Trùng Sinh Chi Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 106: Đối phó cha mẹ chồng (3)




Trên bầu trời mây trắng lẳng lặng nổi lơ lửng, dường như liền ngay ở trên trời có thểm đụng tay đến.

Đại trưởng lão và đám người Hứa Bạch Đào ngửa đầu mà trông, trong lòng của bọn họ đều khó có thể giấu được kích động. Đây, có thể là tầng mây cao mà trong cuộc đời bọn họ không thể tiếp cận.

Đến tận đây, cuối cùng bọn họ đối với đám người Doanh Thừa Phong cũng có tia tin tưởng.

Chính là cường nhân đến từ Thánh Vực, quả nhiên không giống với tầm thường, kiến thức và năng lực vượt xa mà bọn họ có thể sánh được. Có lẽ, ở trong mắt những người này, cường nhân Tước Vị cũng bị xem không là gì.

Điểm này, chỉ cần nhìn địa vị Linh Tháp Chân Nhân và Võ lão trong những người này, thì có thể nhìn ra một ít đầu mới.

Đầu mũi thuyền, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:

- Bang Đức đại nhân, ta hy vọng lúc đoàn Kỵ Sĩ đi xuống, có thể một lưới bắt hết tướng địch.

Hắn dừng một chút, nói:

- Ta nhưng không muốn gặp trường hợp cá lọt lưới, cũng không muốn một lần nữa lại chạy qua chạy về giữa hai nơi.

Trên mặt Bang Đức hiện lên một tia ngạo nghễ, nói:

- Doanh đại sư, xin ngài yên tâm, ta càangfhy vọng ngài không vì chuyện nhỏ này mà mệt nhọc.

Lão chính là một trong những tâm phúc của Giáo Tông Bệ Hạ, tự nhiên hiểu được Giáo Tông Bệ Hạ cần cái gì.

Lúc này, Giáo Tông Bệ Hạ cần nhất, chính là bán thần khí thích hợp với người. Mà ở trong Quang Minh Thánh Giáo, người duy nhất có khả năng rèn ra bán thần khí, chính là tiểu tử ở trước mắt.

Cho nên, đừng nói là tiểu tử này chỉ đưa ra một yêu cầu, chẳng sợ hắn đề xuất yêu cầu quá phận, yêu cầu tham lam vô đạo đức, Bang Đức sẽ không lựa chọn mà vì hắn đi làm ngay.

Bởi vì ở trong lòng của Bang Đức, chỉ có duy nhất một ý niệm. Chính là vì Giáo Tông bệ Hạ kính dâng tất cả, thậm bí bao gồm cả tính mạng lão.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, có vik lão nhân này hwuas hẹn, hắn cuối cùng yên tâm.

Chẳng sợ lúc này không thể đem đối phương bắt gọn một lưới, hay là kỵ sĩ Ngô lão gia tử phái đến vẫn còn lưu lại, hắn cũng sẽ không sợ.

Bởi vì Bang Đức nhất định dùng trăm phương nghìn kế hoàn thành lời hứa của lão.

- Doanh đại sư… chính là chỗ này.

Đột nhiên, Hứa Bạch Đào kêu lớn.

Chiến thuyền bay ở giữa không trung. Từ phía trên nhìn xuống, thấy được vài vật lạ khác xa với việc đứng ở phía dưới. Nhưng, Hứa Bạch Đào là nhân vật bậc nào. Chỉ là liếc mắt xem qua, cũng đã nhận ra được.

Doanh Thừa Phong cuối đầu, ngưng mắt nhìn lại.

Phía dưới chính là trang viên Ninh Hinh. Quanh bốn phía có mênh mộng bờ ruộng lúa mạch.

Trong màu xanh xuất hiện vàng nhạt, cũng đã sớm chín, gió vùng quê không như biển rộng. Xen kẽ vào đó là vài thửa ruộng cây cải dầu, như bị buộc vài thứ nặng trịch, đem cành cây cao lớn kéo cong xuống dưới, màu xanh dâng sóng, bên này sấp bên kia dâng cao.

Nếu là chỉ nhìn sơ qua, mặc cho ai cũng không nghĩ ra ở trong trang viên này không ngờ có hơn mười vị cường nhân tụ tập.

Ánh mắt Uông Kiệt vừa chuyển. Thoáng cảm ứng một chút, nói:

- Đại sư, phía dưới có mười hai vị cường nhân Tước Vị.

Hứa Bạch Đào ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn về phía Uông Kiệt.

Tuy Uông Kiệt là cường nhân Vương Cấp, nhưng khi gã đến Linh Vực cũng rất ít lên tiếng. Người chung quanh tuy đối với gã có chút kính trọng, nhưng cũng không có đến mức khúm núm, cho nên ngoại trừ người đã biết, những người còn lại căn bản không biết gã là một cao thủ hùng mạnh cỡ nào.

- Mười hai vị, nói như vậy. Bọn họ hẳn là chưa đột phá.

- Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

- Tử Kim Cảnh có bao nhiêu người.

Uông Kiệt ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:

- Đại sư, chúng ta còn cần để ý rác rưởi Tử Kim Nhân sao?

Đại trưởng lão và đám người Hứa Bạch Đào không hẹn mà cùng lật mặt xem thường.

Tuy bọn họ đều biết, những lời này của Uông Kiệt không nhằm vào bọn họ. Nhưng, trong một câu ngắn ngủn của người này, đã đắc tội với tất cả đa số người ở đây.

Bởi vì ở Linh Vực, có thể thăng tiến Tử Kim Cảnh, cũng đã là một chuyện hết sức giỏi giang rồi.

Nếu theo lời nói tất cả Tử Kim Cảnh đều là rác rưởi, vậy những người khác chẳng phải là ngay cả rác rưởi cũng không bằng rồi.

Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nói:

- Uông huynh…

Hai vai Uông Kiệt thẳng lên, gax lại lần nữa nhìn thoáng qua, chậm rãi nói:

- Tử Kim Cảnh có bốn mươi sáu người, trong đó có bảy người khí tức cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần tu luyện một đoạn thời gian nữa thì có thể thăng tiến Tước Vị rồi.

- A..

Đại trưởng lão kinh hô một tiếng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lão trầm ngâm một lát, hướng về Hứa Bạch Đào khom người thi lễ, nói:

- Bạch Đào, lão phu phải nói với ngươi một tiếng xin lỗi.

Hứa Bạch Đào vội vàng đỡ Đại trưởng lão, nói:

- Đại bá, ngài làm cái gì vậy?

Đại trưởng lão than nhẹ một tiếng, nói:

- Lúc ngươi suy đoán bọn chúng ở đây tu luyện chính là vì thăng tiến Tước Vị. Trong lòng lão phu vẫn là có nghi ngờ, hiện giờ mới biết là ngươi đúng.

Hứa bạch Đào liên tục xua tay, nói:

- Đại bá, tiểu chất bất quá là nhất thời may mắn thôi, có gì để khen chứ.

Gã ngẩng đầu nhìn Doanh Thừa Phong, nói:

- Hiện giờ muốn tiêu diệt bọn chúng, còn thỉnh Doanh đại sư ra tay.

Đại trưởng lão đôi mắt sáng ngời, lập tức ngưng mắt nhìn lại.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng cười, nói:

- Bang Đức đại nhân, xin xuống chiến thuyền, hơn nữa làm tốt chuẩn bị.

- Tốt.

Bang Đức đại nhân không chút do dự lên tiếng, tay áo lão vung lên, chiến thuyền lập tức từ trên trời cao hạ xuống. Mà lúc đó, những Kỵ Sĩ Thánh Điện đó đã vũ trang đầy đủ lên chiến trường, vận sức chờ phát động.

Một cỗ hàn khí cùng sát ý nghiêm khắc nhanh chóng lan tràn, cho dù là bản thân Doanh Thừa Phong, đều có chút hết hồn.

Không hổ là những kỵ sĩ hùng mạnh được khâm điểm của Giáo Tông Bệ Hạ, chỉ bằng khí thế cũng đủ áp chết rất nhiều người rồi.

Lúc chiến thuyền lơ lửng trên trời cao, giống như một đám mây phiêu lãng trên trời. Cho dù là có người bên dưới nhìn lên, cũng chẳng nhìn rõ ra cái gì.

Nhưng, trong khi chiến thuyền bắt đầu hạ xuống, một mảng bóng ma thật lớn cũng lập tức hạ xuống, ngay lập tức bị người phát hiện.

Ồn ào…

Gần như là ngay lúc này, vô số người bắt đầu kinh hô, một cỗ không khí khẩn trương nhanh chóng lan tràn.

Mà theo mọi người kêu la, một vài người từ trong nhà vọt ra.

Nhưng, khi bọn họ nhìn đến chiến thuyền trên đỉnh đầu, cùng với lúc nhìn rõ hoa văn khắc rõ trên thân thuyền, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.

Những ngươi này cũng chính là cường nhân ở Quang Minh Thánh Giáo, bị Ngô lão gia tử phái tới đây là vì âm thầm đối phó với thế lực chống đối Doanh Thừa Phong.

Thế nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày, chính mình không ngờ thấy được Thân Vệ Quân của Giáo Tông Bệ Hạ.

Nhìn chiến thuyền Quang Minh trên cao, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, ý chí chiến đấu của bọn họ hoàn tiêu tan, lúc này làm sao còn ở lại.

- Chạy….

Cũng không biết là ai mở miệng nói một câu, vì thế, hơn mười người này lại như con thỏ bị dọa sợ, nhanh chóng bỏ chạy trốn về hướng xa xa.

Bọn họ cũng không phải người trưởng thành trên vùng đất Linh Vực này, bọn họ đều là những người trải qua sóng gió ở Thánh Vực.

Cho nên, khi những người bản địa còn đang cảm thấy rung động vì chiến hạm to lớn chứa bao giờ thấy qua, bọn họ đã hiểu được những vật ở trước mắt này, tuyệt đối là thứ mà bọn họ không thể trêu chọc được.

Cõ lẽ, bọn họ cũng có khả năng dựa vào, nhưng là chọn lấy việc thoát khỏi nơi đây, và cầu nguyện cường nhân ở trên phi thuyền không bắt được bọn họ.

Kỳ thật, khi bọn họ phụng mệnh đi vào khu Linh Vực này, tất nhiên sẽ biết có một ngày như vậy.

Nhưng bọn họ không thể ngờ được, bọn họ phải đối mặt, chính là cường nhân có siêu cấp chiến hạm.

Lúc này, chiến thuyền chưa hoàn toàn xuống nơi, nhưng mọi người trên thuyền cũng đã thấy được tình cảnh những người đó phân tán mà chạy.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi trầm xuống, nói:

- Các vị, phân công nhau đuổi theo, ta không muốn nhìn thấy cá lọt lưới.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Những người còn ở lại đây, cũng không thể bỏ qua.

- Ta đi.

Bá Vương sớm là trông mòn con mắt mà bắt được, thân hình nhoáng lên một cái đã lấp tức từ trên thuyền nhảy ra ngoài, đuổi theo một bóng người không buông.

Kim Cương Vương và Khấu Minh liếc mắt nhìn nhau, cũng theo sau gã đuổi theo.

Về phần Uông Kiệt, lấy thân phận của gã, thật sự là khinh thường đi truy kích kẻ thù loại trình độ này.

Hai mắt Bang Đức giương lên, mãnh liệt quát một tiếng, nói:

- Trưởng nhóm Kỵ Sĩ xuất kích, đem những người còn lưu lại bắt gọn toàn bộ, nếu gặp chống cự, giết không cần nói.

Lão còn chưa dứt lời, hai chân một đạp người đã bay lên cao, đuối theo một hướng khác.

Mà gần như cùng lúc đó, tám bóng người trong đoàn kỵ sĩ bải vệ an nguy bên cạnh Giáo Tông Bệ Hạ cũng lao ra, bọn họ giống như là đã hẹn trước mỗi người đều nhận lấy một đối thủ, chia làm nhiều hướng bất đồng mà đuổi theo.

Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt liếc mắt nhìn nhau, đều là nhìn kinh ngạc trong mắt đối phương.

Bang Đức ở trước mặt Giáo Tông Bệ hạ, từng bày ra một phần sức mạnh của lão.

Thứ sức mạnh này tuyệt đối chính là cường nhân Vương Cấp đỉnh phong, cho dù là Uông Kiệt cũng không có tia tin tưởng nào sẽ đánh thắng được lão giả này.

Nhưng, hiện giờ vị lão giả này chính mình đuổi theo người, hơn nữa hắn thứ lão truy kích chính là lực lượng Uông Kiệt không để vào mắt…

Những người phụng mệnh đến đây làm việc từ Thánh Vực, cuối cùng là có bao nhiêu thù hận với hắn.

- Ầm….Rống… Tiền bối tha mạng…

Cũng không phải trường hợp cá biệt từ trên không trung truyền lại, có thê lương, có thô bạo, nhưng nhiều nhất chính là liên tục kêu thảm thiết.

Sau khi nghe những âm thanh này, mọi người trong viện tử đều là sợ tới mức phát run.

Đột nhiên, hơi mười bóng người vội vàng lao ra, bọn họ một khi lao ra lập tức phân tán, điên cuồng chạy đi thật xa.

Nhưng mà, lúc này chiến thuyền đã tiếp cận mặt đất, nơi này vốn có các cấm vệ quân của Giáo Tông Bệ Hạ, làm sao có thể đem thứ đã nhảy vào miệng nhổ ra chứ.

Trên một trăm kỵ sĩ thông thường đồng loạt tiến lên, ngoại trừ hai vị đặc biệt vẫn luôn lưu lại ở bên cạnh Doanh Thừa Phong, vì bảo vệ hắn, còn lại kỳ thật đều giống như gió thoảng mà thôi.

“Ba~”

Một cây đại đao phóng lên cao, mang theo moọt cái đầu chảy máu đầm đìa.

Một cây trường thương đâm ra, mang theo một chùm mưa máu tung tóe.

Nhưng tên kỵ sĩ vẻ mặt lạnh lùng, dường như giết chết đều không phải là đồng tộc bọn họ mà là từng con dã thú không có trí tuệ.

“Vèo…”

Vài mũi tên nhọn đâm phá vỡ không gian, dễ dàng đddaamxuyeen tên một gã cao to lực lưỡng trong đám người đang tận lực chạy trốn.

Chỉ trong chốc lát, một mảnh trang viên này, ngoại trừ người thường, liền không còn bất cứ tên tu luyện nào sống sót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.