Trung Khuyển Nam Thần

Chương 18: Ngôn ngữ chích chòe than




Edit: Samleo

“Công này rất đẹp trai!” Trình Hải Dương không kìm lòng nổi lần thứ N khen ngợi nói.

Tiên Mạch nhíu nhíu mày, cuối cùng không chịu nổi lên tiếng sửa đúng: “Đây là thụ, tổng thụ.”

“Không thể nào! Người mặc giống như một công nhân cống thoát nước mới là thụ!”

“…”

Tiên Mạch cũng không nói nhiều, tiếp tục kiên nhẫn cùng Trình Hải Dương chơi. Cũng may việc lựa chọn dọc theo đường đi của hai người cũng không có ý kiến khác nhau, phần lớn thời gian đều là vô cùng ăn ý, trò chơi này vốn sẽ tốn rất nhiều thời gian, dần dần hai người bắt đầu không sao nhẫn nại xem nội dung tình tiết, tốc độ bắt đầu càng lúc càng nhanh.

Hai người cũng không đâm chọc ý nghĩ của đối phương, hoặc là nói hai người cùng một ý nghĩ… chơi nhanh đến cảnh H một chút.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, trên cơ bản rất nhiều lời thoại hai người cũng không có thấy rõ ràng, chỉ là nhìn chằm chằm hình ảnh CG, sợ bỏ qua bất cứ một điểm thay đổi gì.

Thẳng đến khi nhìn thấy Akira công quân theo lời Trình Hải Dương bị Keisuke công nhân cống thoát nước Trình Hải Dương nói đè ngã xuống đất, sau đó dùng vật thể không rõ cắm vào thân thể, Trình Hải Dương mới nửa che hai mắt mặt đỏ tim đập nhìn Tiên Mạch.

Tiên Mạch hơi hơi có chút đắc ý, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Công đẹp trai của em bị công rồi.”

“…”

Nội dung đoan này hai người như trước hết sức ăn ý đều kiên nhẫn xem tiếp, nghe loa của computer bên cạnh phát ra tiếng rên rỉ chất lượng cao, cùng lời thoại hơi hơi biến thái. Trình Hải Dương nuốt ực một ngụm nước bọt.

Thật sự là không muốn thừa nhận bản thân có thể chơi trò chơi BL chơi đến nảy sinh cảm giác. Trình Hải Dương động động không yên, ở trong mắt Tiên Mạch càng giống như đang khao khát cọ xát y—— vẫn là hình dáng con thú nhỏ.

Tiên Mạch cực kỳ chịu không được bộ dáng con vật nhỏ.

Nội dung vẫn đang phát triển, tay Tiên Mạch ôm chặt Trình Hải Dương bắt đầu không thành thật luồn vào trong quần áo Trình Hải Dương, làn da nhẵn bóng mịn màn đang được ngón tay hơi hơi thô ráp vuốt ve, bắt đầu run rẩy.

“Ách…” trong cổ họng Trình Hải Dương phát ra thanh âm trầm thấp không xác định, Tiên Mạch có thể không để ý nhiều như vậy, nội dung tự động tiến hành, như một bộ hình ảnh tĩnh của phim hoạt hình H, thanh âm trong loa càng ngày càng mất hồn, càng lúc càng mạnh dạn, Trình Hải Dương bị Tiên Mạch thuận thế liền đẩy ở trên sàn nhà lộn xộn, mặc dù Trình Hải Dương nhìn không thấy hình ảnh cũng xem không được chữ… Nhưng đối với thính lực luôn luôn đủ điểm của cậu mà nói, căn bản là đang xem phim đồi truỵ không sai, đủ loại lời thoại vừa mang hơi thở sắc tình lại vừa biến thái, làm cho Trình Hải Dương mặt đỏ như nổi lửa đốt, áo thun cũng bị Tiên Mạch cỡi ném sang một bên, màu hồng mê người nổi lên trên vùng ngực trắng nõn đã bị Tiên Mạch ngậm vào trong miệng, tỉ mỉ liếm hôn, Trình Hải Dương cắn môi, không biết có nên phóng ra kháng cự hay không.

Như thế do dự… cứ do dự tới khi mở hai chân ra, Tiên Mạch nhỏ hết sức căng thẳng đặt tại lối vào.

“Đừng… Đừng…”

Tiếng phản kháng của Trình Hải Dương nghe qua hoàn toàn không có ý tứ phản kháng, nhưng Tiên Mạch vẫn đứng ở lối vào không di chuyển.

“Em thật sự không muốn?” Tiên Mạch đột nhiên hỏi.

“Ai…” Cậu do dự không biết nói gì cho phải.

Nếu nói không muốn, có phải sẽ đả kích đến Tiên Mạch không… Huống hồ bản thân cũng không phải thật sự không muốn, chỉ là, chỉ là làm tình vân vân đối với Trình Hải Dương mà nói vẫn hoàn toàn không thể quen hả!

“Không muốn nói anh không miễn cưỡng.” Từ đây ngữ điệu trở nên bình tĩnh, và trong động tác dừng của Tiên Mạch dường như có thể thấy được Tiên Mạch tức giận.

Tiên Mạch tức giận rồi.

Trình Hải Dương và Tiên Mạch ở cùng nhau thời gian còn chưa lâu, cho tới bây giờ chưa từng thấy Tiên Mạch tức giận, nhưng trước kia từng thấy qua… trước khi cậu biết y là Tiên Mạch, người này vẫn thường xuyên đen mặt đến gõ cửa nhà cậu sau đó nóng nảy cực kỳ gào thét cậu.

Rất khủng bố!!!

Trình Hải Dương lập tức cười làm lành: “Không phải… Em… Không có ý đó…”

“Nói em muốn.”

“Uh???!”

“Nói em muốn!!!”

“Em…” Dường như chỉ hai chữ ngắn ngủn, có vẻ rất đơn giản, nhưng đối với Trình Hải Dương mà nói quả thực là khó hơn lên trời!!! cậu sao có thể nói lời này ra khỏi miệng! Giống như nữ diễn viên AV mở hai chân nói em muốn sao?! Fuсk! Thế còn là đàn ông hay không!!!

Nhưng Tiên Mạch tức giận… Nghĩ nghĩ lại thật đáng sợ.

Nhưng nói lời này… Quá xấu hổ rồi.

Tiên Mạch tức giận…

Nói lời này…

Trình Hải Dương rơi vào trạng thái rối rắm trước nay chưa có. Tế bào não đáng thương của cậu trên cơ bản đều dùng vào chuyện học hành thôi, lúc này tế bào nào có thể tham dự suy xét ít đến đáng thương, bởi vậy hoàn toàn ở vào trạng thái căng thẳng… Hơn nữa cũng quên mất tình cảnh của bản thân, ánh mắt bắt đầu không tự giác chuyển động theo suy nghĩ.

Tiên Mạch chờ có phần không kiên nhẫn, lại một lần nữa hung hăng “Cắn” vào nụ hoa ở trước ngực của Trình Hải Dương.

“Ô… Đừng dùng sức như vậy!”

“Rốt cuộc có muốn hay không.”

“…”

“Mới vừa rồi còn liên tục nói Akira thật đẹp trai, em cảm thấy anh không đủ đẹp trai sao?” Tiên Mạch bởi vì ngậm lấy đỉnh điểm đáng yêu, nói chuyện có chút mập mờ không rõ, nhưng lại có thể hoàn toàn khiến Trình Hải Dương nghe rõ toàn bộ.

Thanh âm H trong trò chơi đã hết, đoán chừng là đã đến nội dung tiếp theo rồi, nhưng trò chơi trong phòng này còn đang tiếp tục, hơn nữa đang vướng ở chỗ quan trọng.

“Em không phải…” Trình Hải Dương chậm chạp lúc này mới phát giác, thì ra Tiên Mạch đang ghen bởi vì mình khen chàng trai khác đẹp trai. Sao cảm giác, có chút ngọt ngào.

Trình Hải Dương là người nghĩ gì sẽ biểu hiện ra vẻ mặt, bởi vậy dưới tình huống này, cậu lại có thể không biết tốt xấu lộ ra nụ cười.

Tiên Mạch lập tức cầm giữ không được, đầu mút liền xâm nhập cửa vào nhỏ hẹp.

“Hả!!! Đau quá… Ô…” Mới vừa kêu đau xong, cái miệng nhỏ nhắn của Trình Hải Dương đã bị Tiên Mạch lấp kín, sau đó trực tiếp cảm thấy Tiên Mạch nhỏ không chút khách khí dùng sức tiến vào, thẳng đến chỗ sâu nhất.

Bởi vì môi bị lấp kín, Trình Hải Dương chỉ có thể phát ra thanh âm mơ hồ không rõ thừa nhận va chạm ôn nhu lại ngang tàng bạo ngược của Tiên Mạch.

Tiên Mạch buông miệng: “Ai kêu em cười… Anh sẽ làm cho em cười không nổi…”

“やめて- (Yamete – đừng mà)…” Trình Hải Dương yếu ớt nói xong, thở gấp, phối hợp với lời thoại thường xuất hiện nhất trong AV này… đây không phải dụ dỗ là gì?

Trình Hải Dương bởi vì học tiếng Nhật, đối với từ này cũng không hề có chút ý nghĩ khác, chỉ là một trong những từ thường dùng, cậu dùng cũng rất thường xuyên. Nhưng dưới tình huống này… vào trong tai đàn ông, lời này chính là muốn từ chối còn nghênh đón muốn bắt phải thả a.

Tiên Mạch bắt đầu dùng sức giày vò Trình Hải Dương, ngón tay mạnh mẽ giữa chặt eo Trình Hải Dương, đẩy mạnh bản thân.

Trên khuôn mặt Trình Hải Dương tràn đầy ửng đỏ, bị Tiên Mạch nhanh chóng mãnh liệt làm cho hoàn toàn nói không ra lời, chỉ có thể thở hổn hển, hết sức khống chế tiếng rên rỉ đang muốn lao ra khỏi cổ họng mình.

“Anh rất thích em…” Tình dục đến ở chỗ sâu, Tiên Mạch đột nhiên ôm chặt Trình Hải Dương, mạnh mẽ ra vào, trong nháy mắt cao trào ở bên tai Trình Hải Dương hời hợt nói, thanh âm trầm thấp mà lại mê người, làm cho Trình Hải Dương không biết phải làm sao, cảm giác ở hạ thân càng thêm rõ ràng, chất lỏng sềnh sệt rót vào thân thể của mình, còn có động tác đang không ngừng của Tiên Mạch nhỏ.

“Em… em cũng…” “Lại thêm một lần đi.”

“もう嫌だ!” (mou iya da – mệt mỏi quá rồi)

“Dù sao anh nghe không hiểu, coi như em cho phép rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.