Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở

Chương 17: Để ý




Tại một ngôi biệt thự Mạc gia, không khí đang hấp tấp vội vàng chuẩn bị cho một việc nào đó.

Đối lập hẳn với luồng không khí ồn ào ngoài kia là một căn phòng chủ đạo hai màu trắng hồng trang trí bởi những đồ vật hết sức ngây thơ và đáng yêu. Trên chiếc giường công chúa đó có một thân ảnh nhỏ nhỏ xinh xinh đang nhắm tịt hàm mi dài cong vuốt, ôm lấy một con mèo kitty, thỉnh thoảng khoé môi lại nở ra nụ cười ngây ngô.

Bỗng tiếng gõ cửa vang lên làm Mạc Nhu Nhi có vẻ ko hài lòng, mí mắt giật giật, vẻ mặt mơ hồ khẽ mấp máy môi “cho tôi ngủ một chút nữa nha, đằng nào ba mẹ cũng ko có nhà mà”

“ tiểu thư quên rồi sao? Hôm nay là ngày ông bà chủ về nước đó, bây giờ đã gần trưa rồi nha, nếu ông bà chủ thấy tiểu thư chưa dậy sẽ rất giận” quản gia sẽ mỉm cười, bà làm trong Mạc gia 10 năm rồi nên cũng hiểu rõ tính tiểu thư hay quên, chỉ ham ăn và ham ngủ

“Aaaaaaaasaa, bố mẹ sắp về rồi sao? Sao ko ai nói cho tôi biết vậy” miệng vừa lẩm bẩm vừa vội vàng làm vệ sinh cá nhân, hôm nay nàng diện cho mình một chiếc đầm trắng xoè nhẹ nhàng thoải mái, kèm thêm chiếc xược được đính một số viên kim cương lấp lánh làm tôn lên vẻ ngây thơ của thiếu nữ 19.

Có thể nói ba mẹ rất cưng chiều Mạc Nhu Nhi,nhưng do cái tính tham ăn ngủ siêu giỏi của nàng mà nhiều lần bị bố mẹ càu nhàu, để giúp nỗ tai tội nghiệp của mình nên nangf quyết tâm phải dậy sớm

Vừa xuống dưới lầu, đã nhìn thấy một người đàn ông khoảng trừng 50 tuổi nhưng các đường nét trên khuôn mat vẫn sắc sảo, tao nhã. Đi bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên tầm gần 45, tuổi tác ko làm mờ đi nét đẹp vốn có của bà. Đúng vậy, đó chính là ba mẹ của nàng

“Nhu Nhi” ba mẹ nhẹ nhàng kêu tên nàng, vẻ mặt cưng chiều cùng với nụ cười dịu dàng. Cả Mạc gia chỉ có mỗi một người con gái nên nàng luôn đươc ông bà Mạc coi như báu vật

“Ba, mẹ” nàng mỉm cười đáng yêu đi tới ôm chầm tới họ làm nũng cùng vẻ trách cứ” thật là nhớ ba mẹ nha, đi cả tháng liền, tưởng quên luôn có đứa con gái này rồi chứ”

“Sao có thể quên được công chúa của mẹ chứ, lại mới ngủ dậy phải ko?” Mẹ nàng dịu dàng xoa đầu hỏi

“Đâu, con dậy rất sớm a” nàng chu môi đáng yêu đáp lại

“ nhìn xem kìa, con gái con đứa còn đi dép ngược, bảo xem có phải ngủ dậy muộn hay ko chứ, mẹ ko biết phải làm sao với tính mê ngủ của con nữa “ mẹ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cốc đầu nàng

Mạc Nhu Nhi mỉm cười tủm tỉm lấy lòng hiện ra má núm đồng tiền xinh xắn.

“ Con đói bụng “ xị cái mặt ra tỏ vẻ làm nũng, nàng không muốn đứng đây mãi nghe mẹ mắng nữa a

“Chúng ta vào nhà ăn cơm thôi”

-------------------------------------

Tại Phong Thị

“ Thưa tổng giám đốc,quản lí bên ETD ở Pháp vừa liên hệ có ý định kí hợp đồng hợp tác trong mảng giải trí” Hàn Trạc cung kính nhìn Phong Diệc Thần. Hàn trac là thư kí của hắn, khuôn mặt tương xứng nổi bật nhât là con mắt xinh đẹp, bất kì phụ nữ nào nhìn vào cũng bị mê hoặc bởi nó

“ Bảo với họ cuối tuần này tôi sẽ sang đó bàn thêm về vấn đề này” một giọng nói lạnh lùng vang lên, người đàn ông này có ngũ quan lạnh lùng, khuôn mặt chuẩn tỉ lệ, nước da màu nâu mật ong tôn lên 1 vẻ đẹp huyền bí

“ Dạ tổng giám đốc” Hàn Trạc nhẹ nhàng đóng của bước ra ngoài.

Phong Diệc Thần lấy trong tủ kín một tấm hình, trên đó là một cô bé tầm 15 tuổi, mắt to tròn hiện rõ vẻ ngây thơ, cái mũi nhỏ xinh xinh cao thẳng tắp, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi tắn

Bỗng giác mặt hắn xoẹt qua một tia ôn nhu, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười “ Nhu nhi, cuối cùng cũng sắp đến ngày gặp lại em rồi, tôi phải nhanh mang em về làm vợ, ko để bắt kì con sói nào cướp mất em”

--------------/------------------

Hihiii, mình lần đầu viết truyện nên có gì mấy cậu thông cảm và cmt góp í để mình sửa nha chap đầu nên hơi ngắn, những chap sau mình sẽ cố gắng viết dài hơn nheee ❤️ yêu mấy cậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.