Trùng Sinh Các Chủ Có Bệnh

Chương 6: Về Nhà




Dịch: tntkxx

Biên: godthai

"Tướng quân, quân địch đột nhiên chuyển hướng sang đông bắc, chạy trốn vào vùng núi."

"Biết rồi. Tất cả tăng tốc, tiếp tục truy kích." Giọng nói của Fugue tỉnh táo mà đầy kiên định.

"Rõ! Tướng quân."

Kéo cần điều khiển, lái robot tiếp tục chạy bằng một dáng điệu hết sức máy móc, nhìn vô số robot ào ào lướt qua bên cạnh mình, Fugue tựa lưng lên chiếc ghế dựa kim loại của mình, đột nhiên cảm thấy như sức lực toàn thân đều bị rút sạch.

Trong đầu hiện giờ đều là một khoảng trắng xóa. Ký ức phảng phất như đã đứt rời ra từng khúc. Tất cả những quyết định đưa ra lúc trước, bây giờ nhìn lại thật giống như trong cơn mộng du.

Mình tại sao lại mắc bẫy kia chứ.

Cái cảm giác ngây ngẩn mơ hồ này khiến cho hắn vô cùng thống hận bản thân, đồng thời cũng thống hận cái thời điểm này.

Lần đầu tiên Fugue hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại lúc trước khi bản thân ra lệnh toàn bộ sư đoàn truy kích.

Thế nhưng, tất cả đều đã không thể vãn hồi.

Thời gian đã trôi qua, quyết định đã đưa ra, có muốn thu lại cũng không thu được nữa. Trong khoảng thời gian mấy tiếng đồng hồ này, cũng đã đủ để cho hai cái sư đoàn Trenock kia xây dựng nên một hệ thống phòng ngự kiên cố ở thị trấn Song Khê Kiều. Đó sẽ là một trận địa khổng lồ, từ khu cao điểm Song Khê Kiều nằm giữa vùng núi đồi lan ra theo bờ rìa đến lưng chừng núi, rồi lan tràn đến bất kỳ chỗ nào có thể hỗ trợ phòng ngự ở xung quanh.

Nơi đó sẽ có vô số chiến hào, vô số trận địa.

Người Trenock sẽ dốc ra hết tất cả những gì có thể sử dụng cho việc chiến đấu. Nếu như cần, bọn họ thậm chí sẽ tháo rời robot vận tải của mình, dùng xác ngoài và thiết giáp bọc ngoài của robot để lắp ráp vào khung chịu lực của trận địa. Dưới sự hỗ trợ của vô số máy bay vũ trụ, bọn họ có thể dựa vào trận địa mà chống đỡ được sự công kích luân phiên của mười sư đoàn.

Sẽ không có mười sư đoàn. Hoặc có lẽ, đại đa số bộ đội Jaban giữa vùng núi đang liều mạng hướng lên phía bắc còn chưa kịp nhìn thấy thị trấn Song Khê Kiều thì cũng đã bị tiêu diệt bởi công kích đan xen của các sư đoàn thiết giáp Phỉ Minh đổ bộ xuống nhiều nơi rồi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, liên quân Phỉ Minh đã chiếm hết toàn bộ. Trận chiến này đã không còn có bất cứ sầu lo nào.

Mà tất cả những điều này, vốn là có thể tránh được!

Tất cả vốn đều nằm trong tay mình! Bản thân vốn có thể trở thành vị anh hùng trẻ tuổi nhất của Jaban, có thể khiến gia tộc đã sup sụp một lần nữa bước lên tầng lớp đứng đầu của quý tộc đế quốc... Thế nhưng, một lần phán đoán sai lầm, một lần chuyển hướng sai lầm trên ngã rẽ số phận, đã khiến cho mình từ Thiên Đường rơi thẳng xuống Địa Ngục.

Tất cả đều đã không thể vãn hồi!

Một cảm giác vừa đau đớn lại vừa phẫn nộ đang trào dâng kịch liệt trong lòng Fugue. Hắn điều khiển robot đi tới một cách máy móc, trong đầu trằn trọc bồi hồi, tất cả đều là sự hối hận giống như có ngàn vạn con kiến cắn xé trái tim hắn.

Mặc dù bản thân là thân tín của thân vương Bobbert, Fugue cũng biết được, lần này mình tuyệt đối sẽ không tránh khỏi tai kiếp.

Trận thảm bại như vậy không thể nào để cho thân vương chịu trách nhiệm. Kẻ có thể làm con sơn dương thế tội thì cũng chỉ có bản thân mình mà thôi. Quay đầu nhìn lại trước kia, lúc mười sáu tuổi nhờ một bài luận văn quân sự mà được thân vương coi trọng rồi cử đi theo học ở trường học đứng đầu là Học viện quân sự hoàng gia số 1, mười tám tuổi tốt nghiệp với quân hàm thiếu tá, hai mươi tuổi trở thành sư đoàn trưởng sư đoàn thiết giáp số 2 của Vệ đội Hoàng gia số 1.

Tất cả những sự việc huy hoàng này đều đã bị hủy hoại triệt để ngay trong ngày hôm nay! Mà kẻ đầu sỏ tạo nên nó, chính là cái gã Leray có tên là Điền Hành Kiện kia!

Chính kẻ này đã dẫn dắt mình tiến từng bước vào cái bẫy này.

Tiền đồ quang minh, rồi thậm chí là cả sinh mạng vừa mới chớm nở của mình, tại giờ phút này đã chắc chắn rơi vào kết cục chết yểu. Có điều, trước khi mọi thứ kết thúc, cái tên kia nhất định sẽ phải chết!

Hắn đã trốn vào trong vùng núi. Đó sẽ là một tử địa. Dãy núi cao chót vót tầng mây bốn phía sẽ hạn chế tuyến đường trốn chạy của bọn hắn, cũng định sẵn rằng tốc độ chạy trốn của bọn hắn sẽ giảm một khoảng lớn. Chỉ cần cắn chặt lấy bọn hắn, như vậy thì không bao lâu nữa, bản thân mình lập tức có thể tự tay báo thù!

Bắt hắn lại, biến thống khổ của mình trở thành vô số loại cực hình giáng lên người hắn!

Fugue đẩy cần điều khiển, robot chợt tăng tốc xông tới phía trước. Giờ phút này, trong sự hối hận và tuyệt vọng không cách nào ức chế, vị thiên tài quân sự trẻ tuổi vẫn luôn thuận buồm xuôi gió này đã hiển hiện ra một sắc mặt hết sức dữ tợn.

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

"Tiểu đoàn cảm tử tiến vào vùng núi đông nam thành phố Bắc Quan!"

Tin tức này tựa như một cơn gió lạnh thổi qua bộ chỉ huy trong cứ điểm Al-Aqsa.

Các tướng quân nhìn tin tức truyền về từ tiền tuyến, đều im lặng không một tiếng động. Không ít người đã dời mắt đi, không dám nhìn sắc mặt của Bernardote.

Ai cũng có thể nhìn ra, dưới sự truy kích của sư đoàn thiết giáp số 2, khi bị dồn vào vùng núi non này thì đã chẳng khác nào bị dồn vào trong một cái lồng sắt. Cơ hội sinh tồn của tiểu đoàn cảm tử đã trở nên cực kỳ nhỏ bé!

Vùng núi non phía đông nam thành phố Bắc Quan này là một phần chếch lên phía bắc của vùng núi Bắc Bộ, độ cao bình quân so với mặt nước biển nếu như so sánh với cả vùng núi Bắc Bộ khổng lồ này thì đều là số một số hai. Dãy núi Đường Thai kéo dài từ đông sang tây có một phần giao cắt với dãy núi Tecklar ở chỗ này, trên vùng núi đồi hùng vĩ cao nhập tầng mây này là lớp tuyết đọng quanh năm không tan. Thế núi hiểm trở, trải rộng dưới chân núi là dòng nước sông chảy cuồn cuộn, rồi thì ao đầm, rừng rậm nguyên thủy, cùng với các vách núi và khe sâu.

Cho dùng là với năng lực hành động của robot thì đây cũng là một con đường chông gai. Một khi bước nhầm đường, rất có khả năng sẽ bị vây trong một tử địa. Càng đừng nói tới sau lưng còn có bộ đội thiết giáp Jaban đang truy kích.

Nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Margaret, Hastings vỗ nhè nhẹ lên tay nàng, thấp giọng nói: "Hắn điều khiển robot đời thứ mười hai. Dựa vào kỹ thuật của hắn, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào thì cũng có thể rời khỏi."

Margaret nhìn vào ánh mắt của ông ngoại Hastings, không nói lời nào. Nàng biết ông ngoại mình kỳ thực hiểu rất rõ.

Với một kẻ đã từng vô số lần cố chấp thi đấu không có thương vong với chương trình, ngay cả khi tiến hành thi đấu giả lập với mình, thà làm lại hết lần này tới lần khác, suy nghĩ tính toán nhiều lần, liều mạng chơi xấu liều mạng giãy dụa thì cũng không muốn bỏ ra thêm một phần trăm thương vong nào kia, vào lúc này thì làm sao có thể vứt bỏ các đồng đội ở bên cạnh được chứ.

Nhất là, những người đồng đội này là đi theo hắn mà đến.

Cả phòng chỉ huy yên lặng như tờ, các tướng quân tới từ các nước thành viên Phỉ Minh cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm tình trong lòng mình lúc này.

Ngay một hai tiếng đồng hồ trước, bọn họ vẫn còn đang hưng phấn vì biểu hiện chói lọi của tiểu đoàn cảm tử, vui mừng khôn xiết vì một hồi đại thắng đã sắp vào tay tại Thương Lãng tinh. Thế nhưng lúc này, bọn họ lại chỉ có thể im lặng mà nhìn những tin tức chiến đấu và hình ảnh truyền về từ tiền tuyến.

Những người ở đây đều là các tướng quân đã trải qua cả đời làm quân nhân, đánh qua vô số trận chiến, trải qua vô số sinh ly tử biệt. Sống chết của một nhánh bộ đội nho nhỏ, tại rất nhiều thời điểm đều không nằm trong tầm mắt của bọn họ. Gầu sành vỡ nơi miệng giếng, tướng quân gục ngã sa trường*. Chiến tranh sẽ có người chết, sẽ có hy sinh. Điều này bọn họ đều đã nhìn thấu rõ ràng từ rất nhiều năm trước rồi.

( *Ngõa quán bất ly tỉnh khẩu phá, tương quân nan miễn trận tiền vong: Người xưa thường dùng gầu bằng sành sứ để múc nước từ giếng, tất nhiên sẽ dễ bị va đập với miệng giếng và vỡ, tương tự tướng quân khó tránh khỏi kết cục chết trên sa trường.)

Nói là trái tim sắt đá cũng được, mà nói lạnh lùng vô tình cũng chẳng sao. Thân là quân nhân, không ai cảm thấy chuyện này có gì không đúng. Chiến tranh vốn tàn khốc. Chức trách của người lính chính là dùng tất cả thủ đoạn để giành lấy thắng lợi. Đến cả sinh tử của chính mình cũng không màng, càng đừng nói đến người khác. Ở trong cuộc chiến tranh cuốn phăng cả loài người này, sự tồn vong của một tiểu đoàn thiết giáp thậm chí còn không khiến cho bọn họ phải nhìn lại lần hai trên mục tin tức.

Bọn họ không có thời gian để bi thương, để khóc lóc, đa sầu đa cảm. Bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Thế nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều lẳng lặng đứng trước màn hình Thiên Võng, từ đáy lòng cảm thấy lo lắng cho số phận của nhánh bộ đội trước mắt này.

Người Jaban khi rơi vào cạm bẫy, hiển nhiên đã liều bất cứ giá nào rồi. Sư đoàn thiết giáp số 2 kia bất chấp hết thảy, chính là muốn tiêu diệt cái nhánh bộ đội đã không còn quan trọng gì đối với cục diện cuộc chiến này.

Hiện tại, ngoại trừ một trung đoàn rơi lại ở phía sau, một tiểu đoàn bên mé hậu phương, cùng với hai tiểu đoàn bọc đánh ở phía tây, bộ đội của sư đoàn thiết giáp số 2 theo tiểu đoàn cảm tử tiến vào trong vùng núi tổng cộng có tròn hai trung đoàn sáu tiểu đoàn. Trong đó có hai tiểu đoàn gần như là đầu đuôi dính liền với tiểu đoàn cảm tử, còn bốn tiểu đoàn còn lại thì giống như thân thể của một con mãng xà khổng lồ mà ép sát theo sau.

Có thể nói, tiểu đoàn cảm tử đã không còn bất kỳ phần thắng hay đường sống nào.

Không ai đành lòng nhìn nhánh bộ đội anh hùng vừa mới xuất hiện này, ngay sau một lần diễn xuất huy hoàng nhất của mình thì đã liền từ giã sân khấu. Bọn họ vốn phải nhận được đãi ngộ của những người anh hùng, vốn phải nhận được huân chương vinh dự tối cao, vốn phải nhận được sự hoan hô của tất cả dân chúng Phỉ Minh và sự kính chào từ tất cả quân nhân Phỉ Minh. Thế nhưng hiện tại, bọn họ lại chỉ có thể từng bước đi đến bước đường cùng trong vùng núi non rộng lớn chết tiệt kia.

"Các máy bay chiến đấu của chúng ta đâu!" Thượng tướng Lapinski của Trenock thấp giọng rống lên.

Các tướng quân đang im lặng. Mọi người đều biết, trong vùng rừng núi hùng vĩ kia, các máy bay chiến đấu không chỉ không thể tạo nên một chút tác dụng nào, mà sẽ còn biến thành bia ngắm cho bộ đội thiết giáp dưới mặt đất! Bộ chỉ huy tiền tuyến hiển nhiên đã tăng viện không ít máy bay chiến đấu, thế nhưng như vậy cũng không thể thay đổi tình cảnh của tiểu đoàn cảm tử một chút nào.

Điểm này Lapinski không phải không biết, mà là ông ta không muốn nghĩ tới nó. Đó là bộ đội của ông ta! Là những người lính vừa mới tiêu diệt tiểu đoàn đặc chủng Đao Phong tinh nhuệ nhất của sư đoàn thiết giáp số 2, khiến cho cán cân nghiêng về phía Phỉ Minh!

"Cần chuẩn bị cho giai đoạn chiến dịch tiếp theo..." Giữa bầu không khí trầm mặc, Hastings di chuyển xe đẩy của mình, rời khỏi màn hình Thiên Võng. Giọng nói của ông rất tỉnh táo và bình thản, không có một chút dao động tình cảm nào.

Bernardote mỉm cười, là người thứ nhất xoay người, đi theo sau Hastings.

Ông ta không hề lo lắng.

Đối với cái tên mập kia, ông ta thậm chí còn có lòng tin hơn cả chính bản thân mình.

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

"Tướng quân, ngọn núi này thật khó trèo quá đi."

Trong tần số truyền tin, Anthony vừa thở hổn hển vừa cười nói.

Mặc dù là điều khiển robot, không cần bản thân phải tự leo lên, thế nhưng muốn khống chế một chiếc robot cứ liên tục nảy lên nảy xuống lắc qua lắc lại, nếu không dùng sức thì cũng chỉ sợ không giữ nổi cần điều khiển trong tay.

"Lần sau có lớp tập huấn của Phỉ Quân, ngươi nên tham gia." Mập mạp cười vươn tay, kéo lấy chiếc Thái Hành của Anthony.

Hai cánh tay robot nắm vào nhau, dùng sức một cái, Thái Hành liền đạp lên đỉnh núi.

"Trung tá, ngươi năm đó làm sao mà thi đỗ được chiến sĩ robot cấp bảy vậy?" Một vị chiến sĩ Trenock cười hỏi.

"Cấp bảy cái gì, ông ngươi đây là cấp tám đấy!" Anthony khoan thai nói: "Điểm mạnh của ta là đánh đấm, chứ cóc phải là chạy trốn."

Trong kênh liên lạc truyền đến một loạt tiếng cười hi hi ha ha.

Đến vùng núi này, mọi người cũng đã biết được kết cục của mình. Có điều, so với sự trầm mặc lúc trước, các chiến sĩ bây giờ lại có vẻ buông lỏng hơn nhiều.

Robot Jaban dưới chân núi đang lúc nha lúc nhúc như một đàn kiến.

Cái con mẹ ấy, chẳng phải chỉ là chết thôi sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.