nhưng, nhà ngươi cũng chỉ có thể ứu hiếp được những vật nhỏ yếu mà thôi.

Hắc Kỳ Lân tức giận gầm thét, nói:

- Đồ kiêu ngạo, ngông cuồng, chịu chết đi…

Theo tiếng rống to của hắn, thân thể khổng lồ của Hắc Kỳ Lân giống như một tòa núi nhỏ vọt lên.

Ánh mắt Bá Vương ngưng tụ, thân thể của hắn khẽ nhoáng lên một cái, cũng hiện ra nguyên hình quái thú bát trảo. Lúc đối mặt với Hắc Kỳ Lân, nếu hắn còn muốn che đậy thì kết quả sau cùng nhất định là bị đối phương đánh bẹp dí nằm một chỗ, thậm chí ngay cả tính mệnh cũng đều phải mất ở chỗ này.

- Ầm…

Hai quái vật lớn đụng vào nhau, mà ngay cả toàn bộ đại địa tựa hộ cũng bắt đầu lắc lư vào thời khắc này.

Nếu Hắc Kỳ Lân đã thành công biến hóa thì sức lực của hắn cũng được phóng thích hoàn toàn.

Đặc biệt là cái sừng nhọn trên đỉnh đầu Hắc Kỳ Lân, lại có được uy năng không gì so sánh nổi.

Thời điểm hai cự thú đụng vào nhau, sừng nhọn đâm thẳng về hướng Bá Vương. Tuy rằng Bá Vương nghiêng đầu tránh khỏi, nhưng bả vai lại có một lỗ thủng trong suốt, ssaij lượng máu tươi ào ào chảy xuống, nháy mắt nhuộm hồng cả mặt đất.

Thế nhưng, Bá Vương cũng không phải là người ngồi không.

Tám móng vuốt nhọn của hắn phá sáng lên, đây là ánh sáng rìu lớn hóa thành năng lượng, mượn dùng móng vuốt của hắn phóng thích ra ngoài. Tuy rằng làm như vậy sẽ phải lãng phí một ít sức lực, nhưng hiệu quả lại không tồi.

Mấy cái móng vuốt liều mạng cào cào trên người Hắc Kỳ Lân, chỉ trong khoảng nửa khắc cũng đã phá nát áo giáp phòng hộ trên người Hắc Kỳ Lân, và tạo ra những vết thương vô cùng lớn sâu đến mức thấy cả xương.

Trên người hai thánh thú đều có được Thánh Khí phòng ngự. Nhưng cường độ công kích của bọn họ rõ ràng lại mạnh hơn cả sức lực phòng ngự. Cho nên sau khi giao chiến chỉ trong thời gian ngắn, cả hai đều nhận lấy những vết thương nhất định.

Mặc dù thánh thú có trí tuệ, nhưng trong đáy lòng của bọn họ vẫn có một tia dã tính khó có thể phục tùng.

Sau khi nhìn thấy máu tươi, tròng mắt hai cự thú lập tức đỏ lên, bọn họ dứt bỏ hết tất cả, quên cả sống chết mà liều mạng chém giết lẫn nhau.

Chỉ trong khoảng nửa khắc, trên người Bá Vương liền có nhiều hơn mấy cái lỗ thủng, nhưng trên người của Hắc Kỳ Lân cũng không khá hơn chút nào, từng vết máu khiên thân thể hắn tán loạn, lộn xộn, phảng phất như là choàng lên một tấm áo choàng bị rách nát, không còn có chút phong mạo của thánh thú đứng đầu.

- Hống…

Hắc Kỳ Lân đột nhiên hét to một tiếng trong trận huyết chiến, không gian xung quanh lập tức nổi lên một trận dao động kỳ dị.

Mấy dòng khí giống như thiết thương được ngưng tụ trong hư không, và hung hăng đâm vào trên người Bá Vương. Tuy rằng uy năng của thiết thương không thể so sánh với một sừng trên đỉnh đầu hắn, nhưng vẫn để lại từng vết máu trên người Bá Vương.

Hắc Kỳ Lân nhe răng độc ác cười, quát:

- Ngu ngốc, đây là địa bàn của ta, chiến đấu với ta ở địa bạn của ta thì ta sẽ khiến cho ngươi phải chết.

Tuy rằng hắn không thể biến không gian này thành lĩnh vực của mình, nhưng đúng như lời hắn nói, nơi này là địa bàn của hắn, tự nhiên là có ưu thế rất lớn.

Công kích của dòng khí tuy rằng không cách nào làm Bá Vương bị trọng thương, nhưng nếu là một lúc sau, tình cảnh của Bá Vương sẽ giống như kiến tha lâu đầy tổ, tràn ngập nguy cơ.

- Hừ…

Bá Vương tức giận hừ một tiếng, ở bên hông tách ra một đạo quang minh cự đại.

Sau đó, một luồng sức lực từ tính dần dần khuếch tán ra, bao phủ cả người Bá Vương ở bên trong.

Với ngạo khí của Bá Vương, cho dù là lúc đang quyết chiến cùng với Hắc Kỳ Lân cũng không nguyện ý phóng xuất Lang Vương thuẫn ra.

Lúc trước mượn sức lực từ tính của khí linh Lang Vương để phát hiện ra tung tích của đối phương còn có thể tạm chấp nhận, nhưng nếu ở trong chiến đấu cũng sử dụng Lang Vương thuẫn, lại khiến hắn khó có thể tiếp nhận được.

Tuy nhiên, nếu Hắc Kỳ Lân đã vận dụng sức lực của Không Gian Hắc Ám thì hắn cũng không bảo thủ nữa, liền phóng thích sức lực của Lang Vương thuẫn ra ngoài.

Nhay mắt, trên người Bá Vương phát sáng lên, từng luống sức lực cường đại mà quỷ dị thủ hộ xung quanh hắn.

Lưỡi lê sinh ra từ trong hư không căn bản không thể bài trừ sức lực từ tính, một khi tiếp xúc với luồng sức lực này liền bị dập nát bởi một lực xoắn thật mạnh.

Không những thế, lúc hai cự thú lại vật lộn một lần nữa, Lang Vương thuẫn mới đưa uy năng lớn nhất của nó ra ngoài.

Sừng nhọn kiên cố không gì phá nổi trên đỉnh đầu Hắc Kỳ Lân hung hăng đâm tới, nhưng lúc này nó lại không cách nào đâm vào thân thể của Bá Vương. Bởi vì trên người Bá Vương đã xuất hiện thêm một tấm chắn thật lớn.

Sừng nhọn đâm vào trên tấm chắn, không ngờ là không thể đâm thủng.

Hắc Kỳ Lân không thể làm Bá Vương bị thương, nhưng Bá Vương lại tuyệt đối không hề nương tay.

Tiếng cười cuồng tiếu của hắn tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong Không Gian Hắc Ám, hào quang trên móng vuốt sắc bén càng mạnh hơn lúc đầu ba phần, từng đạo vẽ ở trên người Hắc Kỳ Lân, gần như đánh hắn thành một mảnh vải rách.

Ngải Mạc Tác kêu thảm, hắn không tin lại tiếp tục đâm xuống lần nữa.

Một sừng này không chỉ là vũ khí thiên phú của hắn, hơn nữa sau khi trải qua tỉ mỉ rèn, sau khi biến hóa để sử dụng, cho dù gặp phải Thiên Kỵ Thánh Khí cũng có thể đâm thủng.

Nhưng hắn lại bi ai phát hiện, lần thứ hai đâm tới vẫn bị tấm chắn chặn lại. Tuy nhiên sức lực trên tấm chắn cũng không đủ, sau khi chặn đánh lần này đã nện ở trúng người Bá Vương.

Nhưng đã không còn bị sừng nhọn uy hiếp nên một ít thương tổn này, quả thật chỉ giống như gãi ngứa mà thôi.

Chiến đấu trong Không Gian Hắc Ám, Ngải Mạc Tác tuyệt đối không cam lòng nhận thua.

Nơi này là địa bàn của hắn, là không gian của hắn. Bất luận là sinh vật gì tới nơi này đều phải chịu áp chế vô hình, và có thể giúp thực lực của hắn phát huy toàn bộ.

Sau khi hắn lấy được Không Gian Hắc Ám này, hắn liền tin tưởng có thể diệt sát cường nhân cùng bậc, thậm chí là cường nhân cao hơn một bậc ở nơi này.

Nhưng vào thời khắc này, lòng tin và niềm tin của hắn cũng dần dần sụp đổ.

Sức lực của hai cự thú không hề thua kém nhiều. Nhưng một phương không thể phá vỡ, còn bên kia lại đang không ngừng xuất hiện miệng vết thương.

Mặc dù Hắc Kỳ Lân là một trong những thánh thú cả thiên hạ đều biết. Nhưng ở bên trong loại giao phong nghẹn khuất này vẫn chấm dứt thảm bại.

Ngải Mạc Tác điên cuồng hắn lên, thân hình của hắn đột nhiên lay động một trận, không ngờ là nháy mắt liền hóa thành một đạo tàn ảnh.

Bá Vương khẽ rùng mình, hắn lui về phía sau mấy bướ, c nhìn hai Hắc Kỳ Lân phía trước, ánh mắt không khỏi có chút hoa mắt.

Tuy rằng hắn bây giờ nhìn qua có chút uy phong bát diện, nhưng nếu Ngải Mạc Tác đột nhiên có thêm một người trợ giúp, cho dù hắn có sự tương trợ của khí linh Lang Vương cũng không dám nói nhất định có thể thắng lợi.

- Hống….

Hơi thở trên người một Hắc Kỳ Lân bắt đầu khởi động, chợt nhảy qua.

Bá Vương không dám chậm trễ, thân hình hắn nằm sấp xuống thấp, tấm chắn khẽ nhảy lên chặn sừng nhọn thật lớn. Sau đó hắn nhanh như tia chớp đánh tiếp, tám cự trảo lay động một trận trên người của đối phương.

- Ầm…

Sau khi một tiếng nổ thật lớn vang lên, Bá Vương tròn mắt líu lưỡi đứng nguyên tại chỗ.

Hắc Kỳ Lân này không ngờ chỉ là trông ngon nhưng không dùng được, sau khi bị hắn phủi vài cái liền tự nổ tung. Vào thời khắc này, trong lòng Bá Vương đột nhiên hiện lên một ý niệm quỷ dị, nếu mỗi một Hắc Kỳ Lân đều dễ dàng như vậy thì thật tốt.

Đột nhiên, hắn khẽ rùng mình, thân thể khổng lồ khẽ xoay lại.

Ở trước mặt hắn, Hắc Kỳ Lân bên kia không ngờ lại đột nhiên biến mất.

Bá Vương nhíu mày, thật cẩn thận đánh giá bốn phía, hắn đang tìm kiếm tung tích của đối phương.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là, lúc này hắn không chỉ không thu hoạch được gì, mà nga cả khí linh Lang Vương phóng xuất ra sức lực từ tính cũng đều không thể phát hiện ra tung tích của Hắc Kỳ Lân.

Trong bóng đêm đột nhiên vang lên thanh âm tràn ngập oán hận của Ngải Mạc Tác.

- Bá Vương chết tiệt, ngươi thế mà lại dám đả thương Ngải Mạc Tác đại nhân vĩ đại.

- Hừ, đả thương thì thế nào chứ, ngươi không phục thì đi ra đánh tiếp đi.

Bá Vương cười ha hả nói.

- Người này thật vô lễ, đồ quái thú thô lỗ, ta muốn vĩnh viễn vây ngươi ở bên trong Không Gian Hắc Ám này.

Ngải Mạc Tác đương nhiên không có khả năng lại đến đánh, hắn ẩn nấp trong bóng đêm, nhưng thanh âm của hắn cũng là phiêu đãng mà đến:

- Ngươi ở chỗ này chịu đựng Hắc Ám ăn mòn đi, nhìn mình từng chút một suy yếu mà chết đi…

Thanh âm nguyền rủa dần dần biến mất, ý thức của Ngải Mạc Tác hoàn toàn rời khỏi không gian này.

Da đầu Bá Vương khẽ co giật, nói:

- Hắn chạy thoát rồi sao?

- Đúng vậy, hắn chạy thoát rồi.

Khí linh Lang Vương chậm rãi nói:

- Hắn vây ngươi ở bên trong Không Gian Hắc Ám, không có hắn dẫn đường thì ngươi sẽ không ra được.

- Ha ha, muốn vây khốn ông đây sao? Đâu có dễ dàng như thế chứ.

Bá Vương khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:

- Để cho hắn nhìn một chút uy năng của Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển đi.

Thân thể của hắn lay động một hồi, không ngờ lại biến hóa làm người lần nữa.

Và khác với Ngải Mạc Tác, Bá Vương chỉ có lúc ở hình người mới có thể phóng xuất hoàn toàn uy năng của Thiên Kỵ cự phủ ra ngoài.

Giơ rùi lớn lên cao, chỗ lưỡi búa lập tức phát sáng lên, một luồng sáng rực rỡ, dường như có thể chiếu khắp toàn bộ Không Gian Hắc Ám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.