Trung Khuyển Nam Thần

Chương 15: Thi đấu công bằng




Edit: Samleo

Trình Hải Dương bị Tiên Mạch lôi kéo đi khắp nơi, nhìn thông báo tuyển nhân viên làm thêm hè ở trước cửa hàng, không phải Tiên Mạch không thích thì là Trình Hải Dương không thích, nếu không chính là người đã đủ rồi.

Mặt trời càng lúc càng lớn, đã tới gần giữa trưa rồi. Nói thật, Trình Hải Dương trong lòng đã là tình trạng vứt bỏ một nửa. Thời gian này tìm công việc làm thêm hè quả thực là hành hạ bản thân!!! Quá nóng rồi chỗ này chết tiệt mà!!! Trình Hải Dương nghĩ tới, lau lau mồ hôi trên thái dương, có điểm mơ mơ màng màng.

Tiên Mạch lại như trước không có chuyện gì đi dưới mặt trời.

Nhưng cũng may, trên trời không có gì cản trở Trình Hải Dương, bọn họ rốt cuộc trước khi Trình Hải Dương bị trúng nắng tìm được một công việc —— Trình Hải Dương lúc ấy liền hai mắt tỏa sáng vọt vào, Tiên Mạch mặc dù ẩn nhẫn, nhưng cũng có thể từ trong biến hóa biểu tình rất nhỏ nhìn ra cậu thích công việc này cỡ nào. Vào lúc quản lý nhân viên mỉm cười đối với hai người gật đầu nói mong muốn thuê người, cảm giác không khỏe của Trình Hải Dương đã hoàn toàn không còn.

Đó là phòng vật cưng đi lạc của S thị.

Đầy phòng đều là mèo con chó con, thậm chí còn có loài vật khác. Vô luận lúc nào cũng có thể dễ thương làm cho Trình Hải Dương chết đi sống lại.

Tiên Mạch nhìn Trình Hải Dương ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt hưng phấn trêu đùa một con mèo con màu trắng, liền hạ quyết tâm muốn tới chỗ này  làm công. Trình Hải Dương vẫn không hề phát hiện, còn hơn động vật nhơn, đối với Tiên Mạch mà nói cậu càng thêm có lực hấp dẫn.

“Chúng ta đi hẹn hò thôi.”  Ngoại trừ phòng vật cưng đi lạc, Tiên Mạch không hề nói một tiếng.

Đúng là cơm trưa thời gian, mặt trời chiếu chói lọi.

Trình Hải Dương không chút suy nghĩ: “Nhưng bên ngoài thật nắng…” hơi nheo nheo hai con mắt trốn ở sau cặp kính rất dày, lấy tay che ở trên trán, không làm như vậy, cậu căn bản không mở mắt ra được. Làm một người trạch nam, cậu là một người mười phần thấy ánh mặt trời sẽ chết.

Tiên Mạch lại ngang ngược kéo tay cậu: “Vậy thì hẹn hò bên trong.”

Tiên Mạch dẫn theo Trình Hải Dương đầu tiên là đi một quán ăn nhỏ ăn cơm, sau đó lại chạy đến phòng chơi điện tự chơi trong chốc lát Trình Hải Dương hoàn toàn không có năng lực chơi trò chơi điện tử, tiếp theo mang Trình Hải Dương đi xem phim… tiếp tục bận rộn, dĩ nhiên cũng tới tối rồi.

Vừa đến tối, Trình Hải Dương hưng phấn rồi.

Đã không còn ánh nắng, cậu vui sướng đi bên cạnh Tiên Mạch, trong miệng còn không tự giác ngâm nga bài hát dân gian không biết tên.

Hai người đi trên đường người đến người đi qua lại như con thoi.

“Chúng ta đi xem pháo hoa đi. Hôm nay thứ 7.” Trình Hải Dương đột nhiên cười nói với Tiên Mạch. Tiên Mạch nhìn cậu tinh thần có điểm sáng ngời. Mặc dù ánh mắt đó bị giấu ở sau cặp kính, nhưng y vẫn có thể nhớ đến ánh mắt đó khi cười rộ lên thì híp lại giống một đường kẻ, vui vẻ không giống con mắt của cậu bé —— khá tốt không cho cậu mang kính sát tròng ra ngoài. Tiên Mạch nghĩ như vậy, gật đầu.

Thứ 7 ở bờ sông S thị sẽ phóng pháo hoa, Tiên Mạch nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi, vừa lúc, pháo hoa tám giờ bắt đầu.

Bọn họ đi bộ tới bờ sông, tìm một nơi không ai ngồi ở trên bãi cỏ.

Pháo hoa cùng tiếng vang thật lớn được bắn lên bầu trời, nở ra ánh sáng tuyệt đẹp, ở trên bầu trời vẽ ra từng vệt từng vệt, Trình Hải Dương giống như đứa bé nhìn chằm chằm không chớp mắt, thỉnh thoảng cảm thán những từ ” すごい (tuyệt vời)“, “Đẹp” linh tinh đơn giản ngay cả Tiên Mạch cũng có thể nghe hiểu.

Pháo hoa trong thời gian ngắn ngủi dừng lại, Trình Hải Dương đột nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên em xem pháo hoa ở S thị đấy, từ lâu đã rất muốn đi, vẫn chưa được.” Phân không rõ lắm những lời này đến tột cùng là nói với Tiên Mạch hay là lầm bầm lầu bầu.

Tiên Mạch nhìn sườn mặt cậu một chút, không lên tiếng.

Đối với y mà nói, Trình Hải Dương là tên nhóc rất sớm trước kia y đã thích, chẳng qua còn cách màn hình, y căn bản không biết tình cảm này tính cái gì, sau đó gặp được tên hàng xóm đáng ghét không cho y ngủ … Nhưng sau khi phát hiện tên hàng xóm có phần chán ghét này cùng Hải Dương đáng yêu trên internet kia trùng lặp nhau… Cư nhiên có loại mị lực không cách nào kháng cự.

Pháo hoa trên bầu trời vẫn đang không ngừng nở rộ, tiếng vang thật lớn làm cho mọi người đều tạm thời bị át đi tiếng nói. Bỗng nhiên, Trình Hải Dương ở trong thanh âm ồn ào huyên náo này, bị Tiên Mạch kéo vào trong lòng, sau đó cằm bị nắm, môi Tiên Mạch mang theo một ít dịu dàng dán lên.

Đối với Trình Hải Dương mà nói, Tiên Mạch là người cậu thầm mến thật lâu rồi, có chút lạnh nhạt, một người vẽ tranh đẹp, đối với mình tốt như vậy, từ sau lúc chồng chéo với hàng xóm mặt đen làm cho cậu có chút sợ hãi kia… ý nghĩ duy nhất của cậu lại là vui mừng, bởi vì Tiên Mạch cậu thích đã lâu, cư nhiên chỉ cách cậu có một bức tường, kiểu quen biết này làm cho cậu vui vẻ khó có thể nói nên lời, rồi lại càng thêm chân tay luống cuống, không biết làm sao đối mặt.

Tiên Mạch, Mạt Thiển, quen biết tốt như vậy, cậu lại chậm chạp không nhận ra.

Môi Tiên Mạch lành lạnh, mềm mềm, đầu lưỡi nhanh nhẹn ở trong khoang miệng Trình Hải Dương mang theo dịu dàng cướp đoạt, dẫn theo tình sắc, lại mang theo ngây ngô. Tiên Mạch nhất định cũng không thường xuyên hôn người khác. trong đầu Trình Hải Dương nhảy ra ý nghĩ này, sau đó thật cẩn thận mang theo một chút trốn tránh bắt đầu đáp lại Tiên Mạch.

Có lẽ đối với cậu mà nói, lúc này mới tính hôn môi.

Có thể quá nhanh rồi hay không… Rõ ràng gặp mặt đến bây giờ mới hai ngày.

Nhưng là thích, xa xa không chỉ lâu như vậy sao.

Cái hôn này kéo dài thời gian rất lâu, sau khi thả miệng ra, hai người cũng ngượng ngùng xoay mặt, tay Tiên Mạch lại vẫn như cũ ôm thắt lưng Trình Hải Dương, không chút nào buông lỏng.



Loại im lặng ngọt ngào này vẫn duy trì liên tục đến khi bọn họ trở lại nhà trò.

“Em về nhà rồi.” Trình Hải Dương thật cẩn thận nhìn vẻ mặt Tiên Mạch, không biết nói ra những lời này rốt cuộc có được hay không. Hai người đã đứng ở cửa nhà mình.

Tiên Mạch gật đầu, lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Trình Hải Dương cũng bắt đầu lấy chìa khóa. Cậu sờ sờ túi quần phía trước, không có, vừa lại sờ sờ túi phía sau, không có, tiếp theo sờ sờ thắt lưng bên hông, không có, lại tiếp theo ngay cả túi quần lót cũng sờ sờ, không có.

Không có… Không có… Không có… Không mang chìa khóa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vẻ mặt Trình Hải Dương trong nháy mắt rũ xuống, rất giống con chó con bị chủ nhân vứt bỏ, buồn rầu đứng, không biết làm sao. Dư quang lại thấy Tiên Mạch cũng đứng ở trước cửa nhà, cửa đã mở, nhưng lại lần lữa không đi vào.

Đừng a! Xin anh đi vào đi a! Đừng nhìn nữa! rất mất mặt! Mình thà rằng chen chúc chỗ Lâm Sâm a!!! Xin anh đừng nhìn em xin anh!!!

Trình Hải Dương ở trong lòng điên cuồng than thở nhưng lại không chút nào thay đổi sự thực Tiên Mạch đứng ở cửa.

Cuối cùng, cậu bày ra vẻ đáng yêu ngây ngô cười ngốc nhìn về phía Tiên Mạch.

Không có biện pháp, vì không đưa tay đánh người khuôn mặt tươi cười, bây giờ cười là lựa chọn tốt nhất.

Tiên Mạch thì thấy hình dáng con chó con của Trình Hải Dương chỉ còn thiếu cái đuôi vẫy vẫy, nhịn xuống xúc động muốn cười ầm trong lòng, đầy từ bi nói với Trình Hải Dương: “Không mang chìa khóa.”

Trình Hải Dương gật đầu, trên mặt vẫn là cười ngốc: “Uh!”

Hồn đạm em cho rằng em giả dễ thương là có thể che dấu chỉ số thông minh thấp của mình sao. Tiên Mạch nghĩ thầm, nhưng căn bản lại kháng cự không được bộ dáng này của Trình Hải Dương, y quay đầu đi chỗ khác, giả vờ không sao cả nói: “Đêm nay tới chen chúc nhà anh một đêm đi. Ngày mai tìm chủ nhà.”

“Uh! (*′? ‘*)” ( cái biểu tình này tuyệt đối không có khoa trương!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.