Trung Khuyển Nam Thần

Chương 4: Ngoan ngoãn nghe lời




Edit: Samleo

Trình Hải Dương rất nhanh đã học xong bài hát Tiên Mạch nói.

Dùng hai buổi tối ghi âm xong, Trình Hải Dương rất vui mừng hàng xóm cách vách có phải gần đây không ở nhà hay không cư nhiên chưa tới gõ cửa, để cho cậu một điều kiện ghi âm bài hát rất tốt thật sự là rất hạnh phúc a!

Nhưng hát bài này thật sự khiến Trình Hải Dương tốn tâm tư. Lần đầu tiên ghi âm ca khúc chầm chậm có chút dịu dàng có chút uất ức, tiếp tục chỉnh lý bài hát không có tiếng chói tai không có Rap, giai điệu bài hát trái lại dịu dàng, mang theo một chút trầm thấp buồn bã tinh tế, hoàn toàn khác biệt với Trình Hải Dương bình thường, mang theo hương vị khác thường.

Lại tiếp tục chỉnh lý bài hát, Trình Hải Dương vui mừng muốn chết, lần đầu tiên thử nghiệm phong cách này, ghi âm ca khúc xong, ngay cả hậu kỳ cũng chưa làm, trực tiếp gửi cho Tiên Mạch: 【 Tiên Mạch đại đại! Thế nào thế nào! 】

Thấy Tiên Mạch bên kia qua một hồi mới có phản ứng, sau đó file chuyển, rất nhanh.

Qua ba phút đồng hồ.

Ba phút đồng hồ này Trình Hải Dương đúng là nhìn màn hình đợi thời gian qua, bài hát này cũng là hơn ba phút, Tiên Mạch nhất định là nghe xong rồi mới trả lời tin cho cậu! Nhận biết được điểm ấy Trình Hải Dương thật vui vẻ.

【 Rất tuyệt. Cậu quả nhiên rất thích hợp. 】

【 Thật vậy chăng (*′? ‘*)】

【 Uh. Ca khúc này ra, không ai có thể nói phong cách của cậu đã hình thành thì không thay đổi được rồi. 】

【 Uh! Tôi đây đi làm hậu kỳ! 】

Trình Hải Dương nói xong bắt đầu phấn đấu làm hậu kỳ.

Lần đầu tiên làm loại hình này, nhất định phải cẩn thận chú ý lại cẩn thận! Trình Hải Dương cho rằng như vậy, sau đó bắt đầu suy xét hiệu ứng âm thanh và linh tinh.

Qua một hồi lâu, Tiên Mạch đột nhiên bật giọng nói qua.

Thật nghĩ cũng không cần nghĩ, Trình Hải Dương trực tiếp bấm tiếp nhận.

“Tôi đang đẩy nhanh tốc độ dự án. Muốn nghe cậu ca hát.”

“Được. Nhưng tôi đang làm hậu kỳ ca khúc kia.”

“Không có việc gì, ngâm nga bài hát ngắn là được rồi.”

Mặc dù Tiên Mạch nói như vậy, Trình Hải Dương vẫn nghiêm túc tìm một bài hát trữ tình hát cho Tiên Mạch nghe.

Gần đây quan hệ của bọn họ dường như chợt tốt hơn rất nhiều, Tiên Mạch nói cũng nhiều hơn trước, Trình Hải Dương càng hoàn toàn nhận định bản thân chắc chắn thích người bên kia internet, mỗi ngày hầu như đều cùng Tiên Mạch mở giọng nói, ngay cả thời gian ca hội cũng ít đi rất nhiều.

Hát xong hai bài, cổ họng Trình Hải Dương hơi ngứa, ho khan hai tiếng: “Anh đang gấp cái gì? Lại là PV sao?”

“Không phải. Công việc.”

“Oh. Được rồi lần trước tên kia tìm anh làm PV, anh làm sao cự tuyệt a?”

“Thì nói không muốn làm.”

“Oh, như vậy a.”

Kỳ thật Trình Hải Dương có chút mất mát, dù sao cậu càng hy vọng nghe được người này nói gì đó, chỉ làm PV cho mình linh tinh …, nhưng rõ ràng điều này không quá thực tế a. Tiên Mạch cũng là người rất ngay thẳng rất đơn giản, từ cách nói chuyện có thể nhìn ra được, hoàn toàn không nói lời vô ích.

Không biết y cười rộ lên sẽ là dạng cảm giác gì.

Không biết khuôn mặt y rốt cuộc là như thế nào.

“Tiên Mạch này… Anh ở đâu a.”

“Bên này Chiết Giang, bây giờ đang đi học ở S thị.”

“Tôi cũng ở S thị.”

“Tôi biết.”

Đúng a, trong phần tư liệu cậu có ghi. Xong rồi xong rồi ngu ngốc ở trước mặt Tiên Mạch rồi.

Trình Hải Dương phát động đủ dũng khí, suy nghĩ cả buổi trời, nghĩ phải làm sao tự nhiên nói ra ý nghĩ nội tâm không phải linh tinh gì đó. Bởi vì cho dù cậu thích Tiên Mạch là thật sự… Vậy cũng không thể xác định Tiên Mạch có thể chấp nhận thích con trai a.

Nếu không có khả năng, tốt nhất nên dập tắt khi chưa muộn.

“Hey vậy anh cho tôi số điện thoại được không, sau này nói không chừng còn có thể hẹn ra ngoài chơi.”

“Uh…” Tiên Mạch bên kia có chút do dự hay gì gì đó, một lát sau mới gửi một dãy số qua QQ cho Trình Hải Dương.

Trình Hải Dương lập tức bắt lấy điện thoại di động trên bàn, gọi qua, mới vừa kết nối liền tắt máy.

“Đây là điện thoại của tôi ~ “

“Biết rồi.”

Buổi tối buồn chán, Trình Hải Dương cái gì cũng không làm, từ từ hai người cũng không thèm nói chuyện tiếp, giọng nói vẫn mở, Trình Hải Dương ngồi làm hậu kỳ, âm nhạc dừng lại một chút là có thể nghe được tiếng vẽ tranh sột soạt bên kia của Tiên Mạch.

Trình Hải Dương làm xong một nửa rồi, duỗi lưng một cái, nhìn đồng hồ, rõ ràng đã ba giờ!!!

“Tiên Mạch! Tôi phải ngủ! Tôi ngày mai đầy tiết học!”

“Uh, được.”

“Bái bái.”

Lưu luyến không rời vẫn bấm ngắt kết nối, Trình Hải Dương lập tức tắt computer, nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ.

Không đúng không đúng, còn có chuyện gì đó chưa làm.

Trình Hải Dương cầm điện thoại di động, tay tốc độ cực nhanh ấn xuống một dòng chữ gửi qua.

【 Tiên Mạch đại đại ngủ ngon!!! 】

Gửi xong mới an tâm ngủ.

Trình Hải Dương không nghĩ tới chính là, mới ngủ chưa bao lâu, vừa mới bắt đầu nằm mơ, đã bị Lâm Sâm điện thoại đánh thức.

“Hải Dương Hải Dương!!! tin tức tốt động trời!!!”

“Tin tức tốt gì!!! khiến mày hơn nửa đêm ồn ào tao ngủ!!! Uh?!!!” Trình Hải Dương tức giận nói, trong giọng nói mang theo mỉa mai, nhưng Lâm Sâm có chức năng tự động che chắn, chút cũng không hiểu phẫn nộ của Trình Hải Dương khi nửa đêm canh ba bị đánh thức.

“Tao viết xong bài hát rồi!!! Tao hai năm cuối cùng viết xong bài hát rồi!!!”

“Bài của mày… Mày tha cho tao đi…”

Lâm Sâm là học âm nhạc, chuyên ngành đàn dương cầm, tiếc là ca hát thật sự chẳng ra gì, nếu không mặt mũi cũng rất sáng lạng của Lâm Sâm phỏng chừng cũng có thể rất được hoan nghênh. Lâm Sâm vẫn muốn tự mình viết một bài hát thật vừa ý để cho Trình Hải Dương hát, đáng tiếc vào đại học hai năm cũng chưa có tiến triển, thật không ngờ một tháng cuối cùng của năm hai, Lâm Sâm nằm dí ở phòng dương cầm mấy ngày, cuối cùng cũng đã viết xong bài hát này.

Vì vậy trước tiên gọi điện thoại cho Trình Hải Dương.

“Không phải! Hải Dương mày tin tưởng tao! Lần này nhất định cho mày vừa lòng!!!”

“Đúng đúng đúng! Phiền phức mày ban ngày nói cùng tao đâu có sao… Tao buồn ngủ muốn chết đây ông nội!”

“Đừng… Tao bây giờ tâm tình rất kích động! Tao đến nhà mày tìm mày!”

“Đừng! Mày đừng đến! Mày đến tao sẽ không bao giờ ca hát nữa! Ông nội tao muốn đi ngủ a… ngày mai tao kín tiết học đấy!”

Lâm Sâm hơi hơi có chút mất mát: “Được rồi… Ngày mai đem bài hát đưa mày. Được rồi… Tao mới biết được Mạt Thiển học trưởng là Gay a, mày nói y có thể có tình ý với tao không a.”

“Mạt Thiển là ai…”

“Người lần trước về nhà cùng mày á… Tao nghe Lily nói, được rồi… Lily chính là cô gái tổ chức sinh nhật, cô ta sắp ra nước ngoài rồi đó…”

“Lâm Sâm mày thằng quỷ vặt vãnh! Mày đủ rồi!!! Tao còn muốn ngủ!!! Cái gì Lily cái gì Tiên Mạch mày tìm người khác nói đi!!!”

“Không phải… Y gọi Mạt Thiển a…”

Lâm Sâm còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp, Trình Hải Dương cũng không nghe được một câu cuối cùng, chỉ là loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng vẫn là bị cơn buồn ngủ đánh bại, rất nhanh đã ngủ đến say sưa.

Trình Hải Dương đang gặp mộng đẹp, không hề bị điện thoại năm giờ rung rung làm tỉnh.

Trên màn hình điện thoại biểu thị một dòng tin nhắn, ánh sáng yếu ớt của màn hình trong căn phòng đã hơi hơi sáng có vẻ cũng chẳng hề đột ngột.

From: Tiên Mạch.

【 Ngủ ngon. Mộng đẹp. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.