Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 128: Đường cùng phản kích (3)




Du Bội Ngọc nắm tay Kim Yến Tử giật mạnh lên, Kim Yến Tử nương đà đó uốn cong người, vọt mạnh như con tôm búng nàng trở lại bên trên, đáp chân xuống mép động, song Du Bội Ngọc rơi luôn.

Chân vừa chạm mép động, nàng kêu lên :

- Ngươi... ngươi có sao không?

Bên dưới động sâu hơn mười trượng, ánh lửa chớp chớp nhưng nàng chẳng thấy Du Bội Ngọc.

Nàng bật khóc, vừa khóc vừa gọi :

- Ngươi ở đâu? Ngươi có sao không? Sao ngươi không đáp lời ta?

Bên dưới động im lìm, chẳng một tiếng đáp vọng lên.

Nàng đánh liều, nhắm mắt lại, buông mình rơi xuống.

Vừa lúc đó, một người vươn tay nắm nàng giữ lại.

Nàng giật mình, mở mắt ra thấy ánh lửa còn chớp chớp bên dưới. Ánh lửa còn chớp, là Du Bội Ngọc còn ở bên dưới, thế thì ai nắm nàng, giữ nàng lại?

Nhưng tiếng cười hì hì vang lên bên tai nàng. Tiếng cười đó, nàng nhận ra ngay, nếu không là của Du Bội Ngọc thì của ai chứ?

Nàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, ạ lên một tiếng, rồi sà vào lòng chàng, dậm chân, nũng nịu :

- Ngươi làm ta sợ quá, suýt chết khiếp được đó! Tại sao ta hỏi mấy lượt ngươi không đáp?

Du Bội Ngọc cười nhẹ :

- Tại hạ đang vận khí bám vào vách động, nương đà vọt trở lên, nếu mở miệng thì chân khí thoát ra, thân hình mất chỗ nương tựa, phải rơi xuống dưới còn gì?

Kim Yến Tử cười hì hì :

- Ta thấy mồi lửa chớp chớp bên dưới, đinh ninh là ngươi đã rơi đến đấy, và như vậy là ngươi... ngươi nguy rồi! Ngờ đâu vật rơi xuống mà ngươi còn đây!

Du Bội Ngọc nhìn sững sờ nàng :

- Cô nương lo cho tại hạ làm chi cho khổ?

Kim Yến Tử cúi đầu :

- Ngươi vì cứu ta mà chết, thử hỏi ta có sống được trong khi người chết vì ta không?

Rồi nàng ngẩng đầu lên bật cười vang :

- Chẳng phải riêng vì một mình ngươi, bất cứ ai khác vì cứu ta mà chết, ta không thể sống nổi!

Du Bội Ngọc chớp chớp mắt, cố ý hỏi :

- Cô nương nói thế, chẳng sợ tại hạ thất vọng à?

Kim Yến Tử cười nhẹ :

- Ta biết rõ, con người như ngươi, thế nào cũng có ý trung nhân, nếu ta nói là vì ngươi mà ta có thể chết được thì chẳng hóa ra tạo cái khó xử cho ngươi chăng?

Đột nhiên, Du Bội Ngọc nắm tay nàng bật cười ha hả :

- Cô nương đúng là một thiếu nữ vui tươi, ở bên cạnh cô nương chẳng ai phiền não nổi!

Chàng cảm thấy khoan khoái vô cùng, có một người bạn đồng hành, đồng cảnh như nàng, thì dù đi mấy vạn dặm đường, dù vào sanh ra tử, cũng chẳng ai biết mệt, biết sợ.

Không cần người tâng bốc, không biết khinh khi miệt thị ai, không hề dùng tiểu xảo, thủ đoạn lừa ai, không gây phiền não cho ai, nàng đúng là một mẫu người rất hiếm trên thế gian này.

Nhìn xuống đáy động, mồi lửa vẫn còn chớp chớp đó, cả hai hết sức tiếc.

Bỗng, Du Bội Ngọc nhìn thanh đoản kiếm của Kim Yến Tử.

Suy nghĩ một chút, chàng với tay lấy thanh đoản kiếm đó đâm mạnh vào vách đá.

Kiếm chạm vào đá, đá mềm như bùn, kiếm hút sâu đến tận chuôi. Chàng loay hoay một lúc, khoét được một lỗ hổng.

Chàng reo lên :

- Thanh kiếm quý thật! Mình dùng nó lấy lại mồi lửa!

Chàng trao kiếm cho Kim Yến Tử, nắm một tay nàng, thòng nàng xuống lòng động, nàng dùng kiếm khoét nơi vách. Cả hai cứ theo phương pháp đó, khoét một hàng lỗ dài xuống đáy động. Không bao lâu, cả hai xuống bên dưới, và chính Du Bội Ngọc nhặt vật đánh lửa lên cầm tay.

Chàng đưa mồi lửa, rọi qua rọi lại quanh quẩn nền đáy động.

Nơi đó, có vô số thanh đao nhọn, đao nằm dưới, xương người nằm trên.

Xương người đã khô, dưới ánh sáng bàng bạc của mồi lửa, xương đó hiện lờ mờ, nửa trắng nửa vàng.

Xương đó, tuy nằm la liệt song bộ nào theo bộ ấy, tất cả đều có y phục lợp bên ngoài, song da thịt còn rữa nát, huống hồ cái y phục bao bọc cái rữa nát ấy?

Bất quá, chỉ còn cái dáng mờ mờ thôi.

Du Bội Ngọc ức đoán, những xác người đó, từ khi tắt hơi thở cuối cùng, tính đến nay cũng trên hai mươi năm.

Bất giác, chàng kinh dị.

Chàng vừa nhận thấy, trong những bộ xương người đó, có một xác chết còn nguyên vẹn.

Đó là xác của một nữ nhân, vận chiếc áo màu xanh, áo mới tinh, xác vẫn còn tươi như thể một người đang ngủ.

Du Bội Ngọc thầm nghĩ :

- Khoảng cách thời gian giữa những bộ xương kia và xác chết này ít nhất cũng trên hai mươi năm, điều đó chứng tỏ Tỏa Hồn My Cung này đã bị bỏ phế hơn hai mươi năm dài, mãi đến gần đây mới có người phát giác ra, qua sự phát giác đó mới có xác chết mới tinh này! Như thế thì Tỏa Hồn My Cung có phải là nơi tàng trữ báu vật của Thiên Tầm giáo?

Kim Yến Tử lấy giày chà chà trên nền đáy động, đôi giày cạo sạch lớp bao phủ bên trên, bày ra mặt đá trơn bóng, bất giác nàng cau mày :

- Nơi đây, toàn là đá tảng trơn bóng lót đường, mỗi tảng đá đều có thể sụp xuống bất ngờ đưa chúng ta vào hố sâu, như thế này làm sao tới?

Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc :

- Cô nương cứ theo sát bên sau tại hạ, đừng cách ra xa quá, như vậy nếu một trong hai chúng ta sa hố, tại hạ cũng có cách ứng chiêu kịp thời.

Bỗng Kim Yến Tử cao giọng :

- Việc là việc của ta, ngươi nên để cho ta đi trước mới phải, ngươi không nên cho rằng ta là một nữ nhân, rồi cứ giành phần khó, phần nguy về ngươi!

Du Bội Ngọc cười nhẹ :

- Tại hạ tuy chẳng muốn nghĩ rằng cô nương là một nữ nhân, song thực sự thì cô nương là một nữ nhân, mà trước mặt nữ nhân, bất cứ nam nhân nào cũng thích trổ tài, cũng thích tỏ ra mình là anh hùng. Cô nương chẳng hiểu như vậy sao mà còn giành đi trước đi sau với tại hạ?

Kim Yến Tử nhìn chàng, chớp chớp đôi mắt mỉm cười :

- Trong con mắt ta, ngươi là một nam nhân ít gây khó chịu nhất cho nữ nhân!

Rồi, chàng đi trước, nàng ngoan ngoãn theo sát bên sau, chàng bước đi từng bước một, trước khi bước tới một bước, lấy chân rà rà xuống mặt đá ấn nhẹ nhẹ, xem có cơ quan không?

Điều mà họ lưu tâm đề phòng là đặt chân trúng cơ quan.

Họ đi được ba trượng rồi, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bỗng trước mặt họ hiện ra hai pho tượng đá, tượng đá màu trắng hình thiếu nữ khỏa thân, hai thiếu nữ ôm nhau vô cùng thân thiết, vô cùng tình tứ. Nếu là một nam một nữ, thì sự quấn quýt đó khiêu gợi cực điểm.

Tuy là hình hai thiếu nữ, sự khích động nơi người trông thấy vẫn mãnh liệt như thường.

Vì bị khích động, nên bất cứ nam hay nữ cũng phải đỏ mặt ít nhiều.

Hai pho tượng to hơn một người có tầm vóc thường, chắn bít lối đi.

Du Bội Ngọc tìm cơ quan di động hai pho tượng, để có lối đi.

Kim Yến Tử chụp vật đánh lửa nơi tay chàng, hừ lên một tiếng :

- Nơi đây chẳng có gì khác hơn mấy cái của quỷ này, nhìn vào là thấy lợm giọng liền!

Nàng co chân tung một cước vào hai pho tượng.

Du Bội Ngọc toan chặn lại, nhưng không còn kịp nữa.

Chân Kim Yến Tử vừa chạm vào pho tượng, một đợt khói nhạt xẹt ra, tuy chỉ là một đợt khói nhưng xẹt ra như một mũi tên, bắn thẳng vào mặt nàng.

Du Bội Ngọc hấp tấp kéo nàng qua một bên, tránh đợt khói, gắt :

- Nóng nảy làm chi thế cô nương?

Chàng mải lo ngại cho Kim Yến Tử, quên mất ngừng hô hấp, mùi đợt khói đó đã thoảng đến mũi rồi, tự nhiên chàng phải ngửi.

Trong khi Kim Yến Tử lắc đầu, Du Bội Ngọc ngồi xuống vận công điều tức, bức khí độc thoát ra ngoài.

Kim Yến Tử biết mình nóng tính, gây tai họa nên hối hận vô cùng, run run giọng thốt :

- Ngươi... ngươi...

Vì đang vận công, không thể mở miệng, Du Bội Ngọc đưa ánh mắt ngầm ra hiệu bảo nàng đừng nói gì hết.

Nàng nghe lời, đứng im bỏ lửng câu nói.

Một lúc sau, Du Bội Ngọc thở dài :

- May mà loại phấn độc này được đặt trong bụng pho tượng cách đây rất lâu nên dược tính mất công hiệu nhiều, nếu không...

Kim Yến Tử cúi mặt :

- Tại ta!

Rồi nàng hỏi :

- Nếu phấn đó bắn trúng mặt ta, chẳng biết có sao chăng?

Du Bội Ngọc đáp :

- Rất có thể...

Nhưng chàng không thốt tiếp.

Kim Yến Tử nhìn chàng với ánh mắt biết ơn :

- Ngươi lại cứu ta một lần nữa!

* * * * *

Du Bội Ngọc cầm mồi lửa rọi chung quanh pho tượng một lúc lâu, đoạn hỏi :

- Cô nương có thể nhắm mắt lại một lúc được không?

Kim Yến Tử mỉm cười :

- Chứ ta nhìn không được à?

Du Bội Ngọc cười khổ :

- Mấu chốt cơ quan nằm tại một chỗ khó trông lắm cô nương ạ!

Chàng không cần nói nhiều, Kim Yến Tử đỏ mặt, nhắm mắt lại liền.

Du Bội Ngọc mò mò, xoay xoay một hồi, bỗng có tiếng cách vang lên, hai pho tượng lập tức tách rời, mỗi tượng bay qua một bên, bày ra một chỗ trống, rộng độ một thước.

Kim Yến Tử thở dài :

- Không ngờ ngươi am tường những trò quỷ quái này của bọn tà ác! Nếu chẳng có ngươi, dù ta có xuống đến đây, cũng chẳng biết phải xoay sở như thế nào!

Du Bội Ngọc thong thả thốt :

- Theo tại hạ tưởng, dù có đi tới nữa mà cũng chẳng việc gì, tốt hơn đừng đi là phải!

Kim Yến Tử cười :

- Tại sao lại không nên đi tới nữa? Nơi đây là một địa phương tà ác, có rất nhiều sự cổ quái, có rất nhiều điều bí mật, mình cũng nên khám phá cho biết chứ? Dù không có Quỳnh Hoa tam nương tử, ta vẫn muốn đi tới!

Du Bội Ngọc thản nhiên :

- Bí mật càng lớn, nguy hiểm càng nhiều...

Kim Yến Tử lắc đầu :

- Ta không sợ. Có ngươi bên cạnh ta còn sợ gì chứ?

Du Bội Ngọc cười khổ, không nói gì nữa, cứ bước đi.

Con đường bên trong hai pho tượng, ít bụi bám, dưới ánh lửa bàng bạc, cả hai trông thấy mặt đá lát phô rõ những nét rạn nứt.

Lạ lùng hết sức, những nét rạn nứt đó, chẳng phải tự nhiên mà có, những nét rạn nứt đó hiệp nhau lại, kết thành hình hoặc nam hoặc nữ riêng biệt hoặc nam nữ quấn quýt nhau, dù là hình nam hay nữ, hình nào cũng trần truồng cả.

Du Bội Ngọc quan sát những hình dưới chân một lúc, đoạn bảo Kim Yến Tử :

- Cô nương lưu ý, nhìn chân tại hạ đây, tại hạ đặt chỗ nào, cô nương bước lên chỗ ấy, tuyệt đối không nên bước chệch ra ngoài nhé!

Nơi chàng đặt chân là những bộ phận trong hình, không thanh nhã chút nào.

Kim Yến Tử vừa bước đi, vừa càu nhàu :

- Đúng là nơi chứa quỷ, chứ người quân tử nào lại có thể giam mình trong một khung cảnh như thế này?

Du Bội Ngọc thốt :

- Chủ nhân địa phương này cố ý làm ra thế, để cho người quân tử ngại đặt chân vào đây, có như vậy y mới khỏi bị phiền nhiễu chứ!

Kim Yến Tử cười :

- Còn ngươi? Ngươi đã vào đây, là không quân tử à?

Du Bội Ngọc cũng cười :

- Có lúc, tại hạ là quân tử, có lúc thì không, làm quân tử cũng phải tùy thời, tùy lúc chứ cô nương!

Kim Yến Tử cười vang :

- Ngươi đáng yêu quá, ăn nói có duyên lạ! Gần ngươi là thấy cao hứng liền!

Bỗng, nàng vụt tắt nụ cười ngay.

Từ bên trên, một nữ nhân mặc áo đỏ xuất hiện trước mặt nàng, nữ nhân đó như bị cột thòng xuống, trông chẳng khác nào một người thắt cổ chết treo.

Kim Yến Tử kinh hãi rú lên :

- Xem ra cái câu “vào là chết” nơi tấm biển bên ngoài đúng sự thật đấy chứ chẳng phải dọa suông đâu!

Nữ nhân, chỉ là một xác chết, xác còn nguyên vẹn, hơi thở đứt song làn da mặt còn tươi, chừng như nạn nhân tắt thở không quá hai ngày...

Du Bội Ngọc lẩm bẩm :

- Một địa phương thần bí, suốt hai mươi năm dài, chẳng ai biết đến, bỗng nhiên bị phát giác, những người mạo hiểm vào đây, cốt khám phá những bí mật chôn giấu hơn hai mươi năm dài đều bị giết! Những bí mật đó như thế nào mà có sức câu dẫn khách giang hồ mãnh liệt đến mức đó?

Cả hai lách qua thi thể nữ nhân áo đỏ, bước tới mấy bước nữa, phát hiện ra một nữ nhân khác vận áo tím, thi thể được ghim vào vách đá bằng một ngọn mâu có hình thức cổ quái. Hai bàn tay nữ nhân còn nắm chặt cán mâu, điều đó chứng tỏ trước khi chết, nàng cố sức rút cán mâu, song không mãn nguyện, cái tư thế đó còn y nguyên đến giờ.

Kim Yến Tử lợm giọng mấy lượt, suýt nôn.

Rồi từ đó, vào sâu bên trong, cứ khoảng vài ba bước là họ lại gặp một thi thể nữ nhân, chết dưới nhiều hình thức, có người còn nguyên vẹn thể xác, có người nát bét mặt mày, có người bị đá ép dẹp mình.

Kim Yến Tử rung rung giọng :

- Đúng là mỗi bước đi đều có hiểm nguy! Nếu không có ngươi thì ta... ta cũng sẽ là... như các nàng ấy!

Du Bội Ngọc trầm giọng :

- Họ vào đến tận nơi này, kể ra cũng là những tay khá đấy!

Kim Yến Tử hỏi :

- Họ vào đây, hợp đoàn mà đi hay riêng rẽ mà đi?

Du Bội Ngọc suy nghĩ một chút :

- Có thể họ cùng đi chung với nhau thành đoàn!

Kim Yến Tử trầm ngâm một lúc :

- Những nàng này, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, ở vào cái tuổi đời đó, lại có sắc đẹp, không yên thân mà chờ hưởng dụng hạnh phúc, còn len lỏi vào địa phương quỷ quái làm gì cho thiệt mạng?

Du Bội Ngọc thốt :

- Họ bỏ nơi yên tình, vào tận chốn tà ma hẳn phải có nguyên nhân. Tại hạ nghĩ, chắc có lời truyền thuyết cho rằng nơi đây có tàng trữ ngọc ngà châu báu chi đó, lời truyền thuyết khích động lòng tham của nhiều người, họ kéo nhau vào đây cũng chỉ vì lòng tham xúi sử...

Kim Yến Tử dừng chân nhìn chàng :

- Ngươi có nghĩ là lão nhân lừa chúng ta vào đây, không ngoài dụng ý dùng chúng ta làm vật lót đường chăng?

Du Bội Ngọc thở dài :

- Có thể là như vậy, cô nương à. Do đó, lão hy vọng chúng ta có võ công cao, do đó lão chẳng tiếc vật báu mà trao cho chúng ta đoản kiếm chém sắt như bùn, và vật đánh lửa kì dị...

Kim Yến Tử lo sợ :

- Như vậy, nếu chúng ta càng đi sâu vào, là càng làm cái việc khai lộ không công cho lão, chết thì chúng ta chịu, an toàn thì lão hưởng thụ kết quả. Lão ấy thế mà tàn độc phi thường!

Du Bội Ngọc mơ màng :

- Có một điều này cũng kỳ quái vô cùng!

Kim Yến Tử vội hỏi :

- Việc gì?

Du Bội Ngọc đáp :

- Cô nương xem đó, nơi đáy động cũng là xác chết của nữ nhân, dọc theo con đường này cũng là xác chết của nữ nhân. Không lẽ vào đây, toan trộm báu đều là nữ nhân, chẳng có một nam nhân nào?

Bỗng một giọng nói đâu đây vọng đến tai họ :

- Có hai nguyên nhân, các ngươi có muốn biết chăng?

Kim Yến Tử biến sắc, chụp tay Du Bội Ngọc, thốt khẽ :

- Lão... ! Lão theo chúng ta vào đây!...

Đúng là lão nhân cụt một tay.

Lão điềm nhiên thốt :

- Ta đã muốn các ngươi đi tiền phong khai lộ, tự nhiên ta phải theo vào, nơi nào có mai phục, là các ngươi phá hủy, ta chẳng cần ra sức!

Lão tiến đến nơi, dưới ánh sáng của mồi lửa, chiếc áo bạc của lão chớp ngời.

Kim Yến Tử vừa khẩn cấp vừa phẫn nộ :

- Tôi đã kính trọng lão là bậc tiền bối, lão lại lấy cái tâm đó đối đãi với bọn tôi, như vậy lão đâu có xứng đáng với sự kính trọng của tôi nữa? Lão cư xử như thế, chẳng thấy mặt dạn mày dày à?

Lão nhân điềm nhiên như thường :

- Các ngươi có khổ nhọc vì ta thật đấy, song có phải là các ngươi hoàn toàn có hảo ý với ta đâu? Hà huống, làm một cuộc thám hiểm như thế này, kể ra cũng thích thú đấy chứ ? Thiết tưởng, dù cho các ngươi có thiệt mạng, các ngươi cũng chẳng có gì để ân hận!

Kim Yến Tử gằn giọng :

- Ta hỏi thật lão, nơi đây là địa phương nào?

Ngân Quang lão nhân hỏi lại :

- Sao các ngươi chẳng nhìn ra phía đó?

Kim Yến Tử và Du Bội Ngọc nhìn theo tay lão chỉ, nơi lão chỉ là bên cạnh xác một thiếu nữ áo xanh, trên vách đá, có sáu chữ :

“Ôn Nhu Địa, Hành Lạc Cung”

Cạnh sáu chữ đó, có một hàng chữ nhỏ hơn :

“Hồn Tan, Xương Rã, Cùng Độc Cùng Hung”

Lão nhân tiếp :

- Các ngươi thấy đó, nơi đây là khung cảnh phong lưu, những nơi phong lưu nhất trên thế gian này cũng chẳng sánh bằng! Được đến nơi đây một lần là cầm như phỉ nguyện bình sanh, dù có hồn tan xương rã cũng chẳng ân hận!

Kim Yến Tử kinh hãi :

- Lão trượng nói sao?

Lão nhân bật cười ha hả :

- Nam cũng như nữ, có vào đây rồi mới biết cái khoái lạc hưởng thụ bên nhau như thế nào, cái khoái lạc nơi đây ly kỳ huyền ảo gấp trăm gấp ngàn lần ở bên ngoài.

Chỉ khổ, mỗi người chỉ được hưởng thụ một lần thôi, sau lần hưởng thụ rồi là nhất định phải chết!

Lão cười lớn hơn trước.

Du Bội Ngọc rùng mình hỏi :

- Thế sao bọn tại hạ chẳng thấy một xác nam nhân nào?

Lão nhân đáp :

- Bọn nam nhân phải chờ vào cung, bái kiến Tỏa Hồn cung chủ, khi nào Cung chủ bình phẩm rồi mới chết, do đó, nữ nhân chết ngay, nên có xác như các ngươi đã thấy, còn nam nhân thì cũng chết, nhưng chết sau bởi còn chờ lịnh mới chết được!

Kim Yến Tử nghiến răng :

- Cái bọn thiếu nữ này ngốc thật, có chết cũng đáng đời. Đã biết nơi đây là cảnh quỷ, còn dẫn xác đến làm gì cho khổ?

Ngân Quang lão nhân giải thích :

- Phải có nguyên nhân khiến chúng đến đây chứ? Có rất nhiều nguyên nhân, chẳng hạn, có nàng đố kỵ nhan sắc tân kiều diễm lệ của Tỏa Hồn cung chủ đến đây để diệt trừ, có nàng căm hận vì Cung chủ hại chết trượng phu đến đây để báo thù chồng, có người phẫn uất vì tình nhân bị Cung chủ cướp mất rồi vào đây báo oán...

Kim Yến Tử hừ một tiếng :

- Dù cho có việc đó đi nữa thì Cung chủ cũng chết rồi, giả như bà ấy còn sống thì bất quá cũng chỉ là một yêu bà cổ quái, các nàng ấy còn tranh giành, gây sự với bà ta làm gì?

Ngân Quang lão nhân tiếp :

- Cung chủ chết song báu vật còn, bí kíp còn nhất là quyển bí kíp dạy Mỵ công, học được môn công đó thì có thể làm cho tất cả nam nhân trong thiên hạ đều mê mẩn tâm thần, đến cả nữ nhân cũng không chắc kháng cự lại nổi.

Lão mỉm cười, tiếp :

- Ngươi thử nghĩ, có thiếu nữ nào lại chẳng thích nam nhân mọp mình sát đất, bên cạnh gấu quần mình mà van xin mà cầu khẩn ban bố một chút tình thừa? Bởi chúng ham thích nên mạo hiểm vào đây, định chiếm đoạt pho bí kíp Mỵ công đó. Bởi ham thích, mà chúng có đi chẳng có về, có vào đây mà chẳng trở ra ngoài!

Kim Yến Tử khẽ liếc mắt sang Du Bội Ngọc, gương mặt hơi ửng hồng :

- Cái thứ bí kíp ma quái đó, tôi chẳng muốn nhìn, nói chi đến việc chiếm đoạt!

Lão nhân bật cười ha hả :

- Khoan có ý kiến gì cả. Cứ chờ xem, khi nào ngươi trông thấy tận mắt rồi sẽ lấy thái độ cũng không muộn gì!

Lão nhìn qua Du Bội Ngọc, thốt :

- Tuy võ công của ngươi quá tầm thường, song về tạp học bàng môn, ngươi lại có một số vốn rất khá, kể ra, ngươi cũng là tay hữu dụng, nếu ta giết đi thì uổng biết bao!

Du Bội Ngọc cười nhẹ :

- Bây giờ chưa đến cung, tự nhiên lão trượng chưa giết tại hạ!

Lão nhân chớp mắt :

- Nếu ngươi có thể đưa ta vào đến cung, ta sẽ tha thứ cho ngươi, ngoài ra ta còn chia đồng đều số báu vật đó với ngươi!

Du Bội Ngọc thản nhiên :

- Giả như tại hạ khước từ, không đưa lão trượng đến đó?

Lão nhân lạnh lùng :

- Thì ngươi phải chết!

Du Bội Ngọc mỉm cười :

- Nơi đây đã có rất nhiều người đến trước chúng ta, biết đâu những báu vật bên trong đã chẳng bị đoạt hết rồi?

Lão nhân rùn vai :

- Ta biết, cho đến phút giây này, chưa có một kẻ nào vào đây rồi mà sống sót trở ra!

Du Bội Ngọc gật đầu :

- Lão trượng có lý. Câu nói của lão trượng, tại hạ có nghe đi nghe lại nhiều lần, do nhiều người thốt. Có điều không ai nghĩ là nếu có người sống sót mà ra, chắc chẳng ai trông thấy người đó trở ra, bởi chẳng trông thấy nên cho rằng chẳng có ai sống sót mà trở ra!

Lão nhân cười lớn :

- Ngươi có đếm được bao nhiêu xác chết trong hang chăng? Tất cả là chín nàng, chúng vào rồi, chính ta bế tắc lối ra và chính ta ở bên ngoài rình chúng. Nếu đúng như ngươi nói, có kẻ đã vào đây, lấy mất báu vật, lẻn đi rồi mà ta chẳng thấy, thì ta tình nguyện móc đôi mắt này, bởi ta có mắt cũng như mù, thà móc cho mù luôn, để làm gì nữa?

Du Bội Ngọc chớp mắt, từ từ thốt :

- Lão trượng giết toàn gia Mã Hủ Thiên, chẳng qua lão trượng có nghi ngờ Mã Hủ Thiên có tiết lộ cái nơi bí mật này với chín nữ nhân đó?

Lão nhân hừ lạnh :

- Ngươi đi xa vấn đề rồi đó!

Kim Yến Tử kêu lên :

- Lão trượng nghi ngờ một người, lại nỡ sát hại trọn gia đình của người ta? Trời ơi, sao mà tàn độc thế?

Lão nhân điềm nhiên :

- Ngươi đừng quên, những người bị ta giết đều là những người trong Thiên Tầm giáo cả!

Kim Yến Tử cau mày :

- Chẳng cần biết những nạn nhân trong Thiên Tầm giáo hay không, chỉ biết là lão trượng giết họ không ngoài cái lý do nghi ngờ họ tiết lộ điều bí mật mà lão trượng muốn giấu.

Ngân Quang lão nhân lại hừ một tiếng, không đáp.

Kim Yến Tử cao giọng, tiếp :

- Nhưng những người trong Thiên Tầm giáo làm sao biết được điều bí mật của lão trượng? Có phải lão trượng câu kết với họ từ lâu chăng?

Đột nhiên, lão nhân quay mình lại, đập nhẹ tay vào vách đá, đoạn gằn giọng :

- Ngươi cũng đi xa vấn đề như hắn!

Kim Yến Tử nhìn dấu tay in nơi mặt vách đó, nín luôn.

* * * * *

Du Bội Ngọc tìm một lúc lâu, lẩm bẩm :

- Chẳng lẽ cửa vào cung không có tại đây?

Ngân Quang lão nhân thốt :

- Trước mặt chẳng có lối đi, nếu không có tại đây thì ở đâu?

Du Bội Ngọc suy nghĩ một chút, đột nhiên dịch cái xác áo xanh sang một bên.

Cái xác đó không mang một vết thương nào, chỉ có đôi tay thì bầm đen.

Du Bội Ngọc lấy vỏ kiếm hất bàn tay đó, nhận ra ngón tay trỏ của mỗi bàn có một dấu máu.

Dấu đó mường tượng dấu cắn chứ chẳng phải do vũ khí gây lên. Nạn nhân chết vì dấu cắn đó.

Chàng đến lên thở dài, lẩm nhẩm :

- Ôn Nhu Địa! Hành Lạc Cung! Đường vào cung bí mật thay! Nhưng đường vào cung nằm ở hai chữ “Chi”!

Hai chữ Chi trên vách, ở hai câu : Ôn Nhu Chi Địa, Hành Lạc Chi Cung!

Mấy chữ đó, bị bụi bám mờ đi, chỉ còn hai chữ Chi thì còn rõ ràng lắm.

Hai chữ Chi được rõ ràng là nhờ có bàn tay sờ mó vào rất thường, còn mấy chữ kia chẳng ai sờ mó đến nên bụi càng ngày càng bám dày.

Kim Yến Tử mừng rỡ :

- Phải rồi! Ta thấy rồi! Cứ ấn ngón tay vào hai chữ đó thì cửa mở ra ngay! Có đúng vậy chăng?

Nàng không đợi nghe Du Bội Ngọc nói gì, đưa bàn tay làm theo ý vừa nghĩ.

Nhưng Du Bội Ngọc vội kéo nàng lùi lại hỏi :

- Cô nương không thấy thiếu nữ áo xanh kia sao? Nếu muốn như nàng đó thì cứ tùy ý mà hành động! Mở một lần cửa phải hy sinh một mạng người thì mờ làm gì? Cái giá quá đắt, cô nương ạ!

Bỗng, ánh sáng vụt chớp lên.

Thì ra, lão nhân đã giật thanh kiếm trong tay Du Bội Ngọc, chặt đứt hai ngón tay của thiếu nữ áo xanh, đồng thời ấn vào hai điểm trên đầu chữ Chi.

Vách đá trơn bóng liền lạc ngân dài một nhạc điệu êm ái rồi từ từ chuyển động, dịch qua một bên, bày ra một bức màn bằng hạt châu, màn buông thòng xuống đất.

Màn châu dưới ánh lửa chớp sáng ngời.

Đồng thời, cả ba cùng thấy tám chữ xuất hiện trước mắt :

“Cực Lạc Chi Hoàn, Dữ Quân Cộng Hưởng”

Cạnh mấy chữ đó, còn có một hàng chữ nữa :

“Nhập Thử Môn Trung, Nhất Bộ Đăng Thiên”

Nơi gương mặt của lão nhân, vẻ cao hứng hiện lên rõ rệt.

Đôi mắt của lão sáng ngời.

Đột nhiên lão ngửa mặt lên không, cười vang :

- Cái bí mật của Tỏa Hồn Nương Tử, chung quy rồi cũng bị lão phu khám phá!

Lão vừa cười vừa thốt, vừa bước tới, vén bức màn châu bước vào.

Kim Yến Tử động tính hiếu kỳ, cúi mình xuống, đưa tay nhặt hai ngón tay của thiếu nữ áo xanh do lão nhân vừa chặt đứt. Nàng nhận thấy nơi đầu ngón tay có một lỗ hổng rất nhỏ. Lỗ hổng đó Du Bội Ngọc cho là dấu răng cắn thủng.

Nàng nhìn Du Bội Ngọc, thở dài :

- Ngươi cứu mạng ta một lần nữa! Có ngờ đâu, nơi hai điểm nhỏ trên đầu chữ Chi, lại có mai phục một vật giết người! Lão nhân dùng kiếm ấn vào, nếu không thì cũng tán mạng như nàng này!

Thì ra, nơi điểm đó, có một mũi châm rất nhỏ, con mắt thường không thể trông thấy. Giả dĩ nơi đây, bóng tối phủ dày, ngày cũng như đêm, dù có ánh đèn cũng khó thấy được ngay!

Du Bội Ngọc nhìn bức màn châu, ra vẻ tư lự trầm lặng.

Chàng đang đắn đó, nghĩ có nên vào hay không.

Bỗng, một bàn tay giá từ bên trong ló ra, nắm lấy tay Kim Yến Tử.

Tiếp theo đó, lão nhân cất tiếng :

- Châu báu ở đây, một nửa về phần ngươi, sao ngươi không vào?

Nàng không vào cũng không được, vì lão nhân đã kéo nàng vào.

Du Bội Ngọc thở dài, rồi nhếch nụ cười khổ :

- Đặng chim bẻ ná, đặng cá quăng nơm! Bắt được con thỏ rồi, còn để con chó săn làm gì? Cái lão già độc ác này, hắn cũng chẳng buông tha ta!

Tiếng hoan hô của Kim Yến Tử vang dội bên trong, Du Bội Ngọc không thể không theo vào.

Bên trong bức màn châu là một thế giới khác biệt. Trước mắt Du Bội Ngọc, châu báu chồng lên nhau, chiếu sáng ngời.

Kim Yến Tử cầm một cái chén ngọc, bước lại gần chàng. Màu ngọc ánh lên gương mặt nàng làm cho nàng rạng rỡ thêm hay là niềm cao hứng làm cho nàng rạng rỡ?

Nàng cười ha hả hỏi :

- Vật này có đẹp không?

Du Bội Ngọc nhìn nàng :

- Cô nương thích nó?

Kim Yến Tử gật đầu :

- Cô gái nào không thích châu báu?

Du Bội Ngọc mỉm cười :

- Chỉ có nữ thích châu báu thôi à? Còn nam thì không?

Kim Yến Tử đáp :

- Cái thích của nam khác hơn của nữ. Nam thích vì giá trị của châu báu, còn nữ thích vì cái vẻ đẹp của nó!

Nàng chọn một xâu chuỗi ngọc, quàng lên cổ.

Du Bội Ngọc nhìn xâu chuỗi rồi thở dài :

- Chuỗi ngọc tuy đẹp, nhưng còn kém một vật!

Kim Yến Tử trố mắt :

- Vật gì?

Du Bội Ngọc buông gọn :

- Đôi mắt của cô nương!

Kim Yến Tử cười tươi nhưng đầu cúi xuống, giấu gương mặt ửng đỏ.

Ngân Quang lão nhân không lưu ý đến nàng, mặc nàng chọn món này món nọ tùy thích, chừng như đối với lão, những châu báu này chẳng có giá trị gì.

Lão dùng tay, dùng luôn cả chân, đùa số châu báu đó qua một bên như đùa đống cỏ rác.

Có lẽ vật mà lão định tìm nơi đây có giá trị gấp bao nhiêu lần số châu báu đó?

Nhưng lão tìm gì?

Kim Yến Tử hỏi :

- Ngươi có nghĩ là lão đang tìm pho bí kíp chăng?

Du Bội Ngọc đáp :

- Chắc vậy!

Kim Yến Tử bật cười khanh khách :

- Lão chẳng phải mỹ nhân, dù lão có học được cái môn Mỵ công đó, thiết tưởng cũng chẳng dùng vào đâu được!

Du Bội Ngọc trầm giọng :

- Biết đâu võ công của lão cùng đồng một xuất xứ với võ công của Tỏa Hồn cung chủ, lão muốn cuốn bí kíp đó để tham chiếu, chỉ có lão mới biết được sự ích lợi của quyển bí kíp đó, chứ chúng ta làm sao mà hiểu được? Hơn nữa, có thể lão có một người con gái...

Bỗng lão nhân bật cười cuồng dại.

Trong tay lão, có mấy quyển sách nhỏ, sách bằng lụa mỏng, màu hồng, lão cầm mấy quyển sách đó, vừa cười như điên vừa nhảy nhót như trẻ nít được quà, lão mừng rỡ còn hơn Kim Yến Tử được châu báu mà mừng rỡ.

Du Bội Ngọc lại thở dài.

Lão nhân gắt :

- Lão phu đã thỏa nguyện bình sanh, đáng lẽ ngươi phải mừng cho lão phu mới phải, cớ sao ngươi lại thở dài?

Du Bội Ngọc điềm nhiên :

- Tại hạ bỗng nhớ đến câu : Đặng chim bẻ ná, đặng cá quăng nơm, bắt được thỏ rồi thì thịt chó săn, do đó buột miệng thở dài!

Lão nhân cười lớn :

- Lão phu đã nói là không giết ngươi, khi nào lão phu lại nuốt lời?

Lão đưa tay vẽ ngang một đường vào không gian, đoạn tiếp :

- Chẳng những không giết ngươi, lão phu còn chia cho ngươi một nửa số châu báu này, đây, ta vẽ đường ranh như vậy đó, phần bên tả thuộc về ngươi, ngươi cứ hốt đi!

Kim Yến Tử mỉm cười :

- Lão trượng xử sự phân minh đó, có như vậy chúng tôi gọi lão trượng là tiền bối cũng chẳng uổng!

Du Bội Ngọc điềm nhiên :

- Dù tiền bối nhường cho tại hạ tất cả số châu báu này, tại hạ cũng chẳng làm sao mang đi cho hết! Như vậy là cầm như phí của!

Chẳng rõ vô tình hay hữu ý, chàng bước tới vọng cửa, đứng áng tại đó.

Lão nhân mỉm cười :

- Võ công của ngươi thì tầm thường, nhưng ít nhất ngươi cũng đủ sức vác một bao châu báu này theo ngươi, vác được bao nhiêu cứ vác, dại gì bỏ lại đây?

Du Bội Ngọc cười nhẹ :

- Dù cho tiền bối không làm gì hại đến tính mạng của tại hạ, nhưng nếu tại hạ lo khuân vác số châu báu này, tiền bối ra khỏi động trước, ấn nút cơ quan, đóng bít lối đi thì phỏng số châu báu này còn có ích lợi gì cho tại hạ nữa? Ở lại trong động này, đói lả người đi, có lấy được châu ngọc mà ăn đâu?

Ngân Quang lão nhân cứ tưởng Du Bội Ngọc là một tiểu tử thật thà chất phác, không ngờ chàng thấy rõ tâm địa của lão, lão giật mình rất thẹn, thẹn thành giận, lão thét lên :

- Ngươi định đứng áng cửa à? Ngươi cho rằng làm như vậy là ngăn chận được ta phải không?

Lão vọt tới, sè năm ngón tay, chụp vào mạch môn chàng.

Du Bội Ngọc xoay ngược bàn tay, chụp lại mạch môn của lão.

Lão nhân giật mình, vung bàn tay đánh tới.

Du Bội Ngọc không né tránh, ung dung đưa tay lên nghinh đón.

Song chưởng chạm nhau, bật kêu một tiếng bốp. Cả hai cùng lùi lại ba bước.

Lão nhân kinh hãi, nằm mộng cũng không tưởng là Du Bội Ngọc có công lực thâm hậu đến như vậy.

Thì ra, lão đánh giá chàng quá thấp qua cái nhảy lên tảng đá bên ngoài cửa động.

Lão bật cười ghê rợn, rít lên :

- Lão phu lầm người!

Trong thoáng mắt, lão đánh ra hơn mười chiêu, những chiêu của lão vô cùng ngụy dị, vừa độc, vừa phát huy tà khí.

Du Bội Ngọc ung dung chống đỡ, song vừa lành bịnh, công lực chưa hoàn toàn khôi phục, thành ra qua mươi chiêu đấu, chàng cảm thấy chậm chạp phản ứng.

Nhìn sang Kim Yến Tử, chàng thét :

- Sao cô nương chưa thừa dịp chạy đi?

Kim Yến Tử thoạt đầu sửng sốt, nhìn cuộc đấu quên mất thực cảnh, đến lúc đó giật mình, vội cười nhẹ thốt :

- Chạy đi đâu? Hai đánh một có hy vọng hơn một đánh một, ta vào đây!

Du Bội Ngọc lại hét :

- Võ công cô nương kém lắm, có xuất thủ cũng vô ích. Cứ chạy trước đi, đừng chờ tại hạ!

Bận đối thoại với Kim Yến Tử, chàng phân tâm hết mấy giây, bị lão nhân bức thoái hai bước.

Thấy song phương có đấu pháp kín đáo quá, liệu có vào cũng chẳng có sơ hở mà xuất thủ, nàng thở dài, vọt ngang qua lão nhân thoát ra ngoài cửa.

Nhưng chừng như lão nhân có mắt ở sau lưng, nàng vừa nhích động thân mình, lão hoành tay ra sau tung một chưởng.

Kim Yến Tử làm sao ngăn chặn được chưởng lực của lão?

Chưởng đó trúng ngay ngực nàng, đẩy bật nàng nhào ngược về phía hậu, ngã xuống!

Thừa lúc lão nhân hoành tay ra sau lưng tấn công Kim Yến Tử, Du Bội Ngọc đánh luôn mấy tay quyền, bức lùi lão lại, chàng tiến lên, lấy lại phần đất đã mất.

Chàng vừa đánh vừa hỏi Kim Yến Tử :

- Cô nương có bị thương chăng?

Kim Yến Tử bị chấn động mạnh trong cơ thể, song cố gượng cười đáp :

- Chẳng sao đâu! Ngươi đừng lo cho ta!

Thấy nụ cười của nàng, Du Bội Ngọc biết ngay, chỉ trong thời gian ngắn là nàng không còn đứng vững nổi nữa. Chàng lo sợ cho nàng.

Vì tâm thần tán loạn qua niềm sợ hãi cho Kim Yến Tử, chàng bị lão nhân đánh trúng hai chưởng, chấn dội ra xa.

Kim Yến Tử kêu lên thất thanh :

- Ngươi có sao chăng?

Du Bội Ngọc cắn răng, tiếp luôn ba chưởng nữa của lão nhân.

Một ở bên trong bức màn đánh ra, một ở bên ngoài đánh vào, qua ba chưởng, bức màn tơi tả, rơi xuống đất.

Kim Yến Tử hét lên :

- Sao ngươi không nói chi hết? Hay là ngươi bị thương?

Du Bội Ngọc bực quá quát :

- Cô nương yên trí. Tại hạ...

Mở miệng mà giao đấu là điều tối kỵ trong lúc giao đấu, Du Bội Ngọc cố tránh, Kim Yến Tử chẳng biết gì, cứ hỏi mãi, thành ra chàng phải đáp, chân khí theo lời nói thoát ra ngoài, sức chịu đựng kém giảm ngay. Câu nói chưa phát xuất tròn ý đã thấy nguy trước mắt rồi bắt buộc chàng phải bỏ dở.

Chàng bị lão nhân bức dồn ngay hai chưởng, chấn dội lại hai bước.

Lần này, chàng vọt hẳn ra ngoài cửa.

Lão nhân tiến theo liền bật cười ha hả :

- Đúng là một đôi đồng mạng uyên ương, lo lắng cho nhau chí tình! Ta khen đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.