Trung Khuyển Nam Thần

Chương 22: Một làn hương thơm




Edit: Samleo

Tiên Mạch ngồi ở trong taxi, sờ sờ túi muốn gọi cho Hải Dương, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện mình không có mang di động.

Y xúc động gãi gãi tóc, nhớ lại điện thoại hình như ném trong nhà Trình Hải Dương.

Chỉ hy vọng mình nhanh đến sân bay một chút, không đến mức điện thoại của Lily bị Trình Hải Dương nhận được.

Lily. Lại nói tiếp y vẫn gọi cô ta Lily. Cô ta nhỏ hơn Tiên Mạch hai tuổi, tuyệt đối là một cô gái đẹp xinh xắn. Tiên Mạch từ lúc rất nhỏ đã quen biết Lily rồi, thanh mai trúc mã thậm chí còn từng cùng một chỗ. Tiên Mạch cũng không rõ lắm chính mình có phải thích Lily hay không, chỉ biết là cùng cô ta một chỗ rất vất vả, cô ta bề ngoài nhìn qua rất xinh đẹp rất ngây thơ, nội tâm vừa chín chắn đến dọa người vừa hết sức biến hóa. Có lẽ một giây trước còn rất tốt, một giây sau sẽ ầm ĩ   muốn chia tay. Phân phân hợp hợp, mãi đến Tiên Mạch cũng chán ngán… có lẽ chính là lúc gặp gỡ Trình Hải Dương, ở trên internet hư cấu không chân thật, nghe được bài hát ầm ĩ của tên nhóc này, trong lúc vô ý vẽ nghuệch ngoạc một bức tranh rồi đăng lên diễn đàn, bị Trình Hải Dương sống chết quấn chặt lấy tìm cho được phương thức liên lạc, làm PV cho cậu, trở thành họa sĩ chuyên trách của Trình Hải Dương.

Cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, bản thân dường như đã không còn bất cứ cảm giác gì với Lily rồi.

Cô ta muốn cùng một chỗ, thế thì cùng một chỗ, cô ta muốn chia tay, vậy chia tay.

Một lần chia tay cuối cùng, cũng là một lần duy nhất Tiên Mạch nói chia tay, Tiên Mạch chỉ nói mấy chữ, khiến cho Lily không lời nào nói, xoay người bỏ đi. Y nói: “Xin lỗi anh là GAY.”

Lily vô cùng tức giận bỏ đi, ngày thứ hai nói với y muốn ra nước ngoài tìm bạn trai của cô ta.

Vì vậy bữa cơm kế tiếp, Tiên Mạch nhất định không chịu đưa Lily về, mặc dù ngoài mặt giả vờ quan hệ vẫn tốt, nhưng thật ra Tiên Mạch hoàn toàn không muốn đối mặt cô ta, chỉ có thể để Lâm Sâm đưa cô ta trở về.

Chuyện bản thân là GAY cũng không hoàn toàn là tự y bịa ra.

Y quả thật phát hiện mình có cảm giác với một chàng trai… Người này chính là Hải Dương trên internet.

“Tới rồi.”

“Bao nhiêu tiền?”

“125 đồng.”

Đi một chuyến sân bay đã tốn mất tiền công ba ngày của Tiên Mạch, Tiên Mạch mất hứng nhíu nhíu mày, ở sân bay lớn như vậy tìm kiếm thân ảnh Lily. Không có biện pháp, điện thoại cũng không có đem, chỉ có thể mò mẫm tìm.

Khá tốt vị trí chỗ Lily rất là dễ thấy, cô ta có lẽ là ở nước ngoài nhuộm một đầu tóc quăn vàng rực táo bạo, phối hợp với làn da trắng nõn của cô ta, không có chút không ăn khớp, ngược lại xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể nhìn thẳng. Vô luận nói như thế nào, quả thật khuôn mặt trưởng thành của Lily làm cho phần lớn con gái đều tự ti mặc cảm.

“A Thiển.” Lily vui vẻ chạy tới khoác một tay lên vai Tiên Mạch. Tiên Mạch bực mình cố gắng né tránh, nhưng vẫn để lại mặt mũi cho Lily.

“Có thể đừng kéo anh hay không.”

“Em thích, anh không phải cũng thích sao.”

“Anh không có.”

Sau đó Tiên Mạch ngay cả một lời cũng không nói kéo Lily lên xe, châm một điếu thuốc, mở cửa sổ xe bắt đầu hút.

Y gần như cũng không hút thuốc, nếu không phải bởi vì chuyện Lily. Trong khoảng thời gian y ở cùng Hải Dương một điếu cũng không hút, mà ngay lúc điện thoại của Lily xuất hiện, y vô thức từ trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc chưa mở. Lily đem cho y áp lực quá lớn.

“Đừng hút thuốc, anh biết em không thích mà.” Lily nũng nịu cười, từ bên môi Tiên Mạch lấy điếu thuốc ném ra ngoài cửa sổ xe.

Tiên Mạch lạnh lùng nhìn cô ta một cái.

“Em định đi đâu đây?”

“Không biết a. Em không có chỗ ở.”

“Ở khách sạn.”

“Anh biết em chưa bao giờ đi khách sạn trong nước mà.”

“Vậy…” “Em đến nhà anh.” “Không được.” “Không được em sẽ méc bạn trai anh.”

Tiên Mạch giật mình nhìn cô ta, không biết phải nói gì.

Cô ta biết từ lúc nào? Cô ta làm sao biết?

Nhưng từ đó giờ vẫn thế, việc cô ta muốn làm, thứ cô ta muốn có không gì mà không đạt được. Mà bản thân, đến tột cùng tại sao trong lúc đó bị giở trò cũng vỗ tay nghe theo ngay cả phản kháng cũng làm không được chứ? Thật ra chính y cũng không biết, có lẽ là thích, có lẽ là yêu —— nhưng đều là chuyện trước khi gặp gỡ Trình Hải Dương.

Bây giờ y đối với cô gái thanh mai trúc mã này chỉ có chán ghét, thầm nghĩ nhanh chóng mặc kệ cô ta. Mặc dù y không thể làm như vậy.

Đến khu nhà trọ chỗ Tiên Mạch ở, Lily luôn miệng cười đùa kể những chuyện thú vị của mình ở nước ngoài, nói không ngừng, thanh âm dễ nghe giờ phút này ở trong tai Tiên Mạch quả thực có thể phiền chết người.

“Em nhỏ giọng một chút, người ta đều ngủ rồi.”

“Dạ.”

Vào nhà trọ của Tiên Mạch, Lily không chút khách sáo ném hành lý xuống đất rồi ngã xuống chiếc giường đơn của Tiên Mạch.

“A Thiển, em biết anh còn yêu em. Chúng ta không giận dỗi nữa được không.”

Lily rất hiếm bình tĩnh như vậy, nói chuyện nghiêm túc, đây cũng biểu hiện cô ta giờ phút này là nghiêm túc muốn hòa thuận cùng Tiên Mạch, nhưng cũng chỉ giờ phút này mà thôi.

Tiên Mạch tự giễu cười cười.

“Đúng vậy, anh yêu em, anh yêu em, đó là chuyện bao lâu trước kia rồi? Ba năm trước? Năm năm trước? Hay là lúc em mặc áo đầm y y nha nha tìm anh đòi kẹo? Xin em, anh cũng từng nói cho em biết anh là Gay rồi, em còn cho là anh yêu em?”

Tiên Mạch nói chuyện ngoan độc trước sau như một, giờ phút này đối với Lily cũng không có bước nào khiêm nhường. Trước kia y sẽ nhường Lily, rất ít nói lời quá đáng với cô ta, mà bây giờ… cô gái này muốn thế nào, có khó chịu hay không, không liên hệ đến y nữa.

Có lẽ là bởi vì giờ phút này trong lòng y chỉ có thằng nhóc ngốc kia không biết có phải đã bị y thương tổn rồi hay không.

Lily cắn môi không nói.

“Anh thật không rõ em lấy tự tin ở đâu ra có thể cho rằng sau khi bỡn cợt anh như thế mà anh còn yêu em.” Tiên Mạch nói xong lại uống một hớp nước, lại một lần nữa cầm chìa khóa, “Em ngủ nơi này đi, sáng mai thì rời đi cho anh, anh sang nhà hàng xóm ngủ.”

“Đến chỗ cậu bạn trai của anh sao?”

“Đúng.” Tiên Mạch nói xong mở cửa, “Nhưng em ấy không là bạn trai của anh, mà là vợ anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.