Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 49: Em cứ muốn rời đi như vậy?




Lúc Lục Cẩn Niên đổi giày, nhớ tới câu hỏi của má Trần, gương mặt bất động ôm Kiều An Hảo, giọng nố nhẹ nhàng: “Không có gì, cô chủ chỉ là đến kì kinh nguyệt thôi.”

Dừng một chút, Lục Cẩn Niên nhớ tới lời thầy thuốc nhắc nhở, còn nói: “Làm món gì nhiều dinh dưỡng bồi bổ cơ thể cho cô chủ nhé.”

Vừa nghe đến kỳ kinh nguyệt, trong lòng má Trần lập tức nhẹ nhõm.hẳn, không chút do dự gật đầu với lời căn dặn của Lục Cẩn Niên.

Vỏ chăn trong phòng ngủ bị dính máu đã được má Trần đổi cái mới, Lục Cẩn Niên đặt Kiều An Hảo lên giường, đắp chăn lên, không quên điều chỉnh cho nhiệt độ máy điều hòa ấm lên một chút, rồi mới ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, ra khỏi nhà, trợ lý của anh còn chờ ngoài cửa.

Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua trợ lý, không nói gì, đi nhanh đến phía sau vườn hoa.

Trợ lý vội vàng đuổi theo.

Lúc khoảng cách đã xa, anh mới dừng bước, áp lực một đêm, anh phải lấy ra một điếu thuốc trong túi, châm lửa, hít hai hơi dài, sau đó mới nói với trợ lý: “Gần đây tôi không tới công ty, có chuyện gì có thể trì hoãn thì cứ trì hoãn, nếu có gì quan trọng thì gửi bưu kiện cho tôi, buổi tối tôi sẽ xử lý, cố gắng đừng gọi điện cho tôi.”

Lục Cẩn Niên nói tới đây lại dùng sức hút một hơi, giọng nói bình tĩnh: “Tôi ở nhà chăm sóc cô ấy một thời gian ngắn.”

Trợ lý biết “cô ấy” trong lời nói của anh là Kiều An Hảo, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, Lục tổng.”

Lục Cẩn Niên sau khi suy nghĩ lại dặn một câu: “Còn năm ngày nữa là đến phần diễn của cô ấy trong “Khuynh thành thời gian”, cậu cũng hoãn lại đi, bác sĩ nói cần tĩnh dưỡng ít nhất là bảy ngày.”

Trợ lý nói: “Tôi sẽ báo với đạo diễn.”

Lục Cẩn Niên không nói gì nữa.

Một lúc sau trợ lý nói: “Lục tổng, còn chuyện gì nữa không?”

Ánh mắt của Lục Cẩn Niên đang nhìn vào một đóa Sắc Vi Hoa ở cách đó không xa, nhìn hồi lâu mới quay đầu trả lời: “Chuyện cô ấy sinh non… cậu đừng để cô ấy biết…”

“Nhưng mà, chắc chắn cô Kiều đã cảm thấy được điều gì đó, làm sao bây giờ?”

“Tôi nói với má Trần là cô ấy tới kỳ kinh nguyệt, bên bệnh viện cũng đã dặn chừng, bọn họ sẽ không tiết lộ tin tức, mặt khác xem tối qua có bị người nào theo dõi chụp ảnh hay không, nếu có thì chặn lại, tôi cũng hỏi bác sĩ rồi, sau khi phẫu thuật ngoại trừ cơ thể yếu đi, thì chỉ có bụng to hơn, không khác kỳ kinh nguyệt lắm.”

Lục Cẩn Niên lại hút một hơi, giọng nói mang theo vài phần thương cảm: “Mặc kệ như thế nào, cứ làm như tối nói là được, tôi không nghĩ được biện pháp nào, cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói với cô ấy là đứa nhỏ đã mất, lúc đó sẽ như thế nào, huống hồ…”

Lục Cẩn Niên nói tới đây, cảm thấy cổ họng nghẹn đi, giống như bị cái gì đó bịt lại, khó chịu, đau đớn, anh dừng một lúc lâu rồi mới nói tiếp, giọng nói hơi run run: “Việc này vốn là lỗi của tôi, tôi có thể nhận lấy hình phạt, nhưng không nghĩ đến cô ấy gặp phải khổ sở thế này.”

Nếu không có anh thì cũng không có bi kịch tối qua.

Nếu tối qua cô bị chìm vào trạng thái hôn mê, cái gì cũng không biết, như vậy cứ tiếp tục không biết đi.

Mất con đau đớn, thống khổ.

Đau đớn như vậy, một mình anh hứng chịu là tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.