Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 119: Con trai liên minh (1)




Những đám mây liên miên chập chùng tựa như những núi băng trôi lững lờ trên biển, lại như con phố dài trong thành trì với các loại lâu đài đình tạ từ cẩm thạch trắng điêu khắc lên, cao thấp san sát nối liền nhìn không đến cuối, ánh nắng vàng kim vẽ thêm đường nét tươi sáng cho những dãy núi và lâu đài màu bạc này.

Đột nhiên, hai tiếng rống ở hai nơi khác nhau từ phía dưới truyền đến.

Tiếng rống hùng mạnh thô bạo, vọng thẳng trời xanh, cả đám mây trên bầu trời dường như cũng bị rung động.

Ở Quang Minh thánh giáo có hơn trăm Thánh Điện. Từng cái Thánh Điện đều có Vương Cấp cường giả trấn giữ. Mặc dù ở Vương Cấp cũng có phân chia mạnh yếu, nhưng những ai có thể đạt đến cấp bậc này đều là những kẻ quyền thế tràn đầy tự tin.

Huống chi, nơi này vẫn là chỗ tổng đàn của Quang Minh thánh giáo, không tha cho bất cứ kẻ nào dám làm càn.

Lúc này đây, khi nghe thấy hai tiếng rống kia, gần như tất cả các cao thủ trong các Thánh Điện đều nhíu mày, ánh mắt lúc nhìn ra ngoài xa đều lộ vẻ không vui.

Nhưng khi mọi người sinh lòng không vui thì một tiếng nói vang dội lại đột ngột vang lên.

- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, trông giữ cho tốt súc vật của ngươi, nếu không ta liền lột da rồng của ngươi đấy.

Tiếng nói này không lạnh không nóng, bình thản thong dong dường như đang nói một chuyện cỏn con không đáng kể.

Nhưng cái tên mà y nhắc tới lại làm cho mọi người thấy kinh hãi.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, da rồng…

Có thể kết hợp hai từ này với nhau cũng chỉ có Vương Cấp thiên tài của Long Tộc, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đại nhân.

Con rồng đỏ này có thanh danh cực kỳ vang dội, hơn nữa sức chiến đấu phi thường kinh người. Tất cả cao thủ đạt được danh hiệu Vương Cấp đều đã từng vào Đại chiến trường, cho nên bọn họ vô cùng hiểu rõ con rồng đỏ này đáng sợ cỡ nào.

Thế nhưng , người vừa nói rất ngông cuồng kia còn là một vị còn đáng sợ hơn cả Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.

Được xưng là Vương Cấp cường giả mạnh nhất Quang Minh thánh giáo, Phi Lâm điện hạ là người được công nhận cao thủ đệ nhất trong suy nghĩ của tất cả các Kỵ sĩ vương.

Cho nên, khi nghe thấy Phi Lâm chỉ trích Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lựa chọn im miệng không nói.

Đối với hai vị này, không phải là ai cũng thể xen vào chuyện của họ được.

- Rống…

Một tiếng rống dữ dằn đột ngột phá lên:

- Phi Lâm, chính tên Bá Vương của Quang Minh thánh giáo các ngươi trước rống lên khiêu khích đấy.

Nếu như bị nhưng người khác trực tiếp uy hiếp như vậy, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đã sớm nổi giận lôi đình mà xông lên đánh rồi, nhưng đối mặt với Phi Lâm, tuy y đã nổi giận đỏ cả mắt nhưng vẫn giữ vững một phần lý trí.

Hoặc có thể nói, đối với sự cường đại của Phi Lâm, y bản năng cảm thấy kinh sợ từ sâu trong lòng.

- Phi Lâm điện hạ, bọn họ là khách, xin ngài bớt giận.

Một tiếng nói hơi có vẻ lúng túng vang lên trong không trung.

Đa số các cao thủ đều ngẩn ra, bởi vì bọn họ chưa từng nghe qua tiếng nói này.

Tuy nhiên, điều làm cho bọn họ không hiểu là, trong Quang Minh thánh giáo làm sao lại có người dám can đảm khuyên can Phi Lâm điện hạ, làm thế chẳng khác nào tự rước lấy nhục à.

Nhưng bọn họ lại không tưởng tượng được, tiếng nói của Phi Lâm điện hạ lập tức vang lên:

- Nếu ý của đại sư đã là vậy thì Phi Lâm ta sẽ không xen vào vậy.

Ngoại trừ Giáo Tông Bệ Hạ và những Kỵ sĩ vương đứng đầu đã chứng kiến trận quyết chiến ở Kỵ sĩ đấu trường, các Kỵ sĩ vương còn lại khác đều tròn mắt líu lưỡi, miệng há hốc suýt nữa không đóng lại được.

Đó chính là Phi Lâm điện hạ ư?

Khi nào thì Phi Lâm điện hạ lại trở nên dễ thuyết phục như vậy rồi.

Nếu không phải bọn họ còn nhận ra thanh âm của Phi Lâm điện hạ, hơn nữa cũng vô cùng hiểu rõ rằng ở Quang Minh thánh giáo, tuyệt đối không có ai dám giả mạo Phi Lâm, thì bọn họ cũng phải hoài nghi Phi Lâm điện hạ này có phải là giả không rồi.

- Đại sư, đó là vị đại sư nào thế, vì sao Phi Lâm điện hạ lại tôn trọng hắn như vậy?

- Đi tra hỏi xem, đó là vị đại sư của Thánh điện nào.

- Có thể làm cho Phi Lâm điện hạ kính trọng như vậy, vị đại sư này nhất định là tài giỏi hơn người.

Rất nhiều cao thủ trong các cung điện đều ra lệnh cho các thủ hạ tìm kiếm lai lịch của người nọ.

- Hừ, Doanh Thừa Phong đại sư, ngươi chẳng phải đã đáp ứng cho Bá Vương đánh một trận với Ngao Đức Lạp sao? Làm sao khi bổn tọa mang Ngao Đức Lạp tới đây, ngươi lại từ chối đủ kiểu, không chịu thả nó ra đánh một trận?

Tiếng gầm rú cực to của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức vang lên trong không trung.

Tuy y không dám trêu vào Phi Lâm, nhưng đối với Doanh Thừa Phong, y vẫn có ưu thế tâm lý hùng mạnh.

Tuy nhiên, trước khi đến đây, y cũng biết Doanh Thừa Phong đại sư lại là một vị siêu cấp đại sư có thể rèn tạo ra được Tam chuyển Thiên Kỵ Thánh Khí, đối với nhân tài bực này, cho dù là ở Long vực cũng ít chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Cho nên, ngữ khí của y cũng tương đối khách khí.

Doanh Thừa Phong cười ha ha, bình tĩnh mà nói:

- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức điện hạ, Ngao Đức Lạp thăng cấp Tước vị cũng được gần trăm năm rồi nhỉ? Ha ha, y chiếm được Long Tộc bí tàng, muốn tiêu hóa hoàn toàn Thấu Cốt Ngọc Tủy trong một thời gian ngắn cũng không phải là việc khó. Nhưng mà, Bá Vương nhà ta thăng cấp Tước vị mới được vẻn vẹn một năm, thời gian để y luyện hóa Thấu Cốt Ngọc Tủy hơi lâu một chút hẳn là chẳng có gì lạ chứ.

Tuy rằng không trung chỉ có tiếng nói chuyện giữa hai bên bọn họ, nhưng sau khi nghe thấy đoạn nói chuyện này, trong lòng mọi người đều thầm kinh ngạc.

Ngao Đức Lạp lên Tước vị đã gần trăm năm, Bá Vương thăng cấp Tước vị lại mới được có một năm.

Đây là một sự chênh lệch cực lớn, nếu dùng tốc độ của Ngao Đức Lạp tới yêu cầu Bá Vương thì đúng là có chút không ổn.

Phải biết rằng, Long Tộc chính là chủng tộc cao ngạo nhất trên thế giới đấy.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngắc ngứ, đột nhiên phát hiện mình tìm không thấy cái cớ gì để phản bác lại.

Hơn nữa, trong lòng y cũng là cả kinh.

Tên Bá Vương kia thăng cấp Tước vị chưa đầy một năm, liền đã hùng mạnh đến nỗi có thể đoạt được vị trí đứng đầu ở Linh thú tranh đấu. Nếu là lại cho y vài năm để tu luyện củng cố, thực lực của y chắc hẳn sẽ không thua kém tí nào so với Long Tộc rồi.

Trong lòng y âm thầm buồn bực, tên Doanh Thừa Phong này lại tìm đâu mà ra được con thánh thú hung mãnh như thế.

Doanh Thừa Phong sau khi đã nói xong, liếc mắt ra hiệu cho Bá Vương, nhỏ giọng nói:

- Ngươi có thể khiêu chiến được rồi.

- Khiêu chiến? Được.

Đôi mắt Bá Vương lập tức sáng lên, y đi theo Doanh Thừa Phong được mấy tháng rồi, tự nhiên biết rõ tính tình của chủ nhân. Hít sâu một hơi, Bá Vương lớn tiếng nói:

- Chủ nhân, ta đã hấp thụ xong Thấu Cốt Ngọc Tủy, có thể đánh một trận với Ngao Đức Lạp rồi.

Tiếng nói của y ầm ầm vang vọng ra ngoài, không ngờ lại gây cho người nghe một loại cảm giác nhiệt huyết sôi sục mãnh liệt.

Doanh Thừa Phong vội vàng lớn tiếng nói:

- Bá Vương, ngươi mới vừa luyện hóa xong Thấu Cốt Ngọc Tủy, hay là đợi thêm mấy tháng nữa.

- Chủ nhân.

Bá Vương lập tức cắt lời hắn, lớn tiếng nói:

- Đánh một trận với Ngao Đức Lạp cũng là tâm nguyện của ta, xin chủ nhân tán thành cho.

Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, dường như rất là bất đắc dĩ mà nói:

- Thôi được, ta theo ý ngươi.

Hắn lãng thanh nói:

- Ngao Đức Lạp, Bá Vương khiêu chiến với ngươi, ngươi dám nghênh chiến không?

Xa xa, đang ở tạm hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ, Ngao Đức Lạp vẻ mặt u sầu, suýt nôn ra cả máu rồng.

Hóa ra Bá Vương chỉ vừa mới luyện hóa xong Thấu Cốt Ngọc Tủy, căn bản cũng chưa kịp củng cố cảnh giới.

Cùng Bá Vương tranh đấu khi y ở trạng thái đó, thắng thì là tất nhiên, nhưng nếu không cẩn thận thua thì Ngao Đức Lạp không tránh khỏi mất mặt. Nhưng mà, bọn họ trách cứ Bá Vương không dám ứng chiến trước, bây giờ Bá Vương chủ động khiêu chiến, y nếu viện cớ không đánh cũng sẽ bị người lên án.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức trợn mắt nhìn vài cái, tức giận hừ một tiếng, nói:

- Doanh Thừa Phong đại sư, Ngao Đức Lạp sẵn sàng đợi bất cứ lúc nào, khi nào các ngươi chuẩn bị xong liền trực tiếp bắt đầu đi.

- Được.

Tiếng nói của Doanh Thừa Phong kế đó vang lên:

- Trưa mai, chúng ta liền đi Thánh giáo quyết đấu trường để hai vị thánh thú cùng phân cao thấp.

- Trưa mai, chúng ta chắc chắn tới.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức âm trầm cả mặt, nói. Theo sau, y cúi đầu, nhìn vài vị Long Tộc cường giả tùy tùng, cả giận nói:

- Tên Doanh Thừa Phong này thật sự đáng giận…

Một vị nam thanh niên có khuôn mặt anh tuấn mỉm cười tiến lên, nói:

- Chú, nếu điều hắn nói là sự thật thì ngài cần gì phải tức giận.

Tuy tính tình của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức không tốt, nhưng y lại khá là yêu thương đứa cháu này, bởi vì y là một vị hậu bối kiệt xuất nhất trong dòng dõi Long Tộc của y.

- Arnold, nếu hắn không nói sai thì tên Bá Vương đó đúng là một thánh thú hùng mạnh. Hừ, ta hoài nghi trong người của y có được huyết mạch Long Tộc chúng ta hay không cho nên mới có thể cường đại như thế.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức khẽ thở dài:

- Chỉ tiếc là con thánh thú này thuộc về Quang Minh, bằng không nó nhất định sẽ nổi danh thiên hạ với thân phận Long Tộc rồi.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Arnold thoáng hiện vẻ mỉm cười, nói:

- Chú, nếu tất cả cao thủ đều là Long Tộc chúng ta thì chẳng phải là quá không thú vị đấy sao.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức ngẩn ra, theo sau cất tiếng cười to, nói:

- Ngươi cái thằng nhãi này.

Mặc dù y đang cười mắng, nhưng bất cứ ai nhìn thấy vẻ mặt của y đều biết trong lòng y rất vui vẻ.

Arnold quay đầu lại, trầm giọng nói:

- Ngao Đức Lạp, nếu ngươi và Bá Vương đã có chênh lệch về thực lực lớn như thế thì trận chiến này nhất định phải dốc hết sức đấy.

Ngao Đức Lạp tuy cuồng ngạo nhưng đối mặt với y lại dịu ngoan như con cừu nhỏ:

- Công tử yên tâm, Ngao Đức Lạp nhất định sẽ đánh bại Bá Vương.

Arnold cười khẽ, nói:

- Tốt lắm, nếu người thua, thì để bảo toàn cho thanh danh của Long Tộc không bị hao tổn, ta chắc chắn sẽ phải xuất chiến. Ha ha, nhưng trước khi ta xuất chiến, ta nhất định sẽ đưa ngươi vào Long Tộc luyện ngục, cho ngươi nhấm nháp nỗi khổ trong luyện ngục.

Ngao Đức Lạp giật nảy mình, y cúi đầu thật thấp, nói:

- Vâng.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hơi nhăn mày, nói:

- Arnold, tuy Ngao Đức Nạp đã kích phát ra uy năng của huyết mạch, tiến hóa thành Thánh Long, nhưng thời gian chưa lâu, hiện tại cho y đi luyện ngục cũng không thích hợp.

Arnold bật cười, nói:

- Chú, nghe ngài nói kìa, Ngao Đức Lạp chưa chắc sẽ thua mà. Huống chi, Long Tộc luyện ngục của chúng ta tuy rằng thống khổ, nhưng chỉ cần còn sống đi ra từ trong đấy, bất kể là thực lực hay tâm tính đều được đề cao rất lớn, tiền đồ sau này không thể đo lường được.

Y nhìn xem Ngao Đức Lạp, nói:

- Ta nghĩ, Ngao Đức Lạp cũng hy vọng có được cơ hội này đấy.

Ngao Đức Lạp cười khổ, y thầm nhủ trong lòng, ta cũng không phải là biến thái như ngươi, vừa mới thăng cấp Tước vị liền chủ động yêu cầu đi vào luyện ngục.

Nỗi khổ phải chịu trong Long Tộc luyện ngục, ngoài những người đã trải qua thì những nhưng người còn lại rất khó tưởng tượng đến.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức lắc đầu, nói:

- Ngao Đức Lạp, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, trưa mai chúng ta chờ tin tốt của ngươi.

- Tuân mệnh, đại nhân…

Hai mắt Ngao Đức Lạp lóe lên ánh sao, tràn ngập sự tự tin cực lớn.

Bá Vương mới thăng cấp Tước vị được một năm, cho dù y dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy thì thế nào, chẳng lẽ còn địch được với một Đại công tước thánh thú như mình sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.