Trung Khuyển Nam Thần

Chương 6: Có người phát điên rồi




Edit: Samleo

Lúc Trình Hải Dương tỉnh lại mặt trời đã lên cao ba sào rồi.

Tỉnh lại theo bản năng cầm điện thoại lên nhìn một cái… Không có tin nhắn của Tiên Mạch không vui. Trình Hải Dương buông điện thoại, lại chợp mắt một lát, lần nữa cầm điện thoại nhìn, đã mười hai giờ rưỡi rồi.

Trình Hải Dương từ từ ngồi dậy, ở trên giường ngây ngất trong chốc lát, sau đó nhìn khắp nơi một cái… Di, không phải nhà mình? Tiếp theo lại nhìn sang bên cạnh… Di! Đàn ông ***!!!

“Cậu tỉnh rồi?”

“Ách… Uh.”

“Lâm Sâm đến ngay.”

“Oh.”

Trình Hải Dương nhìn vóc dáng gầy gò của hàng xóm, làn da màu mật ông, hơi hơi có chút sững sờ. Không, trên thực tế vốn là đúng lúc ngẩn người nhìn về phía Mạt Thiển. Nhưng Mạt Thiển lại không cho là như thế. Từ góc độ của y rõ ràng có thể thấy Trình Hải Dương nhìn chằm chằm vào y không dứt, bị người gắt gao nhìn chằm chằm như vậy cảm giác thật sự là khó chịu.

Mạt Thiển ho khan hai tiếng nhắc nhở Trình Hải Dương.

Trình Hải Dương không có phản ứng lại, tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên.

Mạt Thiển qua đi mở cửa.

“Mạt Thiển học trưởng! Xin lỗi! Hải Dương nhà em gây thêm phiền phức cho anh rồi.”

Mạt Thiển mặt nhăn khó chịu trả lời một câu: “Là rất phiền phức.”

Trình Hải Dương lúc này mới từ trên giường đứng lên, sau đó nhìn Lâm Sâm một bộ dáng đáng thương: “Mày rốt cuộc đến rồi!!!”

“Mau mau giao chìa khóa ra đây!” Trình Hải Dương dùng tốc độ siêu thần tốc của trạch nam thu dọn xong hết thảy, sau đó cúi người thật thấp chào Mạt Thiển: “Tối hôm qua làm phiền rồi!!!”

Sau đó lập tức kéo Lâm Sâm trở về hang ổ cách vách của mình.

Lâm Sâm càm ràm một tiếng nhất định phải rút thời gian đi đến phòng đàn nghe bài hát sau đó nói có việc phải đi rồi. Trình Hải Dương cũng không nói gì, hôm nay là cuối tuần, nếu không cậu cũng không được ngủ thẳng đến mặt trời lên cao ba sào mới thức dậy.

Mở computer, Trình Hải Dương không thể chờ đợi được xem Tiên Mạch có online hay không, tốt lắm, Tiên Mạch đang online.

Trình Hải Dương không tìm y nói chuyện phiếm trước, mà trước tiên tranh thủ thời gian làm xong hậu kỳ lần trước, làm xong hậu kỳ lại tìm Tiên Mạch, Trình Hải Dương tính toán như thế.

【 Tiên Mạch Tiên Mạch ~ hậu kỳ làm xong rồi… Anh xem thế nào! 】 Trình Hải Dương đem âm tần gửi qua.

Bên kia đã click tiếp nhận, Trình Hải Dương nhìn thanh tiến độ từng chút từng chút đầy, nội tâm có một cảm giác viên mãn.

Từ sau khi quan hệ cùng Tiên Mạch bắt đầu tốt, cậu lại càng ngày càng để ý chi tiết nhỏ này.

【 Rất không tệ. Tôi sẽ chỉnh sửa PV, đợi hoàn thành gửi cho cậu. 】

【 uh uh ~】

Cách lần truyền bài hát trước mới một tuần lễ, bài hát Trình Hải Dương vừa truyền lên, lập tức liền nổ tung nồi.

Đặc biệt là trong diễn đàn.

Bài post lần trước mắng Trình Hải Dương cũng bị móc lên trang đầu, đặt cùng chỗ với bài hát mới của Trình Hải Dương nhìn qua mỉa mai cực kỳ.

【 Bài hát mới của Hải Dương Sama mới thật hết chữa!!! thanh âm dịu dàng cũng nghe hay như thế!!! 】

【PV thật giỏi! Hải Dương tối cao! =W= không biết tại sao cảm thấy Tiên Mạch đại đại và Hải Dương đại đại thật xứng! 】

【 Tiên Mạch đại đại không hổ là họa sĩ ngự dụng của Hải Dương! 】

【 Hai người cũng rất thích! Tổ CP tổ СP! 】

Trình Hải Dương nhìn lời bàn của nhóm hủ nữ, miệng cười cũng sắp nứt ra rồi, xem bài post mà cười khúc khích không ngừng, thỉnh thoảng lại còn xem một chút khung nói chuyện phiếm không nói gì của Tiên Mạch.

—— đột nhiên bắt đầu sinh ra xúc động muốn cùng Tiên Mạch gặp mặt.



Buổi tối, Trình Hải Dương trực tiếp phát giọng nói cho Tiên Mạch, Tiên Mạch cũng rất trực tiếp click nhận.

Hai người câu có câu không trò chuyện về bài hát mới, Trình Hải Dương bỗng nhiên muốn hỏi ngay Tiên Mạch có phải cong hay không, nếu đúng như vậy, chuyện mình thầm mến nói không chừng vẫn còn có cơ hội, nếu không phải… Trình Hải Dương cũng hiểu buông tay càng sớm càng tốt.

Nhưng bỗng nhiên phát hiện, Trình Hải Dương căn bản không có biện pháp tự mình nói ra vấn đề này.

Hay là đánh chữ đi.

【 khụ khụ. 】

“Sao đột nhiên gõ chữ rồi?”

【Thật ra tôi vẫn muốn hôn anh 】 Trình Hải Dương sau khi gửi đi đã hoàn toàn sững sờ cả người.

Hố cha Sougou (bộ gõ pinyin tiếng Trung) a! Tại sao! Tại sao!!! Cậu căn bản là sẽ không gõ chữ “Hôn anh” tại sao lúc này lại bất thình lình xuất hiện a!!! Cái này là phải thế nào!!! Trình Hải Dương quả thực thẹn đến muốn chui xuống đất, trong nháy mắt lời nói ngổn ngang cũng nói không nên lời, ngay cả chữ cũng không thể đánh.

【 đừng đùa. 】 Tiên Mạch đột nhiên cũng không nói, cũng gõ chữ qua.

Nghe được phản ứng thế, Trình Hải Dương có chút mất mát.

【QAQ tôi gõ nhầm… Là muốn hỏi anh… 】

【 hỏi tôi cái gì. 】

Trong tai nghe bên kia là thanh âm gõ chữ bùm bùm, còn có tiếng nhạc rất nhỏ, hình như là chính mình hát. Trình Hải Dương cảm thấy rất không được tự nhiên, hai người rõ ràng mở giọng nói, nhưng lại còn muốn gõ chữ.

【 à… trên diễn đàn người ta nói chuyện xấu của chúng ta… anh để ý không? 】

Trình Hải Dương suy nghĩ thật lâu mới suy xét nhập vào. Cái này hẳn là giống như bình thường đi. Trình Hải Dương thở dài một hơi, chỉ hy vọng chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ mới vừa rồi, Tiên Mạch đừng cho rằng mình là tìm lấy cớ mới được.

【 không sao cả. 】

【 Hả tại sao không sao cả QAQ sẽ không cảm thấy nam sinh cùng nam sinh rất cái gì sao 】

【 Tôi là Gay】

Ba chữ Tiên Mạch gõ qua… Miễn cưỡng xem như ba chữ đi, Trình Hải Dương trong nháy mắt bị dọa ngây ngẩn cả người. Là thật sự a! Tiên Mạch là thật a! Chẳng lẽ mình thật sự có cơ hội sao?

Trình Hải Dương vẫn không nói gì, Tiên Mạch lại vừa phát tin qua:

【 cậu thật ra là muốn hỏi tôi cái này? 】

【╮(╯▽╰)╭ bị anh phát hiện rồi… 】

【 cảm thấy đồng... Rất ghê tởm? 】

【 sẽ không a… Bởi vì tôi cũng là =W=】 Trình Hải Dương thử dò xét trả lời.

Đối diện dừng một chút, một hồi lâu không có hồi âm.

“Hải Dương.”

Trong tai nghe bất thình lình truyền đến thanh âm Tiên Mạch, thanh âm trầm trầm, rất quen thuộc.

Trình Hải Dương bị dọa giật mình, cậu cũng thiếu chút nữa quên còn đang cùng Tiên Mạch mở giọng nói.

“Uh… Uh.”

“Cậu có người yêu sao.”

“Không có a, còn anh.”

“Không có.”

Đây là đang nói cho chính mình có hi vọng sao? Trình Hải Dương mặt đỏ hồng, nhìn chằm chằm khung nói chuyện phiếm trên màn hình, trên thực tế trong khung nói chuyện phiếm cũng không có cái gì, chỉ có thanh âm Tiên Mạch trong tai nghe.

Đề tài lại ngắt quảng rồi, trong tai nghe lại bắt đầu im ắng.

Trình Hải Dương nhìn Weibo, cũng không biết phải nói gì với Tiên Mạch mới tốt. Ai nha, cứ cùng y mở giọng nói như vậy cũng đủ vui vẻ rồi! Trình Hải Dương tự an ủi mình.

Đột nhiên QQ bắn ra một dòng tin.

Trình Hải Dương nhấn mở.

Cư nhiên là cái thằng lần trước muốn quyến rũ Tiên Mạch muốn số QQ của Tiên Mạch.

【( URL) trong bài post này lại nói anh ôi chao=W=】

【 tôi đi xem. 】

Trình Hải Dương nhấn vào URL.

Tốc độ load nhanh chóng khác thường, Trình Hải Dương bị mặt quỷ trong trang web nhảy ra dọa sợ đến không ý thức, thuận tiện một tiếng thét chói tai xé nát trời cao, thuận tiện cũng dọa Tiên Mạch chết khiếp, không vì cái gì khác, cũng vì tiếng thét chói tai siêu cao decibel này của Trình Hải Dương.

Trình Hải Dương đoán bản thân đã thét ra âm thanh lớn nhất trong đời rồi, cậu bị dọa sợ muốn chết, lập tức đưa tay tắt nguồn điện, computer trong nháy mắt tối đen, một chút tiếng vang cũng không có.

“Má ơi! Làm mình sợ muốn chết!!!”

Trình Hải Dương vỗ ngực thở hỗn hển, hô hấp vẫn chưa thông thuận lại, điện thoại của Trình Hải Dương lại vang lên.

“Này... Này?”

“Cậu không sao chứ! Cậu làm sao vậy!”

Trình Hải Dương lúc này mới phát hiện cư nhiên là Tiên Mạch gọi điện thoại tới.

“Tôi… Tôi…”

“Xảy ra chuyện gì sao?!” trong thanh âm Tiên Mạch rõ ràng vô cùng lo lắng, Trình Hải Dương chỉ cảm thấy nội tâm được một cỗ tình cảm ấm áp lấp đầy.

Cậu ngượng ngùng mở miệng: “Tôi… Tôi chỉ là bị trang web dọa người hù dọa thôi.”

“…” Bên kia trầm mặc một lát, “Không có việc gì là tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.