Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở

Chương 107: Quẹt thẻ




Ninh Tử Hàn lại ôm Cố Vân Sương chặt thêm chút nữa, gạt sợi tóc rơi trên trán Cố Vân Sương ra, nói,“Muốn nói chuyện gì nào?”

Cố Vân Sương hạ mi mắt,“Hoàng Thượng, có thể nói cho ta biết được không, ngươi vì sao đột nhiên lại sủng ta như vậy?”

Ninh Tử Hàn sửng sốt một chút, lập tức cười nói,“Bởi vì ta thích ngươi a.”

Cố Vân Sương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ninh Tử Hàn,“Ngươi biết rõ ý ta không phải như này, ta chỉ là muốn biết, ngươi vì cái gì bỗng nhiên lại thích ta?”

Ninh Tử Hàn mỉm cười: ” Sao đột nhiên lại hỏi ta vấn đề này?”

Cố Vân Sương nghĩ nghĩ, sau đó mặt đầy nghiêm túc ngẩng đầu nói,“Ta muốn nói cho ngươi tất cả mọi điều trong lòng, ta thật sự cảm thấy sợ, trước giờ chúng ta chưa từng xảy ra chuyện lớn gì kinh thiên động địa, cũng không có tình cảm sâu đậm, ta rất sợ hãi, kinh hoảng có một ngày ngươi sẽ lấy lại sự yêu thích của ngươi. Có lẽ ngươi sẽ cảm giác ta hiện tại thật giống nữ tử, nhưng những câu này thật sự ta vẫn muốn nói.”

Ninh Tử Hàn thấy Cố Vân Sương như vậy, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng mà chẳng hiểu vì sao, hắn không biết nên giải thích với Cố Vân Sương như thế nào, nhưng hắn biết, nếu lại che lấp quá khứ, thì chỉ càng làm tăng thêm sợ hãi cùng bất an trong lòng Cố Vân Sương.

Do dự thật lâu, Ninh Tử Hàn mới chậm rãi mở miệng,“Ta từng mơ thấy một giấc mơ, trong mộng ngươi vì ta mà chịu một kiếm, mũi kiếm có độc, bất lực ra đi mãi mãi.”

Nói đến đây, Cố Vân Sương cảm nhận rõ ràng được rằng Ninh Tử Hàn đang run rẩy.

Ninh Tử Hàn nói tiếp,“Độ ấm của thân thể ngươi trong lòng ta càng ngày càng thấp, mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi chết đi.” Thân thể Ninh Tử Hàn run rẩy càng ngày càng nhiều, chỉ có chính hắn mới hiểu được, đó là một sự tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm tới cỡ nào.

Cố Vân Sương hơi hơi ngồi dậy, vươn một bàn tay ra ôm lấy Ninh Tử Hàn, tay kia nắm lấy tay hắn, mới phát hiện trong lòng bàn tay hắn toàn là mồ hôi.

Ninh Tử Hàn nắm lại tay Cố Vân Sương, bất an trong lòng hơi hơi được diu đi đôi chút,“Giấc mơ kia thực chân thật, chân thật đến nỗi ta đã cho là ta thật sự mất đi ngươi. Đến lúc đó ta mới hiểu được, ngươi đối với ta, đến cùng là có bao nhiêu trọng yếu.”

Ninh Tử Hàn cúi đầu hôn hôn lông mi Cố Vân Sương,“Cho nên, đừng tiếp tục nghi ngờ tình cảm của ta, đừng tiếp tục  bất an cùng kinh ngạc, cũng đừng, rời bỏ ta. Vân Sương, ta không chịu nổi ngày mà không có ngươi.” (ư hư hư =(((()

Cố Vân Sương kéo cổ Ninh Tử Hàn xuống,  hôn hôn trên khóe môi hắn,“Ta biết, ta sẽ không rời bỏ ngươi, trừ phi ngươi không còn cần ta nữa.”

“Ta sao lại không cần ngươi chứ, đúng rồi, sao đột nhiên lại nói mấy lời này với ta. Ta cho rằng, ngươi vĩnh viễn chỉ biết đem suy nghĩ của ngươi giấu vào trong lòng chứ?” Ninh Tử Hàn nói.

Cố Vân Sương mặt hơi hơi ửng hồng,“Bởi vì ta thích ngươi, tuy rằng ta không thói quen ỷ lại vào người khác, nhưng theo như lời ngươi nói, suy nghĩ của ta hẳn là nên chia sẻ cùng với ngươi.”

Ninh Tử Hàn đột nhiên nở nụ cười, cười thực vui vẻ,“Vân Sương, được ngươi nói một câu thích này thật sự không dễ dàng a.”

“Ta có chút mệt, ngươi cùng ngủ với ta đi, ngươi ngày mai còn phải lâm triều đó.” Cố Vân Sương ngáp một cái, lại chậm rãi nằm xuống.

“Vân Sương, ngày mai cùng ta đi thỉnh an mẫu hậu đi.”

“…… Ừm.”

“Thân thể mẫu hậu không tốt lắm, nếu bà biết chúng ta có hài tử, chắc chắn là sẽ thật cao hứng.”

“……”

“Vân Sương, Vân Sương……”

Ninh Tử Hàn cúi đầu nhìn, thấy Cố Vân Sương đã sớm ngủ mất tiêu rồi, nhìn sắc mặt Cố Vân Sương còn có chút mỏi mệt,  Ninh Tử Hàn thở dài, phản ứng lúc đầu quả nhiên là đem Cố Vân Sương chịu khổ không nhẹ.

Ninh Tử Hàn cũng chậm rãi nằm xuống, thân thủ ôm eo Cố Vân Sương, cẩn thận tránh bụng y, cũng nặng nề thiếp đi.

Ngày hôm sau thời điểm Cố Vân Sương tỉnh lại, ánh mặt trời đã sáng rồi. Xoa xoa đôi mắt còn chút nhập nhèm, đã lâu rồi không ngủ sâu như vậy. Người bên cạnh đã sớm rời đi, Cố Vân Sương bèn kêu Tiểu Đông Tử lại đây.

Tiểu Đông Tử thấy Cố Vân Sương tỉnh ngủ, trong lòng thật phấn khởi,“Chủ tử a, ta khó khăn lắm mới được trò chuyện cùng ngài đó. Khi ngài đi tiền tuyến cũng không mang theo ta, thật lâu rồi mới trở lại, thì lại có Hoàng Thượng một tấc cũng không rời người ngươi. Tiểu Đông Tử muốn cùng ngài trò chuyện cũng chưa cơ hội.”

Cố Vân Sương nhìn biểu tình u oán của Tiểu Đông Tử, vốn tâm tình đang tốt sẵn lại thêm tươi sáng thêm,“Muốn nói cái gì liền nói đi.”

Tiểu Đông Tử liền khóc,“Chủ tử, nghe nói ngươi thiếu chút nữa liền không giữ được tiểu hoàng tử?”

Cố Vân Sương ngẩn người,“Ta cứ tưởng ngươi định biểu đạt tình cảm của ngươi với ta, ai ngờ ngươi ngay từ đầu liền hỏi cái này.”

Tiểu Đông Tử cúi đầu,“Ta rất tò mò nha, nhưng ta nghĩ trong cung hẳn là không ai không hiếu kỳ đi. Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ tới nay, chưa bao giờ thấy hắn nổi cơn thịnh nộ đến như vậy.”

Cố Vân Sương nhíu nhíu mày,“Người hại ta đến cùng là ai?”

“Chẳng lẽ Hoàng Thượng không nói cho chủ tử sao?”

Cố Vân Sương ho khan một tiếng, ngày hôm qua chỉ lo trao đổi tình cảm, quên hỏi mất tiêu.

“Chủ tử, người kia là Trương Cảnh Đình của Thái Y viện, ngươi nói xem người này lấy đâu ra lắm can đảm đến vậy a. Hắn không chỉ hạ xạ hương vào dược của chủ tử, hắn còn nói tiểu hoàng tử trong bụng chủ tử là con riêng.”

“Thật to gan.”

“Chủ tử đừng sinh khí, ảnh hưởng đến thân thể Hoàng Thượng sẽ đau lòng a. Chuyện này Hoàng Thượng đã sớm xử lý tốt rồi ạ.”

Sắc mặt Cố Vân Sương tốt lên đôi chút,“Xử lý như thế nào?”

“Chủ tử, Hoàng Thượng đem Trương Cảnh Đình đi trảm ngay tức khắc , mặt khác thân thích cũng đều bắt giữ thiên lao, chờ mùa thu năm sau hỏi trảm. Những người khác trong cửu tộc sung quân Ninh Cổ Tháp, làm nô dịch nô tì, trọn đời không được hồi Trường An.” Tiểu Đông Tử nói cặn kẽ chi tiết cho Cố Vân Sương nghe.

“Trương Cảnh Đình trừng phạt là đúng tội, chỉ là chi thứ thân thuộc có cần phạt nặng như vậy không.” Lòng trắc ẩn của Cố Vân Sương lại bắt đầu phát huy tác dụng.

Tiểu Đông Tử vừa nghe liền không bằng lòng,“Chủ tử, nô tài thấy bọn họ đều là tự làm tự chịu, Trương Cảnh Đình tàn hại hoàng tự tội ác tày trời, huống chi hài tử của chủ tử nếu là bé trai, vậy chắc chắn chính là đương triều Thái Tử, chính là Hoàng Thượng tương lai a, tội danh này, dù hắn có mười đầu cũng không đủ chém.”

Cố Vân Sương thở dài,“Ngươi nói chuyện a, chuyện dù có vô lí hay có lí như nào thì cũng đều có thể bị ngươi nói thành có lí.”

Cố Vân Sương để Tiểu Đông Tử hầu hạ mặc quần áo, lại dùng một cái trâm Bạch Ngọc để gài trụ tóc đen, nghỉ ngơi một đêm, tinh thần Cố Vân Sương tốt lên rất nhiều, buồn nôn sáng sớm cũng không nhiều nữa.

Sau khi mặc xong, Cố Vân Sương uống một chút cháo hoa, tựa vào đầu giường giở sách ra đọc.

Vừa lúc Ninh Tử Hàn hạ triều trở về, liền bước nhanh tới trước mặt Cố Vân Sương,“Xem sách gì vậy?”

“Sách thuốc mà thôi.”

Ninh Tử Hàn lại bị Cố Vân Sương làm cho kinh hỉ,“Ngươi còn biết y thuật?”

Cố Vân Sương cười cười,“Sơ sơ thôi. Chỉ là nghĩ có thể tự xem xét được thân mình,nên cũng xem nhiều hơn một chút, chung quy người khác bắt mạch cũng không bằng chính ta tự hiểu rõ thân thể của ta.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Cũng đúng. Bất quá, nếu có gì không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta, đừng tự chịu một mình. Đây là hài tử mà chúng ta thương nhất, chúng ta không thể để nó chịu một chút gì ủy khuất.”

Cố Vân Sương cười lắc đầu,“Nhìn ngươi hăng hái này, hài tử không chừng bị ngươi chiều thành ra gì đây?”

Ninh Tử Hàn khóe miệng khẽ cười,“Nhi tử của chúng ta, là hài tử giỏi nhất thiên hạ đấy, ta thích chiều nó.”

Cố Vân Sương nhìn biểu tình của Ninh Tử Hàn đầy mặt tự hào, thở dài, bỏ sách xuống, nói với Ninh Tử Hàn,“Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.