Trung Khuyển Nam Thần

Chương 11: Cùng nhau ăn đi




Edit: Samleo

Bởi vì chiếu chính là phim hoạt hình, Trình Hải Dương thì xem đến quên trời quên đất, hoàn toàn không chú ý người vẫn làm cho cậu căng thẳng bên cạnh kia, nhàn nhã mãn nguyện xem phim, thỉnh thoảng cau mày căng thẳng cùng nhân vật chính, thỉnh thoảng che miệng kìm nén tiếng cười không đến nỗi quấy rầy đến người khác.

Mạt Thiển lại không đặc biệt có hứng thú, chỉ là nhìn Trình Hải Dương ngốc ngốc, ngược lại không tự giác cười lên.

Người này thật rất đáng yêu nha.

Y xem phim, đôi mắt luôn không tự giác liếc Trình Hải Dương, trong đầu cũng hoàn toàn không có cách nào theo dõi toàn bộ nội dung, luôn toát ra chuyện về Trình Hải Dương.

Đầu tóc màu đen rối bời của cậu ấy là cắt lúc nào thế? Nhuộm khi nào? Quả nhiên giống như mình nghĩ, màu trà thật thích hợp với cậu ấy —— mặc dù y trước đó cũng không biết Hải Dương này chính là Hải Dương kia. Hình như bỗng nhiên cũng trở nên có thể giải thích tại sao cậu ấy luôn nửa đêm ca hát rồi.

Trong bản ký họa của y bây giờ còn giữ lại mấy bức vẽ sườn mặt chăm chú của Trình Hải Dương trong giờ học môn tâm lý tự chọn, hoặc là bóng lưng.

Có lẽ là bởi vì cả ngày cậu ấy rất cố gắng ở trên lớp đi. Cho nên thời điểm ca hát chỉ có thể giữ đến tối… Mặc dù rất phiền. Nhưng vừa nghĩ đến từ loa của mình truyền ra, thanh âm thanh khiết của Trình Hải Dương, đem đến cho mọi người ta phương thức biểu diễn nhiệt tình đầy sức sống, hoặc là hát bài ưu buồn kiểu mình thích—— kỳ thật nửa đêm ca hát cũng không kém cỏi như vậy.

Ngay trong lúc Mạt Thiển miên man suy nghĩ, Trình Hải Dương vỗ vỗ bả vai Mạt Thiển: “Thật là hay quá.” Mạt Thiển lúc này mới phản ứng lại, phim đã kết thúc rồi.

Mạt Thiển lấy điện thoại ra xem thời gian, uh, ba giờ, thời gian vừa đúng lúc, có thể đi xem triển lãm tranh rồi.

Y không tự giác lại kéo cổ tay Trình Hải Dương “Đi thôi. Đi xem triển lãm tranh.”

“Uh!” Trình Hải Dương rõ ràng bởi vì xem được phim mình thích, tâm tình quá tốt, mỉm cười ngọt ngào, cặp mắt không lớn nhưng rất có thần khi cậu tươi cười biến thành trăng non lưỡi liềm, rạng rỡ cực kỳ.

Mặc dù ngày đó ở trong mưa nhìn thấy Trình Hải Dương không mang theo kính mắt sát phong cảnh kia, cặp mắt kỳ thật rất xinh đẹp, lông mi hơi dài, rung rung theo hô hấp cùng chớp mắt của cậu. Nhưng bây giờ thoạt nhìn, vẫn có chút kinh diễm.

Phòng triển lãm tranh cách rạp chiếu phim rất gần.

Trình Hải Dương cầm quà Mạt Thiển tặng không cho mở ra, đi theo phía sau Mạt Thiển, nhìn Mạt Thiển lại lấy ra vé vào triển lãm tranh đã sớm chuẩn bị tốt, đột nhiên cảm thấy chính mình rất giống một người vợ nhỏ.

Vừa nghĩ như vậy, thần kinh mà Trình Hải Dương thật vất vả thả lỏng, lại bắt đầu trở nên mất tự nhiên.

Này thật sự là quá gay go rồi.

Nói thật, Trình Hải Dương sao cũng không thể xem những bút tích danh gia này, ở trong mắt cậu, những thứ đó vẫn không đẹp bằng bức tranh của Mạt Thiển, nhưng thấy bộ dáng Mạt Thiển chăm chú thưởng thức như vậy, Trình Hải Dương cũng chăm chăm chú chú xem tác phẩm của danh tác và giới thiệu tác phẩm linh tinh, cố gắng thử hiểu rõ ngụ ý phía sau những bức tranh này, tâm tình tác giả biểu đạt—— dường như như vậy sẽ kéo gần khoảng cách với Mạt Thiển.

Rõ ràng trước đó đối với hàng xóm mặt đen cách vách nhà mình cũng chẳng có ý gì khác, nói khẳng định như thế, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với người ta, còn có chút sợ y, nhưng bây giờ, cậu hình như, có thể rất thành công đem yêu thích đối với Tiên Mạch trên internet hoàn mỹ chuyển dời đến trên người Mạt Thiển.

Không đúng không đúng! Bọn họ vốn chính là một người mà.

Thời gian qua nhanh, đương nhiên đối với Trình Hải Dương mà nói có chút hơi chậm, rất nhanh đến hơn sáu giờ chiều, Trình Hải Dương rõ ràng cảm giác đã đói bụng rồi.

Mạt Thiển đương nhiên cũng đi dạo đủ rồi, vì vậy lại kéo tay Trình Hải Dương cùng nhau về nhà.

Trình Hải Dương nhìn cổ tay ửng đỏ của mình trong vòng một ngày không biết bị Mạt Thiển kéo bao nhiêu lần rồi, nội tâm càng không ngừng đâm chọc —— anh có thể nắm nhẹ nhẹ hay không hả! Đụng đến tay mình thì khó khăn như vậy sao! Cổ tay người cũng không thể để cho người khác kéo như vậy a!

Mặc dù nội tâm đâm chọc rất mãnh liệt, nhưng biểu hiện, Trình Hải Dương vẫn để Mạt Thiển kéo, đi về phía xe bus.

Lên xe bus rồi, lại bắt đầu lúng túng cùng yên tĩnh quỷ dị—— mặc dù trên xe rất ầm ĩ. Nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, chính là yên tĩnh khác thường.

Thẳng đến điện thoại Trình Hải Dương vang lên.

Trình Hải Dương thật ra vẫn lấy bài hát của mình làm nhạc chuông, nhưng hôm nay phải gặp Tiên Mạch, mặc dù gặp gỡ chính là Mạt Thiển, cậu đã sớm chỉnh điện thoại thành rung.

Trình Hải Dương may mắn bản thân thông minh lanh lợi, đồng thời cũng nghĩ tới, khi mới vừa nhìn thấy Mạt Thiển, điện thoại Mạt Thiển quỷ dị vang lên “Vòng tròn tình yêu” chính mình hát.

A… Trình Hải Dương thật không rõ mặt mình tại sao cứ dễ dàng nóng lên như vậy.

Cận nhận điện thoại, dùng thanh âm hòa nhã hoàn toàn khác trước kia nói chuyện cùng Lâm Sâm đầu kia điện thoại.

“Này?”

“Di? Tao có phải gọi lộn số hay không?”

“Mày không gọi nhầm, trừ phi người mày tìm không phải Hải Dương.”

“Ôi!!! Mày hôm nay, hôm nay tại sao dịu dàng như vậy! Là bởi vì sắp tận thế rồi sao!”

“Này tìm tao có chuyện gì.” Trình Hải Dương vội vàng ngăn cái đề tài mình nói chuyện ấm hay không ấm, miễn cho Lâm Sâm miệt mài truy cứu vấn đề càng sâu.

Lâm Sâm gần giống như sinh vật đơn bào bị Trình Hải Dương chuyển đề tài cũng rất vui vẻ: “Tao ở phòng đàn! Lại đây tao đánh cho mày nghe!”

“Bây giờ? Không phải đều nghỉ rồi sao?”

“Đúng vậy, đêm nay phòng đàn khóa rồi thì cả kỳ nghỉ hè vào không được nữa! Mày nhanh lên một chút!”

“Được rồi. Tao có lẽ khoảng gần một tiếng nữa!”

“Linh hồn mày bị hút xuyên qua rồi sao? Nhà mày đi qua có cần tới 10 phút sao?”

“Tao đang ở trong thành phố!”

“Trời ơi mày lại có thể đi vào thành phố! Thật sự là sắp tận thế rồi! Trạch nam cũng có cảm giác nguy cơ rồi sao!”

“Chờ tao.” Trình Hải Dương nói xong lập tức cúp điện thoại.

Nếu không còn không biết Lâm Sâm muốn trêu chọc cậu bao lâu.

“Bạn sao?” Mạt Thiển đầu cũng không quay lại, vẫn cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ nói.

“Uh.” Trình Hải Dương gật đầu, nhưng lại nghĩ tới người ta căn bản không thấy cậu, không biết gật đầu cho ai xem, “là Lâm Sâm.”

Mạt Thiển lúc này mới quay đầu: “Tìm cậu có chuyện gì?”

“Không… Là muốn cho tôi nghe bài hát nó viết, muốn để tôi hát.”

“Oh?” Mạt Thiển có thêm hứng thú nhìn Trình Hải Dương.

Trình Hải Dương khôn khéo lại gật gật đầu: “Nếu không ngại, thuận tiện cùng đi nghe một chút đi, nếu hát còn phải phiền anh làm PV đây!” Nhắc tới ca hát cùng PV, Trình Hải Dương dường như lại có thể tự nhiên ứng đối hơn rồi.

Mạt Thiển đột nhiên chuyển đổi đề tài: “Cậu thích tranh tôi sao.”

Trời sinh ngốc ngốc dễ thương cái đầu của Trình Hải Dương trừ đọc sách ra cũng không dùng được lập tức gật đầu như giả tỏi: “Tôi vẫn rất thích tranh của anh! Anh có thể làm PV cho tôi thật sự là rất hạnh phúc rồi!!!”

“A.” Mạt Thiển mỉm cười, đẹp mắt cực kỳ, gần như vọt đến hai mắt Trình Hải Dương rồi.

“Cậu ca hát rất êm tai.” Mạt Thiển vừa nói vừa quay đầu lại, không nhìn Trình Hải Dương.

Trình Hải Dương cũng vui mừng Mạt Thiển không nhìn cậu, nếu không nhất định sẽ thấy khuôn mặt siêu cấp dễ đỏ. Không, chỉ là gương mặt ở trước mặt Mạt Thiển Tiên Mạch dễ ửng đỏ thôi.

Phải biết rằng da mặt trạch nam một nửa đều dày đến mức đạn bắn không thủng, nhưng ở trước mặt Mạt Thiển, da mặt Trình Hải Dương thì mỏng như một tờ giấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.