Trung Khuyển Nam Thần

Chương 37: Nàng ấy hộc máu rồi!




Tin tức Klein truyền đến làm ta có chút cao hứng. Cả ngày hôm nay ta không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng luyện tập ma pháp, thuận tiện chờ đợi bằng hữu đã lâu không gặp.

Tiếng đập cửa truyền đến, ta nhịn không được lộ ra một nụ cười. Đứng dậy mở cửa, nhìn thấy hắn, hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ im lặng đánh giá đối phương.

Hắn cao hơn, lại vẫn rất gầy, làn da cực trắng, thoạt nhìn tái nhợt có chút không khỏe mạnh. Môi cũng không có màu máu. Ánh mắt ám bạc thật cẩn thận quan sát ta. Trên mặt lại vẫn như lúc trước không có biểu tình gì.

Ta mỉm cười nghiêng người, “Vào đi.”

Hắn cũng không nói gì, vào cửa đến đánh giá phòng của ta,rồi ngồi xuống giường.

Ta rót cho hắn một ly nước từ trong bình, ta đã nhờ Bảo Bảo biến bình nước này thành vô hạn, uống hết nó sẽ tự động bổ sung đầy. Ma pháp sư là chức nghiệp cực kỳ hao tổn tinh thần lực, ta đã quen mỗi ngày đều uống loại nước giàu Calories như vậy. Dù sao có Bảo Bảo, căn bản ta không cần lo lắng cho sức khỏe của mình.

“Đây là cái gì?”, Klein uống một ngụm rồi hỏi ta.

“Một loại thức uống ta tự làm, không thích?”

“Không, rất dễ uống”, hắn uống xong, đưa ly không cho ta thân, “Ta muốn một ly nữa.”

Hắn đem ta chọc cười, lại rót cho hắn một ly.

“Ngươi không có gì biến hóa.”

“Còn ngươi lại cao hơn. Thân thể không tốt sao?”, ta xem làn da hắn gần như trong suốt, nhất là trên tay gân xanh và mạch máu đều nhìn đặc biệt rõ ràng.

“Ừ. Sau khi ta trưởng thành, lão sư liền bắt đầu cho ta uống thuốc độc luyện độc hệ ma pháp, thân thể vẫn không tốt”, ngữ khí hắn đều đều.

Nhất định rất khó chịu, nhưng ta không có tư cách nói gì, cho dù nói, chỉ sợ hắn cũng không thể thay đổi quyết định của lão sư hắn. Trầm mặc một lúc, ta đổi đề tài, “Ngươi ở trong này mấy ngày? Có an bài gì không?”

“Mười ngày. Ở tại chỗ ngươi.”

Ta sửng sốt, lại mỉm cười, tên nhóc không biết khách khí, nhưng ta thích hắn như vậy.

“Ta mang ngươi đi ra ngoài chơi được không?”

“Được.”

Kỳ thật ta cũng ít khi dạo chơi trong đô thành, tâm tư đều đặt vào ma pháp, các chuyện khác đều không có để ở trong lòng. Nhưng có bằng hữu bên cạnh liền cảm thấy làm gì cũng cao hứng. Đô thành tuy rằng đệ tử quý tộc hoành hành, nhưng chúng ta đều mặc áo bào pháp sư, Klein còn mang huy chương ma pháp sư cao cấp, cho nên cũng không đui mù đến quấy rầy chúng ta.

Ăn cơm trong một tửu quán,uống rượu mạch nha, hình như là lần đầu tiên Klein uống rượu, vừa uống được một ngụm đã đẩy về phía ta “Không ngon như đồ uống ngươi làm uống, đắng.”

Ta cười, hôm nay ta đã cười nhiều hơn năm năm qua cộng lại,gọi phục vụ đưa ly sạch, rót đồ uống ta làm cho hắn, hắn mới vừa lòng.

“Ngươi còn thích phơi nắng không?”

“Thích a. Nhưng trong trường học nơi nơi đều là người, đã thật lâu ta không nằm trên cỏ phơi nắng.”

“Ta biết nơi có thể phơi nắng, cơm nước xong ta mang ngươi đi.”

“Được. Sau khi ta đi, ngươi ăn uống thế nào?”

“Rất tốt. Ta dùng cung tiễn ngươi làm cho ta để săn thú, muốn ăn con nào thì bắn con đó.”

Nhóm động vật hoang dại đáng thương.

Ta uống hết phần rượu của hai người hai người, rượu mạch nha độ cồn rất thấp, uống không say, nhưng hơi đầy bụng, nhịn không được liếc tên nhóc này một cái.Sau đó hắn mang ta đến một bãi cỏ bên hổ, phong cảnh rất tốt,ta có chút kỳ quái sao nơi này không có người đến.

“Sao ngươi biết được nơi này?”

“Trước đây lão sư ở trong này dạy ta dùng ma pháp giết người.chỗ này người khác sẽ không đến.”

Hắn nói giết người bình thản giống như đang nói xắt rau cải. Kỳ quái là một nơi nên khiến ta cảm thấy âm u khủng bố như vậy, ta lại không có cảm giác gì.

Chắc là thói quen, lần đầu tiên gặp Klein đã thấy hắn giết nhiều người như vậy. Bất quá lão sư của hắn thật sự không phải người lương thiện.

Ta tìm bãi cỏ bằng phẳng nằm xuống, vỗ vỗ bên cạnh, hắn cũng nằm xuống bên cạnh ta.

“Ta muốn ăn đồ ăn ngươi làm, người khác làm không thể ăn.”

Hắn vẫn còn kén chọn.

Trong phòng có phòng bếp nhỏ, chắc là vì tiện cho các ma pháp sư sinh hoạt, “Được rồi, cơm chiều ta làm cho ngươi ăn. Buổi tối cũng ngủ ở chỗ ta?”

“Ừ”, hắn gật gật đầu.

Buổi tối dặn người đưa nguyên liệu nấu ăn đến, trả kim tệ,đến phòng bếp làm cho hắn nồi thịt kho lớn. Hắn chính là động vật ăn thịt, thật ra cực kỳ dễ nuôi, trình độ nấu cơm của ta cũng không cao. Hắn ăn cảm thấy ngon đại khái chắc là do tâm lý.

Sau khi ăn thì uống nước ép dưa hấu, nếu hắn chỉ ăn thịt thì phải bổ sung thêm vitamin.

“Này lại là cái gì?”

“Cũng là đồ uống ta làm.”

“Uống ngon.”

Lượng cơm hắn ăn vẫn nhiều như trước.

Ban ngày hắn cũng không nói nhiều, buổi tối khi nằm cùng nhau, hắn mới khôi phục bản chất lảm nhảm lúc trước, thầm thì nói không ngừng. Ta nghe hắn nói chuyện, bất tri bất giác ngủ luôn.

Kỳ thật vào đô thành, tiến vào trường học ma pháp, ta mới biết lão sư của Klein có danh tiếng như vậy.

Được toàn bộ đại lục gọi là “Người không thể đắc tội nhất”, năng lực ma pháp năng lực siêu mạnh, trừ bỏ lời nói của Hoàng đế, ai nói cũng không nghe, hơn nữa tính tình quái dị, có thù tất báo. Nghe nói nếu đắc tội hắn,tốt nhất nhanh chóng tự sát,miễn cho hắn tìm tới cửa, khiến ngươi sống không bằng chết. Cả Klein cũng bị đánh giá là “Lãnh huyết” “Cay nghiệt” linh tinh.

Nhưng ai biết, người bị xem là lãnh huyết này bản chất chỉ là tên nhóc đơn thuần? Mặc dù biết,ta lại vẫn thích bằng hữu này.

Chơi hết mười ngày, mỗi ngày qua đều thật sự cao hứng, lúc sắp đi Klein đưa cho ta một quyển sách, “Ta lấy từ kho của Hoàng đế, có khả năng ngươi dùng được.”

Ta tiếp nhận, là một quyển sách quang hệ ma pháp trong truyền thuyết. Ta vẫn tưởng rằng ở chỗ giáo hoàng, căn bản trong khoảng thời gian ngắn không dễ lấy được nó. Thì ra lại ở trong tay Hoàng đế.

“Ngươi đến kho của Hoàng đế?”

“Được ban thưởng .”

Ta hiểu được. Thật cảm động, hắn được ban thưởng lại lấy thứ hữu dụng đối với ta. Mặc dù ta không dùng được, nhưng tuyệt đối Bảo Bảo sẽ cao hứng.

“Cám ơn”, ta ôm hắn thật chặt.

“Ta sẽ đến tìm ngươi”, hắn ôm ta, dụi dụi giống như động vật nhỏ.

“Được”, ta gật gật đầu.

Ngày nghỉ ngắn ngủi kết thúc. Ta lại khôi phục sinh hoạt nguyên bản. Nhưng cũng không phải không có biến hóa, nguyên bản còn có vài người hay chào hỏi ta,thảo luận chút ít ma pháp. Hiện tại rất nhiều người giống như sợ hãi ta, ta nghe được một ít lời đồn đãi, đơn giản có liên quan đến Klein. Nói hắn lãnh huyết như vậy, ta là bằng hữu hắn tự nhiên cũng không phải người tốt.

Bất quá ta cũng không để ý,những người này ta vốn cũng không để ở trong lòng.

Quyển sách Klein cho ta rất hữu dụng, sau khi Bảo Bảo hiểu rõ sẽ dạy cho ta.

Ta cũng không bái ma pháp sư cao cấp nào làm thầy, chỉ đôi khi sẽ đi bái phỏng bọn họ, hỏi một ít vấn đề, thảo luận một phen. Sau khi quen thuộc,ta cũng phục chế được sách riêng và ghi chép ma pháp của bọn họ.

Tuy rằng ta không thể sử dụng ma pháp cao cấp, nhưng chỉ cần học được một loại trong đó, là có thể đi thi ma pháp sư cao cấp ma pháp sư. Ta không nóng nảy, tính toán sau khi rời khỏi trường học rồi mới đi thi.

Hiện tại an an phận phận học tập sách thuốc, phân rõ các loại độc thảo, dược thảo. Học xong những thứ này, tương lai có thể giải quyết vấn đề thân thể của Klein. Có loại ý định này, ta học tập rất nhiệt tình. Những thứ cần ghi nhớ không nhiều, có Bảo Bảo bên cạnh mọi lúc mọi nơi, không nhớ cũng không có vấn đề gì. Ta học được phương pháp xử lí dược liệu. Khi luyện tập chế được dược tốt, đem bán cho tiệm thuốc trong đô thành, tuy rằng ta không thiếu kim tệ, nhưng ta không thích lãng phí.

Khi đang chú tâm đọc sách, một đôi nam nữ bên cạnh đang tranh luận một vấn đề, thanh âm cực lớn khiến ta khó có thể nhẫn nại.

Ta ngẩng đầu khỏi sách, nói với cô gái nữ: “Hắn nói đúng, kệ sách số 7, hàng 2, quyển thứ 5, Nelson Đại Sư sáng tác ” quang hệ ma pháp chi trọng “có kết luận chính xác. Ngươi có thể đi xem.”

Bọn họ ngây dại. Nam ma pháp sư bởi vì được tán đồng, có vẻ đắc ý, cười rạng rỡ với ta, biểu đạt thiện ý của hắn. Cô gái trừng mắt nhìn ta liếc mắt, liền đi tìm quyển sách kia trở về xem, sau không nói gì thêm.

Ta nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó nhân duyên của ta lại tốt lên. Rất nhiều học sinh quang hệ ma pháp đều thích tới tìm ta hỏi chút vấn đề. Ta không có nhiều thời gian, liền nói tên sách cho bọn họ tự xem.

“Ngươi thật lợi hại, có phải ngươi đã xem qua hết toàn bộ sách? Hơn nữa có thể nhớ rõ vị trí mỗi quyển sách”, rất nhiều người đều hỏi ta như vậy.

“Chỉ là trí nhớ của ta rất tốt”, ta một mực cấp đáp án tiêu chuẩn như vậy.

Hiệu trưởng tìm ta nói chuyện, mời ta làm quản lý thư viện. So với việc lựa chọn làm lão sư, ta càng thích chức vị này. Dù sao ta vốn cũng luôn muốn ở trong thư viện.

Lại nói như vậy còn có mặt ưu việt khác, nơi này tuy rằng trường học ma pháp, nhưng còn có một học viện đấu khí, học sinh học đấu khí thậm chí còn nhiều hơn ma pháp sư. Dù sao thiên phú ma pháp tương đối khó có được.

Thư viện có 5 tầng sách là sách về các hệ ma pháp, học sinh đấu khí tuy rằng nhiều, nhưng chỉ có một tầng sách, tại tầng thứ sáu. Lúc trước thân phận ta không tiện đi, hiện tại lại không thành vấn đề.

Nhậm chức xong liền đi phục chế toàn bộ sách ở tầng thứ sáu.

Từ nay về sau ta liền thành quản lý toàn năng. Học sinh không còn gian nan trong biển sách để tìm kiếm một quyển sách, mà là đến hỏi ta vị trí quyển sách đó. Cũng nhờ vào trí nhớ hoàn hảo của Bảo Bảo.

Bất tri bất giác, ta thành người được hoan nghênh trong trường học.

Như vậy cũng được. Tương lai du hành cũng tiện, tiến vào giai cấp quý tộc giai tầng cũng tốt, đều cần “Danh khí”. Trí nhớ tuy tốt,nhưng không tốt đến mức giống các thiên tài ma pháp khác bị người nắm trong lòng bàn tay để lợi dụng.

End 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.