Trung Niên Xuyên Không Ký

Chương 4: Tiếc thay[1]




Hoàng Bắc Nguyệt thả người nhảy lên đầu Ma thú Hỏa Diễm, từ trên cao nhìn xuống con khỉ đầy lông kia.

"Ma thú? Ngươi mà cũng dám nhận xằng ma thú?"

Thiên đại Mê Ly đột nhiên hô lớn: "Đây Ma thú Bảo vệ của Thành Tu La! Ngươi, ngươi có quan hệ gì với Thành Tu La"

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên chớp mắt, lạnh lùng nhìn bà một cái.

Nàng không mở miệng, Thiên đại Đông nhi lại nói: "Ô Sát là bị nàng thu phục, nàng không có bất kỳ quan hệ gì với Thành Tu La"

"Làm sao có thể" Thiên đại Mê Ly sắc mặt trắng bệch, môi cũng bắt đầu run rẩy "Ngươi làm sao có thể thu phục được ma thú?"

"Có gì không thể?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi ngược lại, mặc dù lúc thu phục Ô Sát có rất nhiều may mắn, tuy nhiên, phải có bản lĩnh mới có thể bắt giữ được hắn.

Thiên đại Mê Ly khống chế Cự điểu Trường vĩ từng bước lui về phía sau, thấy ngay cả Ma thần đại nhân đều bị bức đến nước kia, bà càng không thể liều mạng cùng Hoàng Bắc Nguyệt!

Bà muốn rời đi, Thiên đại Đông nhi sao có thể không nhìn rõ? Vung tay lên, cự tê Giáp Long liền chắn ở phía sau.

"Sư phụ, gấp cái gì? Kế tiếp còn có trò hay mà."

Thiên đại Mê Ly trong lòng run lên, sau đó một lần nữa nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết của Ma thần đại nhân.

Ma thú Bảo vệ khí thế cường đại ép con khỉ ma thú nho nhỏ đến mức thở cũng không thở được, đừng nói phản kháng, lúc này muốn chạy thì chân cũng mềm nhũn!

Mà Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nương tay chút nào, phóng vô số dao băng bay vù vù về phía con khỉ, đem hắn máu thịt bét găm trên tường.

"Không phải tất cả con khỉ cũng được gọi là Tề Thiên đại thánh." Hoàng Bắc Nguyệt phi thân xuống, chậm rãi đi tới trước mặt con khỉ, hai tay chậm rãi kết ấn.

Nói đại khái, ma thú không có cách nào giết chết được, chỉ có thể phong ấn chúng.

Con khỉ nhìn động tác của nàng, đã biết vận mệnh kế tiếp của mình, lắc đầu vài cái, sau đó móng vuốt sắc nhọn vung lên xé rách chính ngực mình.

Một trái tim máu chảy đầm đìa bị móc ra, hắn răng nanh dữ tợn, nói với Thiên đại Mê Ly: "Thánh huyết!"

Thiên đại Mê Ly mắt sáng ngời, nghĩ đi tới, Hoàng Bắc Nguyệt vung tay lên, hơn mười thanh dao băng liền bay qua, bà chật vật tránh thoát, phẫn hận vô cùng.

"Hoàng Bắc Nguyệt! Thánh Huyết Cung không oán không thù với ngươi, ngươi vì sao phải cản đường ta?"

"Thánh Huyết Cung không có thù với ta, tuy nhiên ngươi là kẻ thù lớn của ta." Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói, "Đông Lăng trước kia là một cô nương tốt, cuối cùng bị ngươi dạy dỗ thành như vậy, mỗi ngày đều la hét muốn giết ta."

Thiên đại Đông nhi liếc nàng một cái, bên khóe miệng mơ hồ xuất hiện ý cười.

Thiên đại Mê Ly điên cuồng hô to: "Nếu không có ta thì nó đã sớm chết!"

"Cho nên, vì cảm kích ngươi cứu nàng, ta tạm thời cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng nhất" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.

"Ngươi..." Thiên đại Mê Ly kinh hãi, sau đó quên mình xông lên, điên cuồng hô to: "Thánh huyết! Chúng ta mong nhiều năm như vậy! Ta nhất định phải đạt được thánh huyết!"

Trong tay Hoàng Bắc Nguyệt đoạt được trái tim vẫn còn đang đập của con khỉ, hung hăng bóp nát!

Máu tươi trong trái tim chảy mạnh ra, bị lửa nóng trong tay nàng đốt sạch.

"Thánh huyết? Từ nay về sau Thánh Huyết Cung không còn thánh huyết nữa!" Vật đáng ghét dơ bẩn như thế, giữ lại ở trên đời chỉ là tai họa, không có tác dụng gì khác.

Thiên đại Mê Ly "phù phù" một tiếng quỳ xuống, khí lực trên người như bị rút đi, ngơ ngác nhìn tay Hoàng Bắc Nguyệt.

"Thánh huyết"

Con khỉ nhìn thấy một màn này, tự biết không còn hy vọng, trước mắt là cường đại ma thú như hổ rình mồi, còn có cô gái loài người khủng bố uy hiếp, bọn họ không có cơ hội lật ngược tình thế.

Phong ấn Chú trên tay Hoàng Bắc Nguyệt đã hình thành, cổ tay cuốn, phong ấn Chú đập về hướng con khỉ, một ánh sáng trắng lóe lên, con khỉ biến mất, một viên hạt châu màu vàng đất chậm rãi bay đến tay nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt chán ghét nhìn thoáng qua, tiện tay ném vào miệng Ma thú Hỏa Diễm.

Từ sâu trong linh hồn một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau không còn tiếng động. Như vậy ngay cả linh hồn con khỉ trong cơ thể Ma thú Hỏa Diễm cũng đã bị đốt thành tro rồi.

Xử lý con khỉ xong, Hoàng Bắc Nguyệt mới xoay người, đi bước một về hướng Thiên đại Mê Ly.

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi hủy Thánh vật của Thánh Huyết Cung, ta và ngươi không đội trời chung!" Thiên đại Mê Ly nghiến răng nghiến lợi hô một tiếng, đột nhiên quanh thân cuồng phong nổi lên, y bào bay múa.

Trong mật thất xuất hiện một cái vũng xoáy thật lớn, từ bốn phương tám hướng tới gần Hoàng Bắc Nguyệt.

Mà Thiên đại Mê Ly đứng ở trên lưng Cự điểu Trường vĩ, tay áo tung bay, khăn che mặt trong suốt vũ động, cao nhã mỹ lệ.

Ma thú Hỏa Diễm miễn cưỡng nhìn thoáng qua vũng xoáy gió bốn phía, trong cổ họng phát ra tiếng gào trầm thấp.

"Bát phương huyết treo cổ!" Thiên đại Mê Ly hai tay hợp lại, nhất thời toàn bộ vũng xoáy đánh về phía Hoàng Bắc Nguyệt, trong nháy mắt bao phủ nàng!

Thiên đại Đông nhi trống ngực đập thình thịch.

"Ha ha ha..." Thiên đại Mê Ly ngửa đầu cười như điên, "Xú nha đầu! đấu với ta, ngươi... "

"Roi thần Lôi!" Giọng nói thanh lạnh chậm rãi vang lên, giữa gió lốc, một đạo ánh chớp lóe lên, quất lên người Thiên đại Mê Ly đang ngửa đầu cười to.

Cự điểu Trường vĩ rên một tiếng, hai cánh rơi uỵch trên mặt đất không nhúc nhích. Mà Thiên đại Mê Ly rõ ràng thảm hại hơn, bị roi chớp quất trúng, thân thể lập tức chia thành hai nửa, ngã từ giữa không trung xuống!

Hoàng Bắc Nguyệt bước ra khỏi gió lốc, ngón tay lấp lóe ánh chớp, chậm rãi biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.