Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 45: Tiểu thuyết tình yêu của nhà họ Thư




- Đương nhiên có thể tìm thấy, có điều đối thủ vạch ra chuyện này cũng khá là chu đáo. Muốn tra ra thân phận của y hẳn là rất khó khăn.

Bao Nghị nói.

- Khó đến mấy cũng phải tra ra, có những chuyện đã xảy ra rồi, cũng có những chuyện xảy ra ngẫu nhiên trong khi điều tra. Cậu mà làm chuyện này, trên có trời cao, muốn bỏ chạy cũng không thoát khỏi mắt thần của trời xanh.

Diệp Phàm nói:

- Tièn Thành Qúy có để lại cái gì không?

- Ngô Tuấn tự mình tới nhà cậu ta nhưng không tìm ra thứ gì. Cũng có thể Tiền Thành Quý không giấu thứ gì trong nhà. Còn có khả năng Tiền Thành Quý vốn dĩ không có chứng cứ gì.

Bao Nghị nói.

- Tiền Thành Quý nhất định là như vậy rồi, chắc chắn là cậu ta có nắm chứng cứ trong tay. Chỉ có điều là tài liệu chứng cứ này giấu ở đâu thì thật khó nói. Cứ dần dần, rồi sẽ có cách.

Diệp Phàm an ủi:

- Đúng rồi, gọi những người đó tới. Mỗi người nằm trong diện nghi ngờ đều phải chú ý.

- Tôi biết, Ngô Tuấn tới rồi. Ngưu Bá cũng sắp tới rồi, cả Mao Ni cũng tới nữa. Mấy người này họp lại môt đội cũng đáng sợ đấy.

Mỗi người đều là cao thủ. Không giống như cảnh sát chút nào.

Bao Nghị cười nói:

- Đây là sự thể hiện của quân đội của Diệp Phàm.

So với cảnh sát chính quy thì còn có tác dụng hơn nhiều. Bọn họ ở nơi bí ẩn, hơn nữa mỗi người đều rất cao tay.

Trộm cướp, bắt người, dùng hình, vân vân, họ đều làm rất gọn nhẹ.

- Ha ha, đây cũng là lí do mà ngay từ đầu tôi phải thu nhận bọn họ. Diệp Phàm tôi thu nhận họ không phải muốn làm những chuyện hại quốc gia.

Chuyện họ làm đều là chính đáng, nhất thời không thể giải quyết. Còn có những việc không tiện đi giải quyết.

Hơn nữa, loại cao thủ này càng trực tiếp càng có hiệu quả. Bằng không, cậu có nhờ người trong cục công an cũng không thể dùng hình phạt tra tấn được.

Mọi người dùng cậu, chúng ta làm gì có thời gian chờ đợi.

Diệp Phàm nói.

- Haiz, ông chủ à, người như vậy quá ít. Thu nhận bọn họ thật không hề dễ dàng, hơn nữa, vẫn phải nuôi bọn họ nữa. vẫn phải dùng thủ đoạn chinh phục những kẻ ngang ngược, không chịu khuất phục này thật là khó khăn. Mà anh làm tất cả như vậy đều là muốn lợi cho quốc gia.

Bao Nghị vẻ mặt bái phục.

- Cũng không thể nói như vậy, mọi chuyện phải hiểu rộng hơn hơn một chút. Tôi vẫn có chút tư đồ. Ví như, bọn họ tuy rằng làm mọi chuyện vì quốc gia nhưng cuối cùng suy cho cùng cũng là làm vì tôi. Tôi gặp phải phiền phức rồi. Làm cho con đường thăng quan tiến chức của ta lại thuận buồm xuôi gió rồi. Lần này cái mũ làm quan có thể ổn định rồi, chẳng phải ta là kẻ đắc lợi.

Diệp Phàm nói.

- Ấy, anh cứ khiêm tốn.

Bao Nghị nói.

- Lời đồn, cậu nói xem, là ai đang đồn thế?

Chu Gia Sinh mặt âm trầm hỏi Triệu Nhất Thác.

- Có thể là có mấy người, Diệp Phàm cũng có thể, còn nữa, cũng có thể người thứ ba.

Triệu Nhất Thác nói:

- Có điều, tôi cho rằng Diệp Phàm rất đáng nghi.

Hắn biết rõ chúng ta đang cản việc di dời, hắn sẽ nhanh chóng thoát khỏi khó khăn này, hắn phải ra tay chỉnh đốn anh mới được.

Mà chuyện Tiền Thành Quý gặp anh ở sơn trang Trúc Khê rất dễ điều tra. Có điều Diệp Phàm không ngờ rằng lúc Tiền Thành Quý đi tới chỗ hắn cũng đúng lúc bị người ta đụng phải.

Hắn ngàn vạn lần không thể tính đến điều này. Hơn nữa, Tiền Thành Quý nhất định là Diệp Phàm gọi tới, tiếp tục vạch ra một loạt các hoạt động tiếp theo.

Tai nạn giao thông vừa xảy ra, mọi người tự nhiên lại chĩa mũi nhọn vào anh. Nếu như Tiền Thành Quý không phải đêm hôm đi tới chỗ Diệp Phàm cũng không thể xảy ra tai nạn giao thông rồi.

Chỉ có Diệp Phàm gọi cậu ta tới mới có thể tỉ mỉ vạch ra kế hoạch này.

- Nếu đúng như thế, lòng dạ Diệp Phàm cũng quá độc ác. Trên quan trường đấu tranh là chuyện có thể, nhưng không thể giết người, đây là mấu chốt của những cuộc đấu tranh chính trị.

Trừ phi là đi tới nước đường cùng không có cách gì mới liều mạng. Tôi nghĩ Diệp Phàm chưa tới múc này.

Mặc dù hiện tại có chút khó khăn trong việc di dời, nhưng hắn cũng có cách giải quyết công bằng. Nói thật, Diệp Phàm tới đây không được mười ngày, tôi và cậu ta cũng vạch ra vài biện pháp, nhưng tôi không nghĩ ra cái gì cả, thậm chí có thể nói là tôi bị hắn áp chế suýt nữa không thở nổi.

Nếu không phải Diệp Phàm làm, vậy Tiền Thành Quý thật sự mong Diệp Phàm lượng thứ. Mà Tiền Thành Quý nhất định nhắm vào tôi rồi.

Hắn cho rằng tôi chặn đường thăng quan của hắn, tự nhiên ôm hận trong lòng. Tôi nghĩ, trong tay Tiền Thành Quý có phải là có chứng cứ không?

Chu Gia Sinh nói.

- Đúng vậy, chỉ sợ những chứng cứ này đã nộp cho Diệp Phàm rồi. Vậy chúng ta từ giờ sẽ trở nên bị động rồi.

Triệu Nhất Thác nói.

- Sẽ không giao nộp cho Diệp Phàm đâu, Tiền Thành Quý kết giao với Diệp Phàm không lâu, thậm chí có thể nói rằng đã từng là đối thủ, lần đó, Diệp Phàm đã cho Tiền Thành Quý ăn một phát tát ngay trước mặt bộ trưởng Bạch.

Tiền Thành Quý làm việc có chút gặp khó khăn, cảm thấy không có hi vọng, cuối cùng mới đi cầu cứu Diệp Phàm.

Nhưng mà cầu thì cầu chứ muốn lấy được chứng cứ của cậu ta ngay từ lần đầu cũng không dễ. Chí ít cũng phải tiếp xúc vài lần, khiến cho Tiền Thành Quý cảm thấy Diệp Phàm có thể giúp đỡ thì cậu ta mới có thể ra tay.

Hơn nữa, Tiền Thành Quý giảo hoạt như vậy cũng sẽ giữ lại một tay.

Chu Gia Sinh nói.

- Đúng là Chủ tịch cao minh, có thể nghĩ nhiều như vậy. Nhưng mà bất luận thế nào thì tôi cũng vẫn cảm thấy Tiền Thành Quý không có chứng cứ gì trong tay cả.

Y có thể đưa ra cá gì chứ? Mà cái chết của Thành Quý lại biến thành quả bom mà Diệp Phàm đối phó với Chủ tịch.

Hiện tại thì lời đồn đích thực là nhằm vào anh. Mà Diệp Phàm chỉ đứng bên ngoài thôi. Nếu nói đúng ra thì Diệp Phàm vẫn chưa tới nỗi phải ra tay giết người.

Điều này cũng không nhất định, hắn muốn nhanh chóng tiến lên cao, mà lại bị chúng ta cản trở, người trẻ tuổi đương nhiên tâm lí sẽ không nhịn nổi tức giận.

Triệu Nhất Thác nói.

- Ừm, cũng có thể.

Chu Gia Sinh gật đầu nhẹ.

Nhưng mà sang ngày thứ hai, lời đồn đã thành hiện thực rồi.

10 giờ sáng ngày hôm sau.

Diệp Phàm đang lật dở văn kiện để xem, lúc đó, Bí thư Đỗ Vệ Quốc nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, nói:

- Ông chủ, giám đốc Chu Ngọc Hà của phòng công an tỉnh đang ở bên ngoài, nói là muốn gặp anh.

Chu Ngọc Hà là phó giám đốc công an tỉnh Điền Nam, dáng người cao gầy, nhị cấp cảnh giam, mặc một bộ cảnh phục rất anh hùng, bên cạnh còn có ba đồng chí, một nam, hai nữ, sách cặp công văn, vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Giám đốc Chu, mời ngồi.

Diệp Phàm tiếp đón, mấy người ngồi trên ghế salon đặt ở một góc của phòng làm việc.

Chu Ngọc Hà giới thiệu ba người đi cùng. Người trẻ tuổi cắt đầu húi cua là Trịnh Đông, phó đội trưởng đội hình sự tỉnh.

Anh cảnh sát có cái đầu hơi to là Tần Quốc Trung, phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông tỉnh. Người nữ là Dương Ngọc Thanh, phó chủ nhiệm văn phòng công an tỉnh.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn ba người, trong lòng khí thế hung mãnh, nhân viên vẫn còn đủ cả.

Có điều, đối với Diệp Phàm mà nói thì những điều này chẳng là gì, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, gật đầu như chào hỏi.

- Trợ lý Diệp, hôm nay tôi tới đây chủ yếu là muốn hỏi anh một chút về sự việc có liên quan tới cái chết của đồng chí Tiền Thành Qúy.

Chu Ngọc Hà trầm ngâm trong chốc lát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc.

- Tình hình cụ thể anh nên hỏi phòng công an tỉnh Giang Hoa, đương nhiên tôi cũng sẽ báo cáo hết tất cả những gì tôi biết cho các anh.

Diệp Phàm nói.

- Không phải như vậy.

Đội trưởng Trịnh đột nhiên xen vào.

- Không phải như vậy, vậy thì cái gì?

Diệp Phàm nhìn đội trưởng Trịnh khinh nhẹ, hỏi.

- Chúng tôi hôm nay tới đây chủ yếu là muốn hỏi về một vài nội dung về mối quan hệ giữa anh và đồng chí Tiễn Thành Quý trong vụ án này.

- Vậy được, các anh hỏi đi.

Diệp Phàm bình tĩnh.

- Chủ nhiệm Dương, cô hãy ghi chép lại.

Giám đốc Chu bảo phó chủ nhiệm Dương Ngọc Thanh. Tư thế nghiêm chỉnh thẩm vấn.

- Ha ha, phòng làm việc của tôi đây trở thành phòng thẩm vẫn rồi.

Diệp Phàm cố ý cười cười.

- Trợ lý Diệp, chúng tôi không có ý này. Nếu vụ án này có liên quan tới anh thì chúng tôi nhất định phải ghi chép lại. Dù sao, vụ án này cũng đã có người chết, người chết lại là một người đã được đề bạt làm cán bộ cấp tỉnh, không thể làm qua loa được.

Giám đốc Chu rất thản nhiên hừ một tiếng.

- Ghi âm thì ghi âm, kiểu ghi chép này nghe có vẻ chói tai thôi.

Diệp Phàm cũng thản nhiên hừ một tiếng.

- Anh là người có liên quan tới vụ án, không muốn gọi anh tới phòng công an thẩm vấn đã là có chút khách khí với anh rồi. Đó là bởi anh là trợ lý của chủ tịch tỉnh, bằng không....

Đội trưởng Trịnh khẩu khí có mùi thuốc súng, nói tới đây cố ý dừng lại nhìn Diệp Phàm, có ý khiêu khích.

- Xem ra, tôi phải đa tạ ý tốt của các anh có phải không?

Diệp Phàm hừ một tiếng, âm thanh lạnh lùng.

Hơn nữa, hắn lấy ra một điếu thuốc hút, coi như không có người bên cạnh.

Lại còn thổi ra một làn khói, thiếu chút nữa đã thổi vào mặt đội trưởng Trịnh.

Cũng không phải Diệp Phàm ngạo mạn, chủ yếu là trực giác của đội trưởng Trịnh có vấn đề. Dường như ngay từ đầu đã chọn chuyện này. Cảm giác mơ hồ rằng tên đội trưởng Trịnh này tới đây nhất định là muốn làm chuyện này.

Nhưng thái độ của Chu Ngọc Hà còn nghiêm túc hơn một chút.

- Thái độ này của anh là ý gì?

Đội trưởng Trịnh đứng lên, trợn mắt nhìn Diệp Phàm.

Y quay đầu nói với giám đốc Chu:

- Giám đốc Chu, tôi thấy như thế này sẽ không hỏi ra được điều gì. Công việc vẫn xần phải làm, nếu chúng ta đã có đầy đủ các thủ tục, chi bằng cầm về hỏi. Bằng không một vài đồng chí ở đây khoe ra tư thế một vị lãnh đạo, chúng ta làm sao mà phá án được?

- Ừ, giám đốc Chu, có người không biết điều, chúng ta cũng không cần phải khách khí, đúng không?

Tần Quốc Trung cũng đá theo.

- Ngồi xuống, ngồi xuống. Nhưng mà, trợ lí Diệp, chúng tôi tới điều tra vụ án cái chết của đồng chí Tiền Thành Qúy.

Mà trong đó lại nhắc tới anh. Dù sao anh cũng là lãnh đạo tỉnh, vậy nên chúng tôi tới đây hỏi.

Hy vọng anh có thái độ đoan chính một chút.

Giám đốc Chu do dự một chút. Cái danh của Diệp Phàm để đâu, không thể không khách sáo một chút.

- Có gì cần hỏi thì hỏi, hà tất phải làm giống như tôi phạm tội không bằng. Bốn đồng chí, Diệp Phàm tôi không phải phạm nhân.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Tuy anh nói anh không phải là phạm nhân, nhưng cũng chỉ có thể nói là tạm thời không phải là phạm nhân thôi. Có điều, anh là người bị tình nghi lớn nhất. Một khi điều tra ra, hừ hừ.

Đội trưởng Trịnh châm chọc.

- Nói bậy!

Một tiếng ba vang lên, Diệp Phàm đập lên bàn trà một cái, cốc trà bắn lên. Kỳ lạ là cốc trà trước mặt đội trưởng Trịnh dường như nhảy lên vui sướng, rơi ngay trước mặt đội trưởng Trịnh.

Nước trà kia giống như đài phun nước nhỏ phun nước lên khắp mặt đội trưởng Trịnh. Nóng tới bỏng răng, tuy nói không bị bỏng nhưng không tránh khỏi đau đớn.

Đây chính là hỏa dược, đội trưởng Trịnh vừa ngồi xuống, lần này không hề do dự, y bước về trước mấy bước tới phía sau Diệp Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.