Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 111: Cậu em dính vào lưới tình (4)




Khi Doanh Thừa Phong báo tên họ cầu kiến Giáo Tông Bệ Hạ, không ngờ thủ vệ kia dị thường sảng khoái trực tiếp đưa hắn đi vào.

Sau khi gặp được loại đãi ngộ này, sắc mặt Ngô lão gia tử lập tức trầm xuống.

Là một phần cao cấp nhất trong Thánh Giáo, Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ nắm trong tay một tòa Hành Cung. Ngô lão gia tử rất rõ ràng một việc, nếu muốn yết kiến Giáo Tông Bệ Hạ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đây chính là Giáo Tông Bệ Hạ đó, là nhân vật chí cao vô thượng nắm giữ tất cả quyền lợi của Thánh Giáo.

Cho dù lão là Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh bực này, cũng phải thông qua bẩm báo và chờ đợi, mới có thể tiến vào tòa kiến trúc to lớn mà mọi người đều hâm mộ.

Có lẽ, chỉ có người thân cận bên cạnh Bệ Hạ mới có quyền tiến vào bất cứ lúc nào.

Chỉ có điều, lão nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, Giáo Tông Bệ Hạ sao lại đem quyền lợi này giao cho Doanh Thừa Phong.

Trong nháy mắt này, trong lòng của lão không khỏi nổi lên một tia mơ hồ hối hận. Mình cùng Doanh Thừa Phong đối nghịch, có lẽ nào cũng đã đứng về phía đối lập với Giáo Tông Bệ Hạ.

Tuy nhiên, từ sau khi biết Linh Vực Sơn Hà Đồ ở trong tay Doanh Thừa Phong, lão đã quá nhiều động tác nhỏ, hiện giờ cho dù là muốn thu tay cũng đã là không kịp nữa.

Có lẽ, thắng được nửa phần lãnh địa từ trong tay Doanh Thừa Phong, cùng nhân cơ hội này đặt chân lên thần đạo, mới là con đường duy nhất lão có thể đi.

- Doanh đại sư, hoan nghênh đã đến, ha hả, ngươi có phải hay không nghĩ thông suốt?

Thanh âm già nua của Bang Đức âm u truyền đến, sau đó, vị lão nhân này nên bước tập tễnh đi vào ngoại sảnh.

Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt từng chính mắt nhìn thấy sự cường đại của lão, nếu không tuyệt đối sẽ bị bề ngoài của lão lừa gạt.

- Bang Đức đại nhân, Chúng ta có việc muốn yết kiến Bệ Hạ.

Doanh Thừa Phong chậm rãi nói.

Ánh mắt lão Bang Đức ngưng lại, đột nhiên rơi xuống trên người Ngô lão gia tử, sắc mặt của lão lập tức chìm xuống, nói:

- Ngô lão gia tử, ngươi như thế nào cũng tới.

Những lời này của lão lạnh băng băng không chút tình cảm, thâm chí còn có một chút cảm giác chán ghét không rõ.

Trong lòng Ngô lão gia tử trầm xuông, biết rõ chuyện mình nhiều lần đánh lén Doanh Thừa Phong sợ không thể gạt được nữa.

Lão cắn chặt răng. Nói:

- Bang Đức đại nhân, bổn tọa và Doanh Đại Sư có một trận đánh cược, cho nên muốn mời Bệ Hạ làm nhân chứng.

- Cái gì?

Bang Đức giật mình. Nói:

- Đánh cược cái gì mà phải cần đến Bệ Hạ làm chứng.

Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ngô lão gia tử nguyện ý dùng Hành Cung của lão đến đánh cược với nửa vùng thái ấp Linh Vực.

Sắc mặt già nua của Bang Đức khẽ biến. Phần tiền đặt cược này quả thật khá lớn, lão hầu hạ Giáo Tông Bệ Hạ nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ thấy qua số tiền đặt cược như này.

Trách không được bọn họ phải tìm Bệ Hạ làm nhân chứng, bởi vì phóng mắt tìm khắp Thánh Giáo, cũng chỉ có Bệ Hạ… Hoặc là lão Cường Ni kia mới có đủ tư cách chứng kiến.

Lão chậm rãi cuối đầu, nói:

- Doanh Đại Sư, là ngài cùng Ngô lão gia tử đối chiến sao?

- Đương nhiên không phải.

Doanh Thừa Phong liếc mắt, thầm nghĩ trong lòng, nếu là muốn ta xuất chiến còn không bằng trực tiếp nhận thua cho rồi.

Lão Bang Đức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười ha hả nói:

- Như vậy là vị Điện Hạ đối chiến với Ngô lão gia tử.

- Bang Đức đại nhân, là tại hạ.

Uông Kiệt tiến lên phía trước một bước, giọng nói cung kính.

- A.

Nụ cười trên mặt lão Bang Đức chưa tan ra đã lập tức thay bằng nét kinh ngạc.

Lão tròn mắt líu lưỡi nhìn Uông Kiệt. Nửa ngày sau mới có chút buồn bực mà nói:

- Các ngươi… Không phải đem chuyện này ra nói giỡn đó chứ.

Ngay cả là cường nhân đồng cấp, cũng là có phân chia mạnh yếu.

Uông Kiệt trước lúc chưa thăng tiến Vương Cấp, tuyệt đối chính là người cao nhất trong cường nhân Đại Công Tước. Nhưng, một khi gã thăng tiến Vương Cấp, như vậy ở tình huống không hề tu luyện, thì như thế nào có thể chống lại Kỵ Sĩ Vương lâu đời như Ngô lão gia tử.

Chân mày Uông Kiệt giương lên. Cất cao giọng nói:

- Tại hạ sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của Đại Sư.

Cơ mặt già nua của Bang Đức co giật, một lát sau, lão thở dài một tiếng, nói:

- Cũng được, ta đây phải đi báo với Bệ Hạ, các ngươi ở đây chờ đi.

Lão vung tay áo lên, xoay người rời đi.

Đám người Doanh Thừa Phong và Ngô lão gia tử lẳng lặng ngồi chờ ở trong này, cho dù là Bá Vương tính thình thô bạo nhất, cũng phải ngoan ngoãn mà im không dám lộn xộn khắp nơi.

Quang Minh Thánh Giáo Giáo Tông Bệ Hạ, riêng tên này thôi, cũng đã đủ đem ác khí trên ngưỡi fax áp chế.

Lão Bang Đức tiến vào nội sảnh, Giáo Tông Bệ Hạ vẫn như cũ tĩnh tọa ở trên ghế.

Không có ai biết trong đầu của lão đang suy nghĩ những gì, nhưng nơi này không thể nghi ngờ là nơi mà lão lưu luyến nhất.

Bang Đức cũng không có bất kỳ giấu diếm gì, đem chuyện Doanh Thwuaf Phong muốn thi đầu với Ngô lão gia tử baamr rõ ràng, sau đó nói:

- Bệ Hạ, Ngô lão gia tử kia âm hiểm giả dối, chẳng những liên tiếp phái người đánh lén Doanh Đại Sư, hơn nữa đến lúc này còn tự mình ra tay. Hừ, lão dám giẫm lên quy cũ của Thánh Giáo chúng ta, nên phái kỵ sĩ đi bắt lão, đưa vào luyện ngục.

Giáo Tông Bệ Hạ lẳng lặng nghe, khóe miệng hơi toát ra vẻ mỉm cười, nói:

- Tội của lão quả thật phải chịu sự trừng phạt như vậy. Nhưng, bây giờ chưa đến lúc.

Bang Đức hơi giật mình, nói:

- Vâng.

Tuy rằng lão cũng không rõ ý của Giáo Tông Bệ Hạ, nhưng nhiều năm ở chung như vậy, lão cũng hiểu được, chỉ cần dựa theo ý chỉ của Bệ Hạ mà làm là được rồi.

Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:

- Sau khi Doanh Thừa Phong gia nhập Thánh Giáp, đã quen thuận buồm xuôi gió. Ha hả, nếu là lại tiếp tục kiêu căng, ngày sau càng thêm khó nắm giữ.

Lão dừng lại một chút, như thể là đang lầu bầu:

- Nếu Ngô lão gia tử đã tự mình nhảy ra, vậy hãy để lão làm đá mài đao trong tay ta vậy.

Bang Đức kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau nửa ngày, lão cũng kính nói:

- Vâng.

- Đi triệu bọn họ vào, nói cho bọn họ bổn tọa sẽ làm chứng.

Bang DDywcs còng xuống thân mình, đi ra ngoài đem Doanh Thừa Phong và Ngô lão gia tử gọi vào trong đại sảnh.

Lúc này đây, ngoại trừ ba đương sự là Doanh Thừa Phong, Uông Kiệt và Ngô lão gia tử, những người khác căn bản không được cho phép tiến vào đại sảnh.

Đây là uy nghiêm Giáo Tông Bệ Hạ, cũng không phải bất kỳ kẻ nào đều có tư cách yết kiến.

- Bệ Hạ, dưới sự chứng kiến của Quang Minh Thần, ta cùng với Doanh Đại Sư có một trận đánh cược.

Ngô lão gia tử sợ đêm dài lắm mộng, lão nói ngay khi bước vào cửa:

- Ta nguyện ý dùng Hành Cung trong tay mình đánh cược với quyền thống trị nửa thái ấp trong tay Doanh Đại Sư.

Giáo Tông Bệ Hạ chẳng biết nghĩ gì chỉ nói:

- Doanh Đại Sư, ý của ngươi thế nào?

Doanh Thừa Phong khom nửa người, nói:

- Thuộc hạ nguyện ý, Bệ Hạ.

- Được rồi, các ngươi đã quyết định vậy ký kết khế ước đi.

Giáo Tông Bệ Hạ khẽ vươn tay, ở trước mắt lão lập tức xuất hiện một tầng ánh sáng. Chiều rộng củauánh sáng ngày càng tăng, cho đến khi hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người.

Khi ánh sáng mất đi, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một trang giấy theo phong cách cổ xưa.

Ở trên trang giấy, còn có chữ do Quang Minh lực tạo ra.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong và Ngô lão gia tử ngưng trọng. Bọn họ biết rằng, đây là khế ước do Bệ Hạ lấy Quang Minh Lực ngưng tụ mà thành, một khi ký kết. Liền không thể làm trái.

Bằng không mà nói, thwus bọn phải đối mạt không chỉ là trừng phạt của Quang Minh Thần, mà ngay cả Giáo Tông Bệ Hạ cũng sẽ không bỏ qua bọn họ.

Danh Thừa Phong đưa tay ra, chân khí và linh lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, nhẹ nhàng ấn lên trên trang giấy tỏa ra ánh sáng. Lập tức, một góc trên trang giấy hiện ra một đoàn ánh sáng nhỏ nhoi. Một tia Quang Minh Lực ở trong này nhộn nhạo, tản ra, nhưng lại thêm một tia khí tức của bản thân Doanh Thừa Phong.

Ngô lão gia tử cũng làm theo y như vậy, vì thế, trên trang giấy này đã có khí tức của ba người.

- Khế ước thành lập.

Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:

- Các ngươi muốn công khai thi đấu, hay là tiến vào tư nhân quyết đầu tràng.

Kỳ thật, lấy loại đặc cược như thế này, mười phần đều hẳn là tiến hàng dưới mắt của công chúng. Nhưng bất kể là Doanh Thừa Phong hay Ngô lão gia tử đều là có kiêng kị trong lòng.

- Bệ Hạ, đây là việc riêng giữa ta vafDoanh Đại Sư, cho nên ta cũng không hy vọng có người ngoài xem trận chiến.

Ngô lão gia tử trầm giọng nói.

Danh Thừa Phong cũng kà khẽ gật đầu, nói:

- Bệ Hạ, nếu Ngô lão gia tử đã làm ra lựa chọn, tại hạ cũng nguyện ý tuân theo.

- Tốt.

Giáo Tông Bệ Hạ liếc mắt nhìn bọn họ. Nói:

- Ba ngày sau, các ngươi hội họp ở đây, bổn tọa tự mình làm giam chiến nhân cho các ngươi.

- Vâng, tạ ơn Bệ Hạ.

Doanh Thừa Phong và Ngô lão gia tử đồng thời nói tạ ơn, trong đó Ngô lão gia tử lại đang bất ngờ mà vui mừng.

Tuy rằng nhìn qua Doanh Đại Sư và Giáo Tông Bệ Hạ có quan hệ thật sâu, nhưng, lão lại càng thêm tin tưởng ngày inh hằng ngày của Bệ Hạ, nếu Bệ Hạ tự mình chủ trì, vậy lão còn có thể nói thêm gì nữa.

Sau khi đưa ba người ra ngoài, lão Bang Đức sầu lo mà nói:

- Bệ Hạ, ngài nói tên Doanh Thừa Phong kia sẽ thắng sao?

Giáo Tông Bệ Hạ khẽ mỉm cười, nói:

- Đã định là hắn thắng rồi.

Lão Bang Đức ngẩn ra, thì thào nói:

- Này… Không nhất định đí.

Vô luận là thực lực bản thân, hay là nhìn đến kinh nghiệm chiến đấu, Ngô lão gia tử vẫn có nhỉnh hơn Uông Kiệt phải không, Doanh Thừa phong làm sao có thể thắng lợi được.

Giáo Tông Bệ Hạ cười mà không nói, trong lòng lão thầm nhủ.

Không ngờ Doanh Thwuaf Phong cũng là lựa chọn tư đấu, ha hả, xem ra là muốn vận dụng vật kia rồi.

Chỉ có điều, vật ấy đều không phải là bản thân hắn sử dụng, mà là tạm giao Uông Kiệt, cũng không biết vật kia nguyện ý phóng ra bao nhiêu phần thực lực.

Rời đi nơi to lớn nhất trong Thánh Giáo, cũng là chỗ thần bí nhất, Doanh Thừa Phong mang theo mọi người trở về.

Hắn mời vừa tiến vào gia viên, lập tức dẫn Uông Kiệt tiến vào căn phòng bí mật.

Tất cả mọi người biết, ba ngày này chính là thời khắc mấu chốt, tự nhiên không có người không thức tới chạy tới quầy rầy Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt.

Nhìn trái phải không người, Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, cười noi:

- Uông huynh, tiểu đệ đem ngươi đưa lên sand cùng tên kia giao đấu, ngươi sẽ không trách cứ ta đi.

Uông Kiệt khẽ mỉm cười, nói:

- Cầu còn không được.

Ở trên người gã như thường mà tràn ngập nồng đậm chiến ý, tuyệt đối không có vì Ngô lão gia tử mạnh mẽ, cứng rắn mà sinh ra sợ hãi.

Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu, hắn do dự một chút, nói:

- Lúc này xuất chiến, ngươi nếu đem theo nó, hẳn là sẽ không có vấn đề.

Cổ tay hắn lật một cái, một thanh trường kiếm lập tức hiện ra trước ngực.

Kiếm này một khi xuất hiện, lập tức phóng xuất ra hàn khí dày đặc, nhiệt độ trong cả gian phòng tựa hồ cũng vì vậy mà giảm đi không ít.

Sắc mặt của Uông Kiệt khẽ biến, kinh hô:

- Hàn Băng đại nhân…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.