Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 38: Đi ra ngoài mua đồ




Bọn tớ vừa tới đồn một cái thì từ đâu cũng có cái xe đen sang trọng xuất hiện. Cái bác trong xe đó mặc vest hẳn hoi, bác xuống bắt tay mấy chú cảnh sát ý, sau đó nói rất chi là trịnh trọng.

-“Chào các anh, tôi xin tự giới thiệu, tôi là luật sư của anh Nguyễn Hoàng Trọng Đăng.”

Đó, tự nhiên bọn họ bận chuyện gì không biết, tớ với Khôi ở ngoài chờ, Thu chắp tay chắp chân cuống quít cầu nguyện mà bạn thì cứ dưng dửng như không ấy. Đúng là cái loại vô cảm, nói chung là bệnh hết thuốc chữa rồi các cậu ạ.

-“Hai đứa kia, cho về đi.”

Một chú ra lệnh, eo, nghe mà sướng thế chứ nị, tớ nín thở hồi hộp hỏi lại cho chắc ăn.

-“Thật không ạ? Cho về mãi mãi hay là tạm về để đến tối chú lại tới bắt thế?”

-“Không bắt nữa, về đi.”

Ôi dồi ôi.

Mơ hả?

Úi thở phào, nhẹ hết cả người.

Tạ trời phật phù hộ, tạ đất mẹ thương tình. Biết ngay mà, sống thiện lương ngoan ngoãn như Tây Thu thì làm gì có chuyện đi tù.

Biết mà!

Tớ tí ta tí tởn lôi Khôi đi ngay lập tức, phải đi chứ, không nhỡ mấy chú đổi ý thì chết à. Xong đi một lúc mới thấy mình ngu tợn. Nguyễn Hoàng Trọng Đăng? Nguyễn Hoàng Trọng Khôi? Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?

Thảo nào mặt bạn lạnh tanh không chút thái độ. Nghĩ mà bực thía.

-“Khôi này, Khôi biết vậy rồi sao không nói để Thu khóc quá trời luôn, Khôi là đồ ác độc!”

Bạn bị mắng, giật mình chạy tới gần tớ, lắc đầu xua tay, như kiểu oan lắm ý, oan khỉ mốc gì mà oan.

-“Trời ơi là trời, Thu buồn nẫu cả ruột ra rồi, Thu quý Khôi như thế, coi Khôi là bạn tốt, mà Khôi thì sao? Khôi có tý xót tý thương Thu chút nào đâu? Thấy Thu khóc chắc Khôi sướng lắm nhỉ? Không biết chừng còn cười thầm trong lòng.”

-“…”

-“Ghét rồi, Thu ghét Khôi ý.”

Ừ tức thật đó. Nhìn mặt bạn bây giờ xị như cái bị, trông rất là tội nhưng Thu vẫn không thể hết giận được.

Tớ với cậu ấy đi phà về đảo cũ trước, cả quãng đường không thèm nói với nhau câu nào, Khôi thỉnh thoảng có quay sang đưa nước với đồ ăn cho tớ. Thu thèm lắm nhưng lòng vẫn còn ức, cố nuốt nước bọt làm kiêu.

Tối đến các bạn về mới gọi là vui chứ, Hưng cứ phải gọi là hơi bị choáng nha.

-“Thu, sao Thu…”

-“A, Hưng à, Thu cũng đang định tìm Hưng đây, các chú công an thả tớ về rồi, nhưng các chú bảo sáng mai tới bắt cậu đấy, cậu phạm tội vu khống, hình như phải đi tù mười năm đó.”

Tây Thu đon đon đả đả, sếp ban đầu còn cứng mồm lắm, tớ phải giở hết năng lực chém gió ra mới làm bạn tin sái cổ được, nhìn kìa, đến ăn cơm mà cầm đũa cũng run.

Mãi sau không chịu nổi, sếp rốt cuộc đứng dậy xin lỗi Thu. Bạn gan thật, không khai ra Chi. Mà Chi xem chừng khá thông minh, thấy Hưng như vậy liền e hèm.

-“Cậu làm gì mà các chú ấy bắt, chứng cứ đâu? Cùng lắm thì bảo là hiểu nhầm chứ gì? Ngốc, đừng có bị Thu lừa.”

Bạn ngồi xuống, lườm tớ một cái rõ dài. Toi Thu rồi đó, không biết kì hai có được yên thân với lũ này không nữa?

Mà thôi, cứ ăn đi đã.

Ăn no cái bụng rồi muốn làm gì thì làm. Mấy khi được ăn ngon như ở trên này đâu, cua tôm mực đủ cả nha. Ớ, bát Thu toàn thịt cua này, ngon ơi là ngon. Ớ từ đã, nãy giờ đã gắp con cua nào đâu nhỉ?

Căn bản đĩa gần tớ có ba con rang me thôi, mà mỗi con to bự ý, cứ thế gắp chúng nó lại xỉa đểu thì mệt, mất ngon. Nói chung canh chừng sẵn rồi, chỉ cần có bạn tiên phong một cái là tớ bê ngay em thứ hai về bát luôn ý.

Giờ ngẩng đầu lên thấy không còn em nào mới đau lòng chứ. Ngoảnh sang thấy bên chỗ của Cún hết à, eo, nhanh thế chứ nị. Lấy cả rồi bố thí cho Thu có chút xíu à, tham thế không biết. Cái Thu muốn là ăn cả con cơ.

Tuyên bố nâng level giận Khôi thêm một cấp nha.

Năm phút sau chắc thấy áy náy nên bạn đẩy sang cho tớ ít thịt cua nữa. Tiếp đó mỗi lúc lại cho một ít một ít ý, cứ như kiểu nhử mồi không bằng, nhưng mà tớ cũng hèn lắm, vẫn ăn, ngon quá mà.

Ăn xong mới giật mình phát hiện ra là, ba em cua, Thu chén sạch, Khôi chỉ ngồi bóc thôi chứ có ăn miếng nào đâu.

Ôi dồi ôi, tội lỗi, tội lỗi quá đi mất. Lấm lét quay sang thấy bạn cười cười, còn búng vào trán Thu một cái rõ đau.

Tối hôm đó Khôi với Chi hẹn hò riêng nha, trên sân thượng, oách chưa?

Con trai lớp tớ buồn khỏi nói rồi, khổ nhất là Hưng, mặt méo xềnh xệch, lượn tới lượn lui chóng cả mặt. Rồi sếp không nhịn nổi, cũng mò lên. Tớ định ngồi xem phim mà đùa chẳng hiểu sao lòng dạ cứ thấy gai gai khó chịu mới lạ đời chứ.

Còn cứ tưởng Khôi ghét Chi cơ? Hơi bị nhầm rồi.

Hẹn hò à, hẹn hò là nói yêu nhau chứ gì, bọn này ở đó thì chắc ngắm trăng ngắm sao, xong thì ôm, ôm xong thì thơm. Thơm đâu nhỉ? Chỗ nào mà chả thơm được, tay, má, cổ, trán. Ờ mà có khi bọn nó hôn môi luôn ý chứ, toàn đứa nhà giàu nên chắc tân tiến lắm.

Học không học, hôn với chả hít. Mà kệ xừ chứ, ảnh hưởng gì tới Thu đâu nhỉ? Sao Thu thấy râm ran ngứa ngáy quá trời luôn! Sao chân Thu đã mò mẫm từng bậc cầu thang thế này?

Sốc.

Phải nói rất sốc.

Hơn cả xem phim các cậu ạ.

Khôi ngồi vắt vẻo trên lan can, tay hươ hươ điện thoại như thách thức ấy, Chi khóc miết, luôn mồm van Khôi đừng up cái đó lên mạng. Cái đó là cái gì thì Thu cũng chịu, xa quá mà.

Hưng mới đầu ngon ngọt mà không được, sau xông lên khiêu chiến, sếp điên lắm, trông không khác gì con bò tót lao về phía Khôi. Tiếc là cậu ấy phản xạ nhanh, né phát sang bên phải, thành ra sếp bị hụt, suýt chút nữa thì ngã lộn cổ xuống tầng một.

Nói chung khá khen cho đồng chí Hưng, đến thế rồi mà còn không biết trời cao đất dày là gì, quay lại đấm trộm một phát vào lưng đồng chí Khôi. Kết quả hôm ấy sếp bị dần cho te tua.

Thu đứng ngoài sợ thót cả tim, run hết cả người ý. Lúc trở lại phòng khách rồi mà vẫn run. Tớ cứ nghĩ tớ hiểu bạn lắm cơ, ai dè, thực ra, chẳng biết cái quái gì cả.

Cái lớp này, người đáng sợ nhất, thâm hiểm nhất, lại là người tớ không phòng bị nhất. Toi mất, biết làm sao đây? Lúc sáng còn nhem nhẻm mắng bạn ý, mà không chỉ lúc sáng đâu, cả kì học vừa qua, Thu toàn khinh Khôi hiền nên bắt nạt xả giận riết à.

Ôi dồi ôi chết Thu rồi.

-“Thu, cho Chi xin lỗi.”

Trời ơi là trời, tới Chi cũng phải xuống nước xin lỗi Thu đây này. Thế có khổ không cơ chứ. Thôi, Thu xác định cơm mẹ nấu rồi!

Thấy Khôi là mặt mày tớ tự dưng tái mét hết à, cái ông gì ông ấy bảo nhỉ, trong ba sáu kế chuồn là thượng sách. Nhưng tình cảnh này chắc không chuồn được rồi, bây giờ hay là nịnh nhỉ?

Đúng vậy, chỉ có nịnh thôi.

-“Uầy, Khôi hôm nay đẹp trai thế nhờ? Ôi vào đây ngồi cùng Thu…Khôi khát không, Thu lấy nước Khôi uống nha…”

-“…”

-“Lúc sáng là Thu trẻ người non dạ, nói năng ba lăng nhăng, Khôi đừng có để trong lòng, đừng có giận Thu nha. Thu lắm mồm nhưng Thu thật lòng quan tâm yêu quý Khôi đó…Ăn xoài không? Tớ xuống tủ lạnh lấy rồi bổ cho Khôi nha…”

Cậu ấy cười chứ, rực rỡ chói chang. Như kiểu Khôi bây giờ và Khôi trên sân thượng là hai con người khác nhau vậy. Rốt cuộc đâu là Khôi thật Thu cũng không biết nữa, chỉ biết người ta vừa cười Thu đã ngẩn ngơ hết cả.

Xong cậu ấy véo má tớ, xong lần nào cũng vậy, trước khi gặp Cún tớ luôn tự nhắc nhở mình phải hết sức cẩn thận, hết sức biết điều. Nhưng cứ được một lát lại quên quên, đâu lại vào đó. Cũng lạ là cậu ấy chưa xử tớ, hay là do tớ dễ thương nhỉ? Nên bạn bỏ qua ý?



Vào kì hai tớ mang tiền trả Chi, cũng hơi tiếc nhưng thôi kệ, cho nó đỡ rách việc.

Chuyện nổi bật nhất là thi chọn đội học sinh giỏi Toán cấp thành phố. Đội trường tớ có mười bạn. Lớp tớ được hai nha, Khôi thì tất nhiên rồi, điểm cao nhất mà. Người còn lại đứng thứ tư trên mười, là ai?

Là ai ý nhỉ?

Là Thu đó.

Bao nhiêu công ôn tập, bõ thật đấy, sướng thía chứ nị!

Nhưng học nâng cao khó với nhanh lắm, cuối giờ toàn phải ngồi thêm một hai tiếng xem bài, mà mình tớ xem đâu có ích gì đâu, ngu mà, Khôi ngồi cùng viết lại từng bước chi tiết hơn giảng cho Thu. Giá kể cậu ấy nói nữa thì tuyệt, mà thôi, thế này đã là tốt lắm rồi.

Bọn tớ hẹn nhau học nhóm thêm sáng thứ bảy nữa. Hôm đó trước khi đi học thì có đơn ship cóc với tào phớ nhiều phết, mà lại cách trường có mấy trăm mét nên Thu bảo ba để Thu đi luôn.

Giá kể đừng đi có phải hay không?

Mấy đứa thối tha, chúng nó ăn gì mà ăn, gọi chỉ là cái cớ thôi. Năm thằng con trai mà bắt nạt một đứa con gái. Hèn!

Mà chỗ này vắng người quá ý, chẳng kêu được ai nên tớ không dám vọng ngôn, hết mực mềm mỏng.

-“Có gì từ từ giải quyết, tớ làm sai cái gì các cậu cũng phải cho tớ biết chứ. Các cậu học trường nào thế?”

-“Mịa con ranh, mày né thằng Khôi ra nghe con.”

Bốp.

Còn chưa kịp nói gì đã thấy má mình đau quá à, trời đất ạ, thằng khốn nạn đó chứ, nó vừa đánh tớ đấy. Ái chà chà cái bọn này, ba mẹ Thu còn chưa bao giờ đánh Thu nhá, mấy đứa chán sống rồi à?

Điên thì điên thật, mà đùa bế tắc rồi, một mình tớ không thể nào mà đấu được năm đứa, còn là năm đứa con trai to cao lực lưỡng.

Sao đây? Rốt cuộc Thu phải làm sao để bảo toàn tính mạng đây? Tức quá đi mất thôi, ối dồi ôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.